Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 20:
 
Vừa bước vào phòng học lớp tinh anh khối 12, Tần Khả đã hấp dẫn phần lớn ánh nhìn. Qua vài giây yên tĩnh, trong lớp lập tức có vài âm thanh xì xào vang lên.
 

“Í, đây không phải cô bé biểu diễn trong hôm liên hoan ở khu huấn luyện à?”
 
“Nhớ ra rồi, tên là Tần Khả!”
 
“Sao em ấy lại tới lớp mình, em ấy không phải học sinh mới vào năm nay sao?”
 
“Vì sao tới lớp mình chẳng lẽ còn phải nói?”
 
“Cũng đúng, ầy, có Tuấn ca ở đây, cấp ba tao chắc chắn không thoát nổi kiếp ế rồi.”
 
“...”
 
Trong phòng học rất nhiều người vẫn còn ấn tượng với cô, lúc này trông thấy cô xuất hiện, không ít người sau khi bàn tán xong lại theo bản năng nhìn về vị trí góc cuối dãy sau phòng học.
 
Tần Khả biết bọn họ đang nhìn ai, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, phóng tầm mắt nhìn theo.

 
Có điều khiến cô bất ngờ là, ngay trước khi cô cất bước, nam sinh vốn đang nằm rạp trên bàn thân người chợt khẽ động đậy, giống như bị tiếng ồn của mọi người làm thức giấc.
 
Lát sau, hắn từ trong những giọng nói xì xào rất khẽ bắt được một cái tên quen thuộc, Hoắc Tuấn ngồi thẳng dậy, xoay người lại.
 
Bốn mắt chạm nhau.
 
Hai người đồng thời sững sờ.
 
Vài giây sau, Hoắc Tuấn nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười khiến Tần Khả nhìn xong lập tức muốn quay đầu trở về.
 
“Sao đột nhiên... lại chủ động như vậy?”
 
Trong giọng nói nhiễm chút ngái ngủ đầu giờ chiều, hắn dựa lưng lên bức tường phía sau.
 
Sau bàn Hoắc Tuấn chính là bàn của hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du, vốn hai người đang ngồi tại chỗ tự bày trò, nghe Hoắc Tuấn nói vậy thì lục tục ngước mắt nhìn sang.
 
Kiều Cẩn hoàn hồn trước tiên, cười cợt.
 
“Học muội Tần Khả, tính tình Tuấn ca của tụi này cổ quái lắm, con gái càng chủ động cậu ta càng thấy phiền chán, em không được thế này, phải bơ đi mới được.”

 
“...”
 
Tần Khả lại thấy đau đầu.
 
Dưới những ánh mắt bát quái từ xung quanh chĩa tới, Tần Khả chỉ đành căng da mặt, giả bộ không nghe thấy câu nói đùa cợt của Kiều Cẩn, nghiêm túc nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Anh Hoắc, tôi tới để nhắn lời chủ nhiệm lớp tôi. Nếu tiện thì phiền anh ra ngoài với tôi một lát?”
 
Tần Khả vừa định xoay người.
 
Chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của người nọ mang lẫn tiếng cười.
 
——
 
“Nếu không tiện thì sao?”
 
Vẻ mặt những học sinh khác trong lớp bắt đầu trở nên cổ quái.
 
Học chung lớp hai năm, bọn họ hiểu rất rõ tính tình Hoắc Tuấn, hắn ghét nhất chính là đáp lại lời mấy nữ sinh thường hay quấn lấy hắn, cho nên dù là mỹ nhân xinh đẹp tới cấp bậc nào đều chịu chung một thái độ duy nhất, chính là mặt lạnh, không thèm trả lời.
 
Đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt thấy hắn nói chuyện tử tế, thậm chí là chủ động trêu đùa một cô gái.
 
Vì thế ánh mắt các học sinh nhìn Tần Khả càng thêm kỳ quái.
 
Đứng tại trung tâm tiêu điểm, Tần Khả bất đắc dĩ.
 
Cô thu thân người mới xoay được một nửa trở về, “Vậy phải thế nào thì anh mới tiện?”
 
Không đợi Hoắc Tuấn mở miệng, Tần Khả đã bổ sung.
 
“Thầy Tống yêu cầu trước tiết cuối ngày hôm nay chúng ta phải bàn xong chuyện này, cho nên tôi không có nhiều thì giờ dây dưa với anh.”
 
“Không dây dưa.”
 
Hoắc Tuấn nhướn mày, khóe môi cười như có như không.
 
“Em tới đây là được.”
 
Tần Khả cảnh giác nhìn hắn.
 
Chần chừ hai giây, cuối cùng cô vẫn chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Tuấn. Khi tới cách hắn một khoảng chỉ còn nửa mét, cô đè thấp thanh âm ‘cảnh cáo’:

 
“Anh còn nhớ, lúc trước giữa chúng ta có một thứ gọi là quy ước ba điều không?”
 
“Người bị ràng buộc là tôi, bây giờ người hỏi tôi có tiện hay không là em.” Hoắc Tuấn cười nhẹ, ngước mắt, “Cực kỳ đơn giản.”
 
Tần Khả: “?”
 
Hắn nghiêng người qua, đôi chân dài gác lên trước mắt Tần Khả, hắn cười.
 
“Em ngồi lên đùi tôi nói, vậy là tiện nhất.”
 
Tần Khả: “...”
 
Tần Khả: “Anh Hoắc, anh ngủ tiếp đi, mơ đẹp, vậy là nhanh nhất.”
 
Nói rồi, Tần Khả đặt tờ giấy A4 tới trước mặt hắn.
 
“Anh xem rồi chọn thời gian mở lớp thưởng thức nghệ thuật, trên đây đã viết thời gian hai lớp tinh anh khối 10 và 11 đưa ra rồi, anh chọn một trong hai cái, sau khi tan học nhờ ai đó chuyển lại cho tôi là được.”
 
Dùng giọng đều đều nói xong chuyện kia, Tần Khả bèn xoay người rời đi.
 
Thẳng đến khi bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa lớp, các học sinh lớp tinh anh khối 12 mới hoàn hồn. Những tiếng xì xào bàn tán cố gắng giảm âm lượng tới mức thấp nhất bắt đầu dậy lên...
 
“Tao không nhìn lầm chứ? Là cô bé học sinh mới kia không nể mặt Tuấn ca?”
 
“Có phải bây giờ chúng ta vẫn còn đang nằm ở nhà ngủ không, đây thực chất chỉ là một giấc mơ?”
 
“Mong là Tuấn ca sẽ không giận lẫy lên đầu đám vô tội chúng ta...”
 
Có học sinh sau khi len lén quay đầu quan sát sắc mặt Hoắc Tuấn thì càng kinh ngạc khiếp sợ hơn.
 
Nam sinh kia đừng nói là tức giận, ngay đến một chút vẻ không vui cũng không hề có.
 
Thậm chí Hoắc Tuấn chỉ giữ nguyên tư thế cũ nửa dựa nửa ngồi tại đó, khóe môi cong lên thành nụ cười, tiếc nuối thu hồi tầm mắt từ trên cánh cửa lớp nơi bóng cô vừa khuất dáng.
 
Sau đó hắn nhìn xuống tờ giấy trước mặt, đưa tay cầm lên.
 
Hắn lướt nhanh xem qua thông báo một lượt. Sau bàn hắn, Kiều Cẩn chép chép miệng, vẻ mặt hơi phức tạp.
 
“Tuấn ca, có phải ông hơi chiều Tần Khả quá không?”

 
Hoắc Tuấn đầu cũng không ngẩng, giọng nói rất tùy ý.
 
“Cô ấy không phải em gái tôi à.”
 
Kiều Cẩn: “...”
 
Kiều Cẩn: “Là em gái cũng không cần chiều như thế chứ? Còn tiếp tục thế này, chẳng mấy nữa cô ta sẽ bò lên đầu ông thôi.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn chợt thấp giọng cười.
 
Hắn ngước mắt nhìn Kiều Cẩn, “Cậu thấy vậy thật hả?”
 
Kiều Cẩn, “Ờ, chắc chắn luôn.”
 
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười quái đản lại xen chút xấu xa.
 
“Vậy tôi đây cầu còn không được.”
 
Kiều Cẩn: “...”
 
Kiều Cẩn: “???”
 
Qua vài giây, cậu ta đau đớn nhìn sang Kiều Du ngồi cạnh, thấp giọng nói.
 
“Xong rồi. Biến thái rồi.”
 
Kiều Du liếc hắn một cái, đổi chủ đề.
 
“Cơ mà, Tuấn ca này, mấy ngày gần đây nhớ cẩn thận chút.”
 
“?”
 
Hoắc Tuấn quay lại nhìn.
 
Kiều Du đắn đo cân nhắc dùng từ, lát sau mới dè dặt mở miệng: “Tứ Cửu thành... bên phía nhà họ Hoắc lại có động tĩnh rồi.”
 
Ý cười trên mặt Hoắc Tuấn thoáng cái trầm xuống.
 
Cảm xúc nơi đáy mắt nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo hung ác. Qua một lúc hắn mới buông lỏng sắc mặt, cười lạnh.
 
“Làm sao, bọn họ lại muốn trói tôi đem về nhận tổ quy tông?”
 
“Cụ thể thế nào thì không rõ, trong nhà cũng không chịu lộ ra phong thanh.”
 
Kiều Du lo lắng nói.

 
“Tóm lại, thời gian này cậu nhất định phải cẩn thận.”
 
“...”
 
*
 
Cuối cùng lớp thưởng thức nghệ thuật cũng được định vào chín giờ sáng thứ bảy hàng tuần tại phòng đa năng của trung học Càn Đức.
 
Định thời gian xong sẽ bắt đầu học ngay vào tuần đầu tiên.
 
Mặc dù lớp bị xếp vào cuối tuần, nhưng học sinh lớp tinh anh đa số đều rất hứng thú với môn học mới này, cho nên tình trạng ‘dân oán’ cũng không quá nặng nề.
 
Học sinh ba lớp tinh anh tới tập trung tại phòng học, vừa khéo phân ra ngồi theo ba khu trái phải giữa của phòng đa năng.
 
Giáo viên dạy môn này vẫn chưa tới, các lớp đều do lớp trưởng duy trì trật tự.
 
——
 
Hoắc Tuấn, Tần Yên, Tần Khả lần lượt đứng trên khu trước của phòng.
 
Phía Tần Khả là dựa vào tính tự giác của học sinh mới, Tần Yên thì dùng lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành, mà Hoắc Tuấn thì...
 
Tần Khả ánh mắt phức tạp liếc nhìn nhóm học sinh khối 12 sau khi bị Hoắc Tuấn mất kiên nhẫn quát cho một tiếng ‘Câm miệng’ thì ngay lập tức liền im re như thóc.
 
——
 
Hiện giờ cô đã hiểu, vì sao chủ nhiệm lớp tinh anh khối 12 lại chọn Hoắc Tuấn làm lớp trưởng.
 
Đơn giản vì... hiệu quả cực tốt.
 
Tần Khả nghĩ.
 
Cửa chính phòng đa năng bị mở ra, một người đàn ông mặc lễ phục đen nhanh nhẹn bước vào.
 
Anh dừng lại trước cửa, trên mặt mang nụ cười nhẹ.
 
“Chào các bạn.”
 
“Tôi là giáo viên đứng lớp môn thưởng thức nghệ thuật của các bạn trong kỳ này, Hoắc Cảnh Ngôn.”
 
Cả phòng đa năng thoáng cái yên tĩnh.
 
Tần Khả chợt biến sắc.
 
Quản gia nhà họ Hoắc tại Tứ Cửu thành, Hoắc Cảnh Ngôn.
 
... Nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận