Chương 17: Ngược tra, thô bạo, ba điều giao hẹn
Tối hôm sau, sau khi ăn tối xong Tần Khả nhận được tin nhắn thông báo tối nay chín giờ tổ báo có cuộc họp.
Lúc đó cô đang trên đường về kí túc xá cùng Cố Tâm Tình, tiếng chuông báo tin nhắn vừa vang lên, Cố Tâm Tình cả ngày căng thẳng không yên vèo một cái quay lại gắt gao nhìn chằm chằm di động Tần Khả.
Tần Khả bị hành động quay đầu biên độ lớn của cô bạn chọc cười.
“Sao căng thẳng thế?”
Nghe cô nói vậy Cố Tâm Tình khổ sở nhăn mặt.
“Khả Khả, rõ ràng nên là tớ hỏi cậu mới đúng? Chuyện lớn như vậy, bị người ta xấu xa tính kế, sao cậu lại không lo lắng chút nào thế?”
“Cũng đâu phải tớ muốn làm chuyện xấu, sao phải lo lắng?”
Tần Khả nhoẻn miệng cười.
Cố Tâm Tình dựng ngón cái, “Coi như cậu khí phách. Tớ mà bị người ta ‘nhớ thương’ như cậu, chắc tớ không ngủ được mất.”
Tần Khả cười cười, không nói gì.
——
Đời trước đã từng chứng kiến bộ mặt ngoan độc không từ thủ đoạn hơn nữa của Tần Yên, so với chút mưu kế nhỏ nhoi này, cô cũng không thấy có gì bất ngờ.
“Thế nào, Khả Khả, có phải...?”
“Ừ.” Tần Khả nhàn nhạt gật đầu, xem xong rồi thì cất di động đi.
“...”
Cố Tâm Tình tâm trạng phức tạp, “Tần Yên thật độc ác, cho dù hai người không có quan hệ máu mủ nhưng dù sao cũng đã biết nhau bao năm, loại chuyện này mà chị ta cũng nhẫn tâm làm được...”
Tần Khả không nói gì.
Đi được nửa đường về kí túc, chợt nhớ ra gì đó, Tần Khả lấy di động mình ra, lật tìm nhật ký cuộc gọi của Cố Tâm Tình và mình tối qua.
Ngón tay cô làm mấy thao tác xóa cuộc gọi đó đi.
Cố Tâm Tình đi cạnh trông thấy.
“Cậu đang lo...?”
Tần Khả cười nhẹ, khẽ nghiêng đầu.
“Đề phòng vạn nhất.”
Cố Tâm Tình hoàn toàn phục sát đất thói cẩn thận của cô bạn.
Đi tới con đường cát ở khu A cạnh kí túc, vừa bước chân xuống bậc thang, Cố Tâm Tình đi kế bên âm thầm huých huých khuỷu tay Tần Khả.
Tần Khả hiểu ý, ngước mắt lên.
“Tiểu Khả.”
Tần Yên mỉm cười từ cửa kí túc khối 10 tiến lại.
“Chị đợi em lâu lắm rồi.”
Ánh mắt Tần Khả lóe sáng.
Cô nghiêm túc nhìn Tần Yên, nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng rạng rỡ kia, nếu không phải đã hoàn toàn thất vọng với chị ta, cô nghĩ nhất định mình sẽ nhịn không được mà muốn chất vấn Tần Yên: Đến tột cùng tôi đã làm gì mà khiến chị hận đến thấu xương, chỉ ước gì có thể mau chóng nghiền nát tôi thành tro bụi như vậy?
Thế nhưng rốt cuộc Tần Khả vẫn không nói gì.
Cô chỉ mở miệng hỏi: “Chị, chị tìm em có việc gì à?”
Đáy mắt Tần Yên thoáng qua chút do dự nhưng cũng tan đi rất nhanh, cô ta nở nụ cười áy náy.
“Hôm nay chị không cẩn thận làm di động rơi xuống bể nước, giờ mở máy không lên nữa, tối qua chị vẫn chưa điện về cho nhà báo bình an... Tiểu Khả, em cho chị mượn điện thoại em dùng được không?”
Tần Khả chần chừ.
Tần Yên vội nói thêm: “Đợi tối gọi xong chị sẽ mang tới trả em ngay.”
“Không sao.”
Tần Khả lấy di động từ trong túi áo ra, đưa cho Tần Yên. “Chị cứ lấy mà dùng.”
“... Cảm ơn em, Tiểu Khả.”
Nhận lấy chiếc điện thoại, ánh mắt cô ta lóe lên tia hưng phấn, nhưng đã bị đè xuống rất nhanh.
Cô ta quay đi, vội vàng vẫy tay với Tần Khả, “Vậy chị về trước nhé.”
“...”
Nhìn bóng chị ta chạy đi, Cố Tâm Tình vẫn luôn căng chặt cơ mặt lúc này thầm gắt gỏng:
“Thứ chị cặn bã gì đâu.”
Nói xong Cố Tâm Tình lại quay sang lo lắng hỏi, “Khả Khả, tối nay cậu định đi thật à?”
“Tất nhiên.” Tần Khả chớp mắt, khẽ cười, “Chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, chỉ thiếu mỗi cậu đi thỉnh đông phong (tìm người tương trợ) sao?”
“Nhưng tớ vẫn lo cho cậu... kẻ sói đội lốt người như Cao Hạo, ai biết anh ta sẽ vì muốn theo đuổi cậu mà làm ra chuyện xấu xa gì?”
Tần Khả nói đùa: “Yên tâm, tớ đã luyện thử rồi.”
“...”
Cố Tâm Tình do dự mãi không yên.
Kế hoạch thì hai người đã bàn bạc xong rồi, cô cũng không lo lắng gì.
Chỉ là, Hoắc Tuấn...
Cố Tâm Tình rối rắm nhìn về phía kí túc xá khu C của lớp tinh anh khối 12.
Suốt một ngày này vẫn luôn yên ổn, cũng không nghe nói Hoắc Tuấn làm ầm ĩ vụ gì.
Chắc là, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ?
*
Chín giờ tối. Tần Khả đúng giờ đứng trước cửa phòng dụng cụ của tổ báo.
Phòng dụng cụ nằm trong dãy mấy căn phòng nhỏ ở góc Tây Nam của khu quân sự. Bên ngoài cách đó vài chục mét cũng chỉ có chút ánh đèn leo lét, mờ nhạt rọi tới.
Đêm khuya tĩnh mịch, cho dù có gào khản cổ cũng không ai nghe thấy được.
... Đúng là rất biết chọn chỗ.
Tần Khả trào phúng nghĩ.
Biết lúc này Tần Yên rất có thể đang nấp trong một góc tối nào đó cạnh phòng, Tần Khả không dừng lại, trực tiếp đi vào phòng dụng cụ.
Cô đẩy cửa bước vào, bên trong quả nhiên chỉ có mình Cao Hạo.
Cao Hạo đang ngồi sau bàn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tần Khả: “Tần học muội, sao em lại đến?”
Tần Khả không tỏ thái độ, “Em nhận được tin nhắn thông báo của tổ báo...”
“À, cái đó hả. Thật ngại quá, thiết kế của tổ báo lần này xảy ra chút vấn đề, cho nên anh lại thông báo cho mọi người hủy họp rồi... Sao vậy, em không nhận được tin nhắn?”
Đáy mắt Tần Khả xẹt qua tia cười trào phúng, nhưng tiêu tán đi rất nhanh.
Cô dừng bước, “Điện thoại của em đang ở chỗ người khác.”
Tần Khả nói xong, Cao Hạo tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm.
Cô làm động tác xoay người...
“Nếu đã vậy, em về trước đây, tạm biệt học trưởng.”
Cô vừa nói xong, cánh cửa gỗ sau lưng gần như cùng lúc ‘cụp’ một tiếng đóng lại.
Ngay sau đó, tiếng khóa cửa lách cách vang lên.
Vài giây tiếp theo, có tiếng người chạy đi.
Tần Khả hướng nửa mặt về phía cửa dường như thoáng sửng sốt, ngây người không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ.
Mà Cao Hạo đang ngồi sau bàn mặt biến sắc, vội vàng đứng dậy, cố ra vẻ kinh ngạc chạy tới trước cửa.
“Trong phòng còn có người mà! Đừng khóa cửa!”
“...”
“Có ai ngoài đó không?”
“...”
“Có ai nghe thấy không...”
“...”
Cao Hạo mải ra sức gào, tất sẽ không chú ý tới, phía sau lưng hắn, người đáng lẽ ra phải hoảng hốt sợ sệt như trong kế hoạch hắn và Tần Yên bày ra, lúc này lại bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn thản nhiên đứng nhìn hắn diễn trò.
Kêu suốt nửa ngày, Cao Hạo mới bất đắc dĩ quay lại.
“Không biết gặp phải đứa nào không có não, hay là bị chơi khăm nữa...”
Hắn thở dài, trộm liếc nhìn vẻ mặt Tần Khả, “Tần học muội, điện thoại anh để trong ký túc mất rồi... em có mang không? Nếu có thì gọi điện nhờ bạn em tìm người tới mở cửa đi?”
Tần Khả lắc đầu.
“Điện thoại em cho mượn rồi.”
Cao Hạo nghe vậy ánh mắt thoáng thả lỏng, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng.
“Hả? Vậy phải làm sao đây?”
Khóe môi Tần Khả khẽ nhếch, nụ cười nhẹ tựa như thổi cánh bồ công anh.
“Không sao, chúng ta cứ ngồi xuống trước đã... chưa biết chừng lát nữa sẽ có người tới.”
Nói rồi, cô cười nhạt, quay người đi tới cạnh chiếc bàn.
Cao Hạo đứng ngoài cửa sững sờ.
Hắn vốn nghĩ Tần Khả sẽ hoảng loạn sợ hãi, nhưng cô hoàn toàn không!
Cao Hạo không nhìn thấy chính là, trong khoảnh khắc xoay người, cô nương theo góc mù của hắn mà đưa tay vào túi áo ngoài, lấy ra một chiếc di động.
...
Cùng lúc đó.
Tại một góc khác của khu huấn luyện quân sự, bên ngoài văn phòng đoàn.
Cố Tâm Tình hít sâu một hơi, căng thẳng đưa tay gõ lên cánh cửa trước mặt.
“Mời vào.”
Bên trong vang lên giọng nói như giếng cổ không chút gợn sóng của Ngô Thanh Việt.
“Thầy Ngô.”
Ngô Thanh Việt đang ngồi trước bàn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, “Em là... à, là bạn học của Tần Khả phải không?” Thầy đặt bút xuống. “Em tới có chuyện gì không?”
“Thầy Ngô, tối nay Tần Khả vẫn chưa về ký túc, di động em đưa cho cậu ấy mượn cũng không liên lạc được, em rất lo.”
“Hử? Em ấy vẫn chưa về ký túc?”
“Vâng.” Cố Tâm Tình căng thẳng nắm chặt tay, “Lúc trước cậu ấy có bảo muốn tới nhờ thầy tư vấn vài chuyện liên quan tới việc học tập, cho nên em tới xem thử cậu ấy có ở đây không...”
Sắc mặt Ngô Thanh Việt thoáng nặng nề.
“Tối nay Tần Khả không tới đây.”
“Hả?... Vậy cậu ấy đi đâu được?” Tự hỏi tự lẩm bẩm hai câu, Cố Tâm Tình lại nhìn Ngô Thanh Việt, “Thưa thầy, em có thể mượn điện thoại thầy một lát không ạ, em muốn gọi vào số của em xem có thể gọi được cho Khả Khả không?”
“Tất nhiên là được.”
Ngô Thanh Việt đưa di động cho cô.
“Cảm ơn thầy.”
Nhận điện thoại Cố Tâm Tình lập tức bấm số, nhưng thử gọi mấy lần đều không có ai bắt máy.
Đến lúc Ngô Thanh Việt lo lắng sốt ruột muốn đứng dậy, Cố Tâm Tình chợt mừng rỡ thấp giọng hô lên.
“Bắt máy rồi!”
“...”
Thân người Ngô Thanh Việt khựng lại, thở phào, trên mặt lộ ra biểu tình vui mừng.
Chỉ vui mừng trong chốc lát, sự mừng rỡ trên mặt Cố Tâm Tình đã bị vẻ nghi hoặc thay thế.
Cô nhìn Ngô Thanh Việt.
“Thầơiy, đầu bên kia hình như hơi lạ.”
“Hửm? Làm sao?”
Ngô Thanh Việt trầm sắc mặt.
Cố Tâm Tình do dự một chốc, mở loa ngoài.
Tiếng sột soạt sột soạt từ thiết bị khuếch đại âm thanh truyền ra...
Phòng dụng cụ của tổ báo.
Sau khi ngồi xuống cạnh bàn, Tần Khả không còn chủ động nói một câu nào nữa.
Vì phản ứng quá mức bình tĩnh của cô khiến Cao Hạo lúng túng, cho nên cũng không mở miệng nói gì. Căn phòng yên tĩnh tới mức ngượng ngùng.
Qua một phút, Cao Hạo rốt cuộc không nhịn được nữa.
Hắn hắng giọng, nói “Tần học muội, em...”
“Học trưởng, qua đây ngồi đi.”
Cô bất ngờ lên tiếng, đánh gãy lời hắn.
Cao Hạo sửng sốt.
Lát sau, hắn vui mừng nghĩ, Tần Yên nói đúng, Tần Khả rõ ràng có ý với hắn.
Cao Hạo kiềm chế lại tâm tình kích động, bước mau tới cạnh bàn, ngồi xuống vị trí ngay sát cạnh cô.
Tần Khả không nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Không sao.”
“...”
Trong mắt Cao Hạo lóe lên tia vui vẻ.
Hắn đang tính tìm chuyện để nói, mượn cơ hội kề sát thêm chút nữa, chợt lại nghe thấy người ngồi cạnh mở lời.
Khác hẳn với những lần trước đây, lần này trong giọng nói của cô không hề che giấu sự lạnh lùng...
“Tối nay, thực ra là anh cố tình lừa em tới đây đúng không?”
“...!”
Tựa như một xô nước lạnh tạt xuống đầu, trong nháy mắt dội tắt sự kích động cùng nhiệt tình trong lòng Cao Hạo.
Hắn hoảng hốt nhìn Tần Khả, nửa ngày sau mới kịp phản ứng lại, cứng ngắc trưng ra một nụ cười khó coi, “Tần... Tần Khả học muội, em nói vậy là có ý gì? Em không thấy anh cũng... bị nhốt ở trong này sao giống em?”
Tần Khả vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh đi.
“Em có thấy, vì thế từ lúc bước vào đến giờ em đã nghĩ.”
“Nghĩ, nghĩ gì?”
“Nghĩ vì sao người khóa nhốt chúng ta lại làm như vậy.”
“...”
Ánh mắt Cao Hạo chợt lóe, chật vật né tránh cái nhìn của cô.
Mà thanh âm Tần Khả vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Ban nãy chúng ta vẫn đang nói chuyện, người bên ngoài không thể nào có chuyện khóa nhầm. Cho nên chỉ có thể là cố ý.”
Cao Hạo lúng túng cười, “Đúng nhỉ, không biết ai lại quá đáng như thế...”
Tần Khả lạnh nhạt liếc nhìn hắn.
“Nếu người đó muốn nhốt anh, trong khoảng thời gian rất dài trước khi em đến, người đó có rất nhiều cơ hội để ra tay, thế nhưng lại không làm. Mà nếu muốn nhốt em, cho dù là em lỡ đắc tội với một đàn anh đàn chị nào đó trong ban văn nghệ, vậy người đó chắc cũng không dám nhốt luôn cả anh đâu nhỉ?”
Khóe môi Tần Khả cong lên lộ ra nụ cười nhạt, vẫn là nụ cười xinh đẹp vô hại, thế nhưng lại khiến trái tim Cao Hạo lạnh lẽo.
Hắn há miệng muốn giải thích, nhưng chợt nhận ra một loạt câu cô vừa nói hoàn toàn không chừa cho hắn bất cứ lỗ hổng nào.
Cao Hạo thầm oán hận cắn chặt răng.
——
Tần Yên nói Tần Khả ngây thơ không biết gì?
Theo hắn thấy, rõ ràng Tần Yên không biết còn ngu dốt hơn Tần Khả gấp mấy lần!
“Tần học muội, em đừng hiểu lầm, anh...”
“Bây giờ em chỉ muốn biết.”
Tần Khả lạnh mặt, ngắt lời Cao Hạo.
“Nửa đêm canh ba anh tìm người khóa nhốt em với anh trong căn phòng trống biệt lập này, đến tột cùng là muốn làm gì!”
Cô hít sâu một hơi, trong giọng nói mang theo run rẩy rõ ràng.
“Anh không sợ, sáng mai ra khỏi đây em sẽ đi báo với giáo viên sao?”
Cao Hạo hoảng lên.
Hắn vội nặn ra một nụ cười, “Tần Khả học muội, anh không hề có ý gì khác, thật đó! Hơn nữa chuyện này...”
Như nhớ ra điều gì, thanh âm Cao Hạo chợt cao lên thấy rõ.
“Chuyện này căn bản không phải do anh trù tính! Là Tần Yên! Chị gái em Tần Yên tối qua gọi cho anh, em xem di động của anh, di động anh vẫn còn lưu lại lịch sử cuộc gọi tối qua! Tất cả những chuyện này đều là Tần Yên bảo anh làm... cô ta nói em thích anh, cho nên nói muốn chủ động tạo cơ hội, giúp anh với em hiểu nhau hơn!”
Mắt Tần Khả tối đi.
Qua một lúc lâu, cô mới khàn khàn lên tiếng, “Giúp tôi?”
Trong giọng nói cô mang theo sự châm chọc cùng xót xa đến run rẩy.
“Giúp tôi thế nào? Bịa đặt chuyện tôi thích anh, khóa nhốt chúng ta trong một căn phòng, đợi ngày mai các thành viên của tổ báo tới thấy hai người chúng ta cùng nhau đi ra từ trong này, không đến một ngày tin đồn về chúng ta sẽ bị truyền đi khắp trường học... đây gọi là giúp tôi?”
Tần Khả đứng bật dậy, giọng nói dường như lẫn theo tiếng khóc.
“Chị ta rõ ràng là muốn hủy hoại tôi!”
Cao Hạo sợ hãi run lên.
Sau khi được Tần Khả nhắc nhở, hắn mới nhận ra mục đích thật sự phía sau hành động này của Tần Yên. Tần Khả nói không sai, rõ ràng Tần Yên đang muốn mượn tay hắn hủy hoại Tần Khả.
Sắc mặt Cao Hạo thoáng cái trở nên u ám.
“Con mụ điên kia, lẽ nào chỉ vì anh không theo đuổi cô ta nữa... cô ta lại muốn làm ra chuyện này để báo thù sao...”
Tần Khả căn bản không thèm để ý Cao Hạo tự mình lẩm bẩm như một tên thần kinh.
Cô chỉ nhân lúc hắn không chú ý, đưa tay lấy chiếc di động khi nãy mình nhét giữa bản vẽ thiết kế của tổ báo ra, ngắt cuộc gọi, sau đó nhanh tay nhét di động vào túi áo.
Làm xong xuôi hết mọi việc, chút cảm xúc hoảng loạn, buồn khổ trong mắt cô cũng rút đi sạch sẽ tựa như thủy triều.
Lực chú ý của Cao Hạo rốt cuộc cũng quay trở lại.
Hắn nhìn người con gái ở trong phòng cùng mình, ánh mắt hấp háy bất định, tầm mắt cũng từng chút từng chút lướt trên thân người cô.
Thiếu nữ đang ở độ tuổi như hoa như nguyệt, non nớt, xinh đẹp, trong trắng e ấp. Cô sở hữu khuôn mặt mỹ miều vượt xa bạn bè cùng trang lứa, mỗi một tấc da thịt càng thêm nổi bật dưới ánh đèn phòng, trắng nõn tinh tế, mịn màng vô ngần.
——
Người con gái xinh đẹp như vậy, lại nói không thích hắn.
Cao Hạo hiểu rõ, trải qua chuyện đêm nay, Tần Khả chắc chắn sẽ không lại gần mình nữa.
Trong lòng hắn chợt nảy ra một suy nghĩ tham lam, giống như dây leo khô khốc vặn vẹo bò lên, chầm chậm quấn chặt lấy trái tim hắn. Bên tai dường như có giọng nói văng vẳng, nói với hắn ‘đây là cơ hội cuối cùng được gần người đẹp của mày’, khiến hắn mê muội, cầm lòng không đậu mà nhích lên một bước.
Đáy lòng Cao Hạo đang nghĩ gì, Tần Khả liếc mắt đã nhận ra.
Cô nhíu mày đầy chán ghét.
“Học trưởng, tôi khuyên anh đừng nên có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào.”
“Anh đâu định làm gì đâu, Tần học muội.”
Cuối cùng hắn cũng không che giấu nữa, sự chán ghét nơi đáy mắt Tần Khả khiến hắn nhức nhối, tăng nhanh tốc độ dưới chân, hắn sải bước tới trước mặt cô, đồng thời giang tay ra.
Hắn cười.
“Có điều em biết đây là chỗ nào không? Chỉ là một căn phòng rách nát mà thôi, ở đây xảy ra chuyện gì sẽ không ai biết đâu.”
Tần Khả uyển chuyển tránh lùi về sau.
Ánh mắt cô lạnh đi.
“Vậy cũng chưa chắc.”
——
Tính thời gian, nhiều nhất là một phút đồng hồ Cố Tâm Tình và thầy Ngô Thanh Việt sẽ chạy tới.
Thế nhưng hiển nhiên Cao Hạo không hề hay biết suy nghĩ cũng như sự tin tưởng chắc chắn của cô.
Hắn chỉ cho rằng cô không cam lòng cố gắng giãy giụa, vì thế nụ cười trên mặt càng thêm huênh hoang tự đắc.
“Em rất thông minh, thật đấy, Tần Khả học muội, em thông minh tới bất ngờ. Nhưng có một chuyện em đã sai rồi, chuyện tối nay đáng lẽ em không nên vạch trần, mặc kệ là anh hay Tần Yên, nếu em không vạch trần, có lẽ anh cũng sẽ không làm gì em.”
Cao Hạo bước từng tới gần, bộ dáng thong thả chậm rãi.
“Chuyện đến nước này, chắc chắn em sẽ không chịu nhìn mặt anh nữa. Như vậy, em nói xem anh còn cần thiết phải giả bộ trước mặt em nữa không?”
Cao Hạo hừ một tiếng, vẻ mặt trở nên hung ác.
“Tối nay cho dù anh có làm gì em, ngày mai em cũng sẽ không dám nói ra, trừ phi...” Hắn cất tiếng cười khùng khục, dồn Tần Khả tới góc tường cạnh cửa. “Trừ phi, em thật sự không cần thanh danh nữa, thật sự không sợ cả đời bị ta nói móc nói mỉa sau lưng.”
“...”
Lùi tới góc tường không thể lui đi đâu được nữa, Tần Khả chậm rãi rũ mắt.
Lát sau, cô xoa xoa cổ tay.
Tuy rằng ở đời này cô chưa trải qua ba năm huấn luyện địa ngục của trường cấp ba nghệ thuật khiến cho thân thể yếu ớt đi không ít, nhưng mấy chiêu thức cầm nã thủ phản nã thủ đời trước học được cô đã tranh thủ đợt nghỉ hè ôn tập lại mấy lần.
Đây cũng có thể coi là con át chủ bài thật sự cô lôi ra dám đánh cược.
Nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ.
Cô thật sự không muốn dùng đến nó một chút nào...
Tần Khả hơi không vui ngước mắt lạnh lùng nhìn Cao Hạo.
“Anh sẽ không muốn làm vậy đâu.”
Cao Hạo cười gằn, chỉ coi như cô đang cố gắng hấp hối chống cự, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay cô.
“Tần Khả, tốt nhất em vẫn nên chấp nhận đi?”
Nói rồi, hắn bắt đầu rục rịch.
Tần Khả siết chặt khớp xương tay, đang định chụp ngược lại cổ tay hắn, đúng lúc này, bên tai chợt vang lên một tiếng ‘rầm’ cực lớn.
Cùng với tiếng động khiến cô giật thót, cánh cửa kính cũ kỹ rỉ sét kế bên trực tiếp bị giáng cho một quyền, thủng một lỗ.
——
Vô số mảnh kính bay ra, tung tóe dưới ánh đèn lóa mắt.
Hai người trong phòng bị tiếng động này làm cho giật mình hoảng sợ.
Tần Khả theo bản năng ngừng động tác.
Có người đá bay mấy mảnh vụn kính còn mắc trên khung cửa, đỡ bệ cửa, thân người linh hoạt nhảy vào trong.
Đôi chân dài được quần đen ôm gọn xuất hiện trước tiên, vụn sáng trong mắt Tần Khả thoáng lay động.
Cô nhìn sang.
Không hề bất ngờ, cô trông thấy góc nghiêng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Tuấn. Khuôn mặt với đường nét góc cạnh rõ ràng, xương gò má hơi thu lại, từ cằm cho tới cần cổ bạnh ra một đường cong sắc lẹm, mỗi phân mỗi tấc đều đang chứng minh: tên điên này hiện tại đang vô cùng phẫn nộ.
Trong tim Tần Khả thầm có dự cảm không lành.
Cô mở miệng muốn nói gì đó, thế nhưng lại thấy Cao Hạo đã hoảng hốt thả cổ tay cô, sau đó trưng ra nụ cười cứng ngắc mà lùi về sau.
“Anh Tuấn... anh, sao anh lại tới đây?”
Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn, không nói gì.
Hắn giơ bàn tay trái lên, liếc nhìn.
Trên bàn tay với những ngón tay thon dài là màu máu đỏ tươi nhức mắt, máu chảy dọc theo đường vân tay, nhỏ từng giọt xuống sàn, rơi trên mặt đất vỡ tan như những cánh hoa.
Những mảnh vụn thủy tinh còn sót lại lấp lánh phản chiếu ánh đèn.
Hoắc Tuấn cười nhạt.
Tựa như bàn tay kia không phải của mình, Hoắc Tuấn tùy tiện giơ tay vẩy mấy cái rồi mặc kệ. Sau đó hắn ngẩng lên, đi thẳng về phía Cao Hạo.
Phần đuôi đôi mắt hoa đào hơi giương lên, chỉ vài bước chân cùng ẩn chứa một loại hung tàn khiến người ta phải khiếp sợ.
Tần Khả biến sắc.
“Hoắc Tuấn...”
Thế nhưng không còn kịp nữa.
Cao Hạo sợ mất mật. Hắn chỉ kịp kêu ré lên một tiếng gần như đè ngay lên âm cuối của cô, sau đó bị Hoắc Tuấn đạp một cú ngay trước ngực, ngã lăn ra sàn.
Hoắc Tuấn không hề do dự, sấn người lên túm lấy cổ áo Cao Hạo, siết mạnh như muốn lấy mạng người, Cao Hạo hít thở khó khăn. Tay phải hắn nắm chặt thành nắm đấm, từng cú từng cú hung hăng giáng xuống mặt người phía dưới.
Một đấm đỏ lên.
Hai đấm xanh tím.
Đấm thứ ba giáng xuống, tiếng kêu thảm thiết của Cao Hạo cũng gần như tắt ngúm.
“Hoắc Tuấn!”
Tần Khả cũng sắp phát điên theo.
Cô hốt hoảng chạy tới, đúng lúc này bên ngoài cánh cửa sổ vỡ nát truyền tới tiếng hô của Cố Tâm Tình...
“Khả Khả!? Khả Khả cậu có sao không, Khả Khả!?”
“Tần Khả?!”
Giọng nói nôn nóng sốt ruột của Ngô Thanh Việt cũng vang lên.
Cánh cửa gỗ cùng lúc được mở ra, Ngô Thanh Việt và Cố Tâm Tình đẩy cửa chạy vào.
Thấy cảnh tượng trong phòng, hai người đồng loạt sững sờ.
Đợi sau khi hoàn hồn lại, sắc mặt Ngô Thanh Việt xanh mét.
“Hoắc Tuấn, mau thả cậu ta ra!”
“...”
Hoắc Tuấn làm như không nghe thấy tiếng người sau lưng.
Thậm chí, từ lúc vào cửa tới giờ, hắn không hề hé răng nói nửa lời.
Thế nhưng từng nắm đầm mạnh mẽ thô bạo khiến người ta sợ hãi kia lại giống như muốn lấy mạng Cao Hạo.
Cố Tâm Tình cũng sợ tới ngây người.
“Hoắc Tuấn!!”
Ngô Thanh Việt lại cất cao giọng hô lên, gần như vỡ cả giọng, vội vàng tiến tới kéo hai người ra.
Cách Hoắc Tuấn chỉ còn nửa thước, thầy chợt dừng lại.
Đồng tử Ngô Thanh Việt co rút.
“Hoắc Tuấn, em... em mau bỏ thứ kia xuống!”
“!”
Tần Khả mới vừa thấy thầy Ngô Thanh Việt tiến lên ngăn cản mà thoáng yên tâm, lúc này thân người cũng sững lại.
Như nhớ ra điều gì, cô liếc nhìn cửa sổ, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Tần Khả đi qua.
——
Dưới tầm mắt của bọn họ, Hoắc Tuấn siết chặt mảnh kính sắc bén, kề nó ngay sát cổ Cao Hạo.
Khuôn mặt lạnh lùng kia lúc này trên thái dương cũng nổi lên gân xanh ghê người.
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc, đôi mắt đen sẫm rũ xuống.
Dưới tiếng cầu xin không thành lời của Cao Hạo, hắn lạnh lùng cười nhạt, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.
“Muốn động vào cô ấy?”
Hắn gằn từng chữ, nói tới cuối khóe môi lại cong lên, lộ ra nụ cười lạnh thấu tận xương cốt, hắn khẽ giọng giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình:
“Mày có mấy cái mạng?”
Đè xuống âm cuối, mảnh kính kia cũng ấn mạnh xuống.
Một vệt máu trào ra.
“.... Anh!”
Một giọng nữ chợt thốt lên, thanh âm gấp đến độ gần như mang theo tiếng khóc nức nở.
Mảnh kính sắc bén như dao chợt dừng lại.
Đôi mắt đen sẫm đầy tơ máu bị sự điên cuồng cùng hung tàn che lấp rốt cuộc cũng thấy chút ánh sáng.
Hoắc Tuấn dừng lại.
Nhưng hắn vẫn chưa thu tay, chỉ thuận theo tư thế nghiêng mặt nhìn sang.
Nhìn thấy cô gái đang lo lắng hốt hoảng tới độ vành mắt cũng đỏ bừng, ánh mắt Hoắc Tuấn dần mềm xuống.
Không khí ngưng trệ suốt mười giây.
Hoắc Tuấn rũ mắt bật cười.
“Dọa nó thôi.”
“Em sợ cái gì?”
Hắn vứt mảnh thủy tinh trong tay đi, chống đầu gối thong thả đứng dậy.
Ngô Thanh Việt vội vàng thở ra ngụm khí gần như sắp làm chính mình nghẹn chết, thầy tức tốc bước qua đá văng mảnh ‘hung khí’ đã dọa Cao Hạo sợ tới ngất xỉu, sau đó kéo hắn khiêng lên.
Thầy nhìn về phía Cố Tâm Tình hãy còn đang ngơ ngác.
“Mau, em tới phòng y tế gọi người trước!”
Cố Tâm Tình: “Dạ... vâng vâng, được!”
Nói xong, Ngô Thanh Việt dùng ánh mắt phức tạp trừng mắt nhìn Hoắc Tuấn, rồi lại nhìn Tần Khả.
“Tần Khả, em ấy...”
Tần Khả tất nhiên hiểu rõ nỗi lo của thầy, cô mở miệng, “Thầy Ngô, ở đây có em rồi, thầy đưa Cao Hạo tới phòng y tế trước đi ạ.”
“Ừ.”
Cố Tâm Tình và Ngô Thanh Việt một trước một sau rời khỏi hiện trường hỗn loạn bừa bãi.
Vụn kính vỡ nát rơi đầy đất trộn lẫn cùng vết máu loang lổ khiến trái tim cô co rút. Mặt cô trắng bệch, cô ngẩng lên nhìn Hoắc Tuấn đang đứng giữa phòng.
“Anh...”
Có lẽ do vừa nổi điên, sắc mặt hắn cũng trắng nhợt không chút huyết sắc, đôi môi mỏng vì thế mà càng thêm đỏ, tựa như ma cà rồng mới hút máu xong.
Nghe tiếng, đôi đồng tử tối đen xinh đẹp ngước lên, bất ngờ là trong nó vẫn mang ý cười nhàn nhạt. Hắn cứ thế nhìn cô.
“Em vừa gọi tôi là gì?”
Tần Khả: “...”
Lúc này mà còn cười được??
——
Tên điên này!
Điên từ đầu tới đuôi, điên không hiểu nổi!
Tần Khả dứt khoát quay mặt đi, hít sâu một hơi, cô cảm thấy chính mình cũng sắp tức điên lên rồi.
Hoắc Tuấn cất bước qua.
“Tần Khả, tôi muốn nghe lại lần nữa.”
Tần Khả không sao đè được cảm xúc xuống, cuối cùng không thể chịu được nữa phải quay đầu lại.
“Hoắc Tuấn, anh có biết ban nãy suýt chút nữa anh giết người rồi không!”
Hắn sững người, vài giây sau hắn lau sạch sự lạnh lùng nơi đáy mắt, nhướn mày, cắn răng phát ra tiếng cười khàn thấp.
“Tôi không định giết, chỉ dọa nó thôi.”
“Anh có!” Tần Khả nắm chặt đầu ngón tay buốt lạnh, giọng nói mang theo chút run rẩy, “Ban nãy rõ ràng anh muốn giết anh ta!”
Hoắc Tuấn rũ mắt, nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó hắn bất chợt bật cười.
“Sao em lại hiểu rõ tôi như vậy?”
Tần Khả cứng họng.
Chính cô cũng không rõ lý do, chỉ biết ngay giây phút đó cô vô cùng rõ ràng, nếu mình không ngăn được, Hoắc Tuấn rất có khả năng sẽ thật sự giết chết Cao Hạo.
“Đồ điên...”
Tần Khả dời tầm mắt, không muốn nhìn hắn, ngay đến tiếng mắng chửi cũng có chút vô lực.
Hoắc Tuấn nhướn mày: “Em sợ gì chứ, Tần Khả?”
“?”
Tần Khả quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh buốt.
Hoắc Tuấn bị dáng vẻ này của cô khiến cho trong lòng ngứa ngáy, tựa như thấy một con mèo nhỏ mặt lạnh tanh không cảm xúc đi tới trước mặt, dùng móng vuốt khẽ cào cào mình.
Hắn bị ‘cào’ đến sung sướng.
“Em không hề sợ tôi chút nào, em chỉ sợ tôi thật sự giết người thôi.”
Hoắc Tuấn cười gằn.
Tần Khả nhíu mày, lạnh giọng: “Ai nói tôi không sợ anh? Giờ tôi sợ rồi, anh chính là một tên điên, tôi hận không thể chưa từng nhìn thấy anh.”
“...”
Ánh mắt Hoắc Tuấn sâu thẳm.
Thế nhưng ngay sau đó hắn lại bật cười, hắn gập người xuống, tới ngang bằng độ cao tầm nhìn của cô mới dừng lại.
“Vậy thì em không nên ngăn cản tôi, Tần Khả, để tôi giết chết thằng cặn bã kia, tôi đền mạng. Hai kẻ quấn lấy em đều chết cả rồi, vậy không tốt sao?”
Tần Khả cắn răng tức giận.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn ở khoảng cách gần.
“Bằng không bây giờ em lên tiếng, tôi sẽ đuổi theo giết chết thằng cặn bã kia, trả cho em kết cục em mong muốn nhất, thế nào?”
“...”
Một khắc khi đối diện với đôi đồng tử đen sậm, Tần Khả thoáng run rẩy.
Bởi vì cô thật sự không nhìn ra Hoắc Tuấn rốt cuộc đang nói đùa hay thật sự sẽ vì cô mà làm ra chuyện như vậy.
Tần Khả cảm thấy sợ hãi.
Nhưng sự sợ hãi này không chỉ là sự sợ hãi người này gần như điên cuồng về mặt tình cảm sẽ gây thương tổn cho mình, dường như cô đang sợ hãi chuyện gì khác.
Chuyện liên quan tới...
Tần Khả vội ngừng ngay suy nghĩ trong lòng mình.
Cô bức ép chính mình làm mặt lạnh.
“Hoắc Tuấn, anh là tên điên, nhưng tôi thì không.”
Hoắc Tuấn bật cười.
“Cho nên, em thực chất không hề sợ tôi, em đang lo lắng cho tôi, Tần Khả.”
Ánh mắt Tần Khả thoáng lay động.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn cố căng mặt, không nhìn ra bất kỳ thay đổi cảm xúc nào, duy chỉ có đôi mắt sáng ngần sạch sẽ là thoáng liếc nhìn Hoắc Tuấn.
“Nếu anh vì cứu tôi mà lỡ tay gây thương tích cho người khác, vậy chẳng phải tôi cũng sẽ không thoát khỏi có liên can sao? Tôi không lo lắng cho anh, nhưng tôi lo cho chính mình.”
“Chỉ vậy?”
“Chỉ vậy.”
“... Ồ.” Hoắc Tuấn nghiêng người, “Vậy cũng được.”
Bàn tay với những ngón tay thon dài dính đầy máu lướt qua dưới mí mắt Tần Khả. Chủ nhân của nó tựa như không hề có dây thần kinh cảm giác đau đớn, hắn buông thõng tay định nhét vào túi quần.
“...”
Thái dương Tần Khả nảy lên.
Nhịn.
Nhịn...
Không thể nhịn được nữa.
Tần Khả bước lên trước hai bước tới bên cạnh hắn, trực tiếp duỗi tay nắm lấy bàn tay đã nhét được một nửa vào túi quần của hắn, cô kéo tay hắn ra ngoài.
Hoắc Tuấn ngẩn người.
Ngay sau đó hắn khẽ nhếch lên nụ cười, sải bước, để mặc cho cô kéo mình đi.
“Đi đâu đấy?” Hắn lười biếng cười hỏi.
“Phòng y tế.” Cô hung dữ nghiến răng.
“...”
Người phía sau thấp giọng cười.
Âm mưu trót lọt, thật vui.
*
Hiện tại nửa đêm canh ba, phòng y tế của khu huấn luyện chỉ còn một bác sĩ ở lại trực ban. Đang ngủ ngon mơ đẹp thì bị Ngô Thanh Việt túm dậy, bắt lật qua lật lại kiểm tra cho Cao Hạo đã bị đánh cho tan tác thảm thương còn bị dọa tới mức ngất xỉu.
Vì thế lúc Tần Khả kéo Hoắc Tuấn tới phòng y tế, ngoại trừ một gian phòng trống cách vách ra thì không ai rảnh tay giúp Hoắc Tuấn cả.
Tần Khả hết cách, đành phải xin phép bác sĩ tự mình tới chỗ hộp đựng thuốc lấy cồn, thuốc sát trùng, nhíp, băng gạc, khay kim loại, ...
Sau đó kéo Hoắc Tuấn ngồi xuống một chiếc giường bệnh.
Tần Khả tự mình kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, các dụng cụ y tế khác được bỏ trong khay kim loại đặt trên chiếc tủ đầu giường, ngâm cồn sát trùng tiêu độc.
Tần Khả trải mở bàn tay Hoắc Tuấn ra, vừa quan sát những mảnh vụn thủy tinh đâm vào tay hắn, vừa kiềm lòng không đậu mà nhíu mày.
Hiện tại cô thật sự hoài nghi người này không có dây thần kinh cảm giác đau đớn.
Tay bị nhiều mảnh kính ghim vào như vậy, sao hắn còn có thể coi như không hề gì mà đi đánh đập Cao Hạo? Hơn nữa vì mấy nắm đấm dữ dội đó mà mấy mảnh vụn thủy tinh càng ghim sâu hơn vào da thịt.
Tần Khả tức đến đau đầu.
Thậm chí cô còn có suy nghĩ cố ý mạnh tay khi gắp chúng ra, để hắn nhớ rõ vụ này.
Thế nhưng nhớ đến lúc nhìn thấy bàn tay thon dài đẹp đẽ này đánh ra tiếng đàn dương cầm với lực độ cùng tiết tấu âm luật khiến người khác không thể rời mắt, cô lại không cách nào nhẫn tâm được.
Vì thế tới cuối cùng, sau khi nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, cô lại dùng động tác nhẹ nhàng nhất giúp hắn gắp mảnh thủy tinh.
Khó khăn lắm mới nhặt hết được những mảnh vụn ghim giữa kẽ ngón tay hắn, Tần Khả thở phào một tiếng thật dài.
Cô dùng bông tiêu độc đã tẩm thuốc sát trùng, cẩn thận bôi lên vùng da bị tróc, vừa chau mày vừa vô thức cúi đầu, thở nhẹ.
Hơi thở ấm nóng quét qua bàn tay Hoắc Tuấn.
Hai người một cao một thấp ngồi đối diện nhau, đồng thời sững sờ.
Tần Khả thoáng cứng ngắc, cô không ngẩng đầu, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục bôi thuốc.
Nhưng vành tai nhỏ nhắn giấu dưới lớp tóc dần đỏ bừng lên đã bán đứng cô.
Hoắc Tuấn hạ mắt nhìn.
Đáy mắt vốn còn sót lại chút hung tàn, cuối cùng dưới ánh đèn hài hòa cùng hơi thở mềm mại này mà tiêu tan sạch sẽ.
Hắn thả lỏng thắt lưng căng chặt, cười hỏi:
“Không phải nói không quan tâm tôi sao, vì sao còn bôi thuốc cho tôi?”
Tần Khả nghẹn họng.
Nửa ngày sau cô mới bực bội lên tiếng, “Đôi tay này nói sao cũng là do tôi cứu về, tôi không muốn thấy nó vì chút chuyện nhỏ này mà bị hủy hoại.”
“...”
Người phía trên trầm mặc, Tần Khả càng thêm chột dạ, cô hoài nghi ngước lên nhìn hắn.
“Tôi nói không đúng sao.”
Hoắc Tuấn rũ mắt, mỉm cười.
“Đúng. Tất nhiên là đúng.”
Hắn khẽ liếm đôi môi khô sáp, tiếng cười không rõ vì sao lại khàn đi.
“Em cứu tay cùng mạng tôi, cho nên chúng đều là của em, xiềng xích tôi đã sớm giao cho em rồi.”
“...”
Tần Khả ngẩn người, đôi mắt người trước mặt tối tăm sâu thẳm, tựa như có thể hút cô vào trong.
Hoắc Tuấn giơ bàn tay không bị thương lên, vòng tới trước cổ, làm động tác xích khóa.
Hắn thấp giọng cười, ý tứ sâu xa.
“Em phải nắm chắc đấy.”
Tần Khả: “...”
Ai dám nuôi một con chó điên?
Cô né tránh tầm mắt hắn, cúi đầu tiếp tục giúp hắn xử lý vết thương.
“Cảm ơn. Không cần.”
“...”
“Tôi đề nghị anh vẫn nên kiếm cái cây nào buộc anh vào thì hơn, đỡ cho lại đi dọa người.”
“...”
Hoắc Tuấn trợn mắt.
“Không được không cần.”
Tần Khả ngừng tay. Cô ngẩng lên đối diện với ánh mắt hắn mấy giây, cuối cùng đành thỏa hiệp.
“Cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp nhận.”
“Hửm?”
Tần Khả: “Trước khi bắt tôi nhận lấy dây xích này, anh phải giao hẹn trước với tôi ba điều.”
Hoắc Tuấn nghe vậy thì cười nhạt.
“Không một ai dám ra điều ràng buộc tôi.”
Tần Khả cười nhạt, “Ok, vậy thôi.”
Hoắc Tuấn: “...”
Tần Khả đang định cúi đầu, chợt nghe Hoắc Tuấn trầm giọng lên tiếng, đè nén sự mất kiên nhẫn cũng bực dọc:
“Em nói đi.”
Tần Khả hạ thấp đầu cười khẽ, nhưng trước khi Hoắc Tuấn trông thấy cô đã kịp kéo khóe môi về lại như thường.
Cô nghiêm túc ngẩng lên, xòe ra mấy ngón tay trắng nõn.
“Không được nổi điên.”
Hoắc Tuấn cười lạnh, “Ừ.”
“Không được đánh nhau.”
“...” Hoắc Tuấn nhíu mày, rất lâu sau mới miễn cưỡng mà hừ một tiếng, coi như đồng ý.
Sau đó hắn sốt ruột nhướn mày.
“Vẫn còn?”
Tần Khả nghĩ một lát, “Tạm thời chưa nghĩ ra.”
“...”
Ánh mắt hắn thoáng lóe lên.
Khó chịu tột độ vì bị bó buộc khiến trong lòng hắn dậy lên cơn bức bối. Nghe cô xòe tay đếm câu, nhân lúc ngón tay trắng nõn mảnh khảnh còn đang lượn lờ dưới mí mắt, hắn nhanh như chớp cúi đầu, không nặng không nhẹ ngậm lấy đầu ngón tay nõn nà.
Đầu ngón tay lập tức đỏ lên thấy rõ.
Hoắc Tuấn rất hài lòng.
Tần Khả ngơ ngẩn cả người, ngước mắt nhìn lên lại vừa vặn đối diện với đôi mắt đắc ý mang ý tứ sâu xa.
Tần Khả: “...”
Tần Khả mặt không cảm xúc bỏ tay xuống, rút một cụm băng gạc lau lau đầu ngón tay, rồi ném đi.
“Bổ sung thêm một điều.”
“?”
“Không được giở trò lưu manh.”
“...”
“Không đồng ý?”
“...”
“Không đồng ý thì thôi vậy.”
“...”
Bầu không khí đông lạnh im ắng vài chục giây, cuối cùng Hoắc Tuấn cực kỳ bực bội mà nhắm mắt.
Hắn ậm ừ một tiếng.
Hai người cách quá gần, thanh âm quen thuộc khiến sống lưng Tần Khả bỗng chốc cứng đờ.
Sự nghi ngờ bị đè ép vô số lần trong lòng lần nữa lại trồi lên: “Tên anh có phải...”
Lời còn chưa dứt.
Khuôn mặt tuấn tú kia chợt nhíu mày.
Tần Khả hoàn hồn, hoảng hốt cúi đầu.
Ban nãy cô thất thần, động tác hơi mạnh, vết thương vừa mới kết miệng lần nữa lại trào máu.
Tần Khả nhíu mày tự trách.
“Xin lỗi.”
Cô vội vã cúi đầu xử lý vết thương lại từ đầu.
“Không sao.”
Người phía trên vừa rồi bị đau theo bản năng sinh lý mà chau mày hiện tại đã khôi phục bộ dáng lười nhác như thường, thậm chí trong giọng nói còn ẩn ẩn ý cười.
“Em có thể mạnh tay hơn, để tôi đau hơn nữa.”
Tần Khả: “...”
Bản thân chọc phải biến thái, ngoại trừ cố gắng chịu đựng thì còn có thể làm gì?
Cuối cùng cũng xử lý xong hết mọi vết thương trên hai bàn tay Hoắc Tuấn, vai lưng cô đã có chút đau nhức.
Cô chầm chậm đứng dậy, dọn dẹp đống đồ trên khay kim loại cùng mảnh vụn thủy tinh vừa gắp ra.
Bê khay lên, cô chợt sựng người.
Ban nãy không chú ý, giờ sau khi đã xử lý xong xuôi hết mọi việc nhìn lại, số lượng mảnh vụn thủy tinh trong khay nhiều đến ghê người.
Tần Khả theo bản năng hạ tầm mắt liếc nhìn những băng gạc nhuốm đầy máu vứt trong thùng rác.
Trái tim chợt co rút nhè nhẹ.
——
Suýt nữa cô đã quên mất.
Bất kể đời trước hay đời này, Hoắc Tuấn vẫn luôn là người tốt với cô nhất, tốt đến mức bất chấp cả tính mạng mình.
Bên cạnh.
Hoắc Tuấn vì đau quá mà thần kinh hơi chết lặng. Lại thêm việc bị mất máu, lúc này hắn bắt đầu rũ mắt buồn ngủ. Ngẫu nhiên nhìn thoáng qua người đã cứng ngắc đứng bất động hồi lâu kế bên, thần trí hắn lại tỉnh táo hơn chút ít.
Hắn nhíu mày.
“Em có chỗ nào không thoải mái sao?”
“...”
Tần Khả hoàn hồn.
Cô nhìn người con trai đang ngồi trên giường, sắc mặt hắn dưới ánh đèn lộ ra chút trắng nhợt.
Trái tim cô mềm thành một đống bọt biển, vừa xót xa lại đau nhói.
Mãi lâu sau cô mới khẽ lên tiếng.
“Cảm ơn anh.”
Hoắc Tuấn ngây người. Qua giây lát, hắn nhướn mày, cười như có như không.
“Cảm ơn thế nào...”
“Anh.”
“...”
Không khí trong phòng dường như ngưng đọng ngay tại giây phút này.
Mất một lúc, Hoắc Tuấn mới sực tỉnh lại, ánh mắt mang sự bực bội chật vật quay mặt đi.
Hầu kết di chuyển lên xuống.
“Ba điều giao hẹn tôi muốn thêm một điều.”
“...?” Tần Khả sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn.
Hoắc Tuấn: “Không được gọi vậy nữa.”
Bất ngờ qua đi, Tần Khả nhoẻn miệng cười.
Đáy mắt gợn lên chút lém lỉnh tinh nghịch.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
“Anh?”
“...!”
Hai bên xương gò má hắn run lên, hắn nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn cô.
Vài giây sau, đôi mắt hắn chợt tối đi, hắn cười.
“Em thử gọi thêm một lần nữa xem.”
“...”
“Tôi cho em ngay cả sức để khóc cũng không còn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...