Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 15: Âm mưu
 
Hắn nói xong thì cười nhạt một tiếng, sau đó đầu cũng không quay lại mà đi thẳng ra ngoài, Tần Yên giận tới mức toàn thân phát run.
 

Cô đưa tay lên cắn mạnh đầu móng tay, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Cảm xúc trong đôi mắt lại càng cuồn cuồn không yên, tầm mắt vô thức di chuyển khắp phòng.
 
Không biết qua bao lâu, Tần Yên rốt cuộc mới dần bình tĩnh trở lại.
 
Mà lúc này trên mặt cô không còn cảm xúc nào khác...
 
Khác hoàn toàn với vẻ vô hại ôn hòa cô hay ngụy trang trước mặt bạn học và giáo viên, giờ đây nơi đáy mắt rõ ràng nhen nhóm tia sáng u ám lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
 
Cô ngồi xuống chiếc ghế dài kế bên, sau đó lấy di động ra, ấn gọi.
 
Chuông báo vang lên mấy hồi, người đầu kia mới khó chịu bắt máy.
 
“Có chuyện gì mà cứ phải gọi vào lúc này?”
 
Đối phương đè thấp giọng nói, là Cao Hạo.

 
Ánh mắt Tần Yên lạnh lẽo.
 
Thế nhưng giọng điệu lại nghe không ra quá nhiều cảm xúc, cô chỉ cười khẽ mấy tiếng, nghe như đâm thẳng vào màng nhĩ.
 
“Cao Hạo, cậu định chơi trò qua cầu rút ván với tôi sao? Nhưng mà Tần Khả cậu còn chưa theo đuổi được tới tay đâu, giờ đã muốn đoạn tuyệt qua lại có phải hơi sớm quá không?”
 
“...”
 
Trong giọng nói Tần Yên rõ ràng mang sự tức giận, Cao Hạo nghe xong cũng phát run.
 
Nghe tiếng hắn ôn hòa lịch thiệp giải thích với người bên cạnh mấy câu, sau đó mới cầm di động đi vòng sang bên cạnh.
 
“Bà cô của tôi ơi, là tôi sai được chưa, rốt cuộc cậu có chuyện gì?”
 
Ánh mắt Tần Yên lóe lên.
 
“Cậu tìm cái cớ nào đó đá Tần Khả đi, rồi tới... tới phòng y tế một chuyến đi.”
 
“Đừng vậy chứ.”
 
Cao Hạo ở đầu dây bên kia hơi lo lắng.
 
“Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ở riêng với em ấy, sao có thể ném đi?”
 
Giọng Tần Yên lạnh xuống.
 
“Cậu chỉ muốn ở với nó một lần này, hay muốn ở cùng nó cả đời hả?”
 
“Tất nhiên là muốn...”
 
“Muốn cả đời thì phải nghe tôi!” Mắt Tần Yên lóe sáng, ngữ khí chậm lại, “Tôi có một cách, cậu tới đây tôi sẽ nói cho cậu.”
 
Trầm mặc hồi lâu, Cao Hạo cắn răng.
 
“Được. Tôi qua ngay.”
 
“...”

 
Tần Yên cười lạnh ngắt máy.
 
Từ nhỏ tới lớn, bất kể bàn về ngoại hình hay thành tích học tập, Tần Khả lúc nào cũng hơn cô. Hai người đứng với nhau, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn Tần Khả, Tần Khả y như ma chú, bám riết lấy cô không tha!
 
Dựa vào đâu mà mọi thứ nó đều giỏi hơn cô!
 
Thậm chí đến cả Hoắc Tuấn...
 
Tần Yên tức giận đá văng chiếc ghế dài.
 
Ngay đến một kẻ coi trời bằng vung như Hoắc Tuấn - người mà cô khổ sở khát cầu không được - thế nhưng lại nói ra câu sẵn lòng làm lốp dự phòng cho Tần Khả!
 
Nếu đã vậy!
 
Vậy cô cứ... dứt khoát hủy đi Tần Khả là được.
 
Tần Yên hung ác nghĩ.
 
——
 
“Có ai không?”
 
Chợt có tiếng gõ cửa phòng y tế, một giọng nữ khá quen tai vang lên.
 
Tần Yên theo bản năng giật thót trong lòng, vội thu lại biểu tình, lên tiếng: “Vào đi.”
 
Cố Tâm Tình đẩy cửa bước vào.
 
Vừa ngước mắt trông thấy Tần Yên, cô thoáng sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
 
“Chào chị Tần Yên.”
 
Tần Yên nhớ người này là bạn cùng lớp Tần Khả, lúc trước còn thường thấy đi cùng Tần Khả.
 
Nghĩ vậy, Tần Yên bày ra nụ cười hơi cứng ngắc.
 
“À, em tới tìm Tiểu Khả hả? Tối nay em ấy có việc, đã tới chỗ tổ báo rồi.”
 
“À không ạ.”
 
Cố Tâm Tình vội xua tay.
 
“Em để quên áo khoác ở phòng y tế, trời tối hơi lạnh nên mới quay lại lấy.”
 
Cố Tâm Tình chỉ chiếc áo khoác dài trên giường trống, cẩn thận hỏi Tần Yên: “Vậy em vào lấy nhé?”
 
“Để chị lấy cho.”
 
Tần Yên nhặt áo lên, rồi đưa nó cho Cố Tâm Tình.
 
“Em cảm ơn.” Một giây trước khi Tần Yên quay người lại, Cố Tâm Tình nhanh chóng thu hồi tầm mắt rơi trên chiếc ghế nằm chổng vó dưới sàn, cười vẫy tay, “Vậy em về kí túc đây, chào chị ạ!”
 
“Ừ, tạm biệt.”
 
“...”
 
Cố Tâm Tình xoay người đi, vẻ mặt trở nên nghi hoặc. Sau khi ra cửa, bước chân cô vô thức thả chậm lại...
 
*

 
Tần Yên đi qua đi lại không yên trong phòng thêm mười phút đồng hồ mới đợi được Cao Hạo đủng đỉnh đi tới.
 
Cao Hạo vừa vào, Tần Yên đã vội vã quay ra nhìn.
 
“Sao giờ cậu mới tới?”
 
“Thì sau khi cúp máy tôi cũng phải đợi thêm một lúc rồi mới lấy cớ rời đi được chứ? Nếu không Tần Khả sẽ nghi ngờ.” Cao Hạo bất đắc dĩ đáp lời.
 
Tần Yên cười lạnh, “Nếu nó thông minh vậy đã tốt.”
 
Cao Hạo lười phản bác Tần Yên, “Được rồi, tôi cũng đã tới rồi. Lúc nãy trong điện thoại cậu nói có cách giúp tôi theo đuổi được Tần Khả, giờ nói được chưa?”
 
“...”
 
Ánh mắt Tần Yên thoáng rục rịch.
 
“Cậu có biết Hoắc Tuấn cũng thích Tần Khả không?”
 
Cao Hạo biến sắc, “Không phải... không phải bọn họ nói, Hoắc Tuấn chỉ nhận Tần Khả làm em gái ‘mưa’ thôi sao?”
 
“Với cái tính cách của Hoắc Tuấn, cậu nghĩ nếu không thích Tần Khả, anh ta sẽ đủ kiên nhẫn nuôi một đứa em gái?”
 
Nhìn sắc mặt âm trầm của Cao Hạo, Tần Yên ra vẻ khinh thường hừ lạnh.
 
“Sao nào, vừa nhắc tới tên Hoắc Tuấn đã khiếp sợ rồi, không dám theo đuổi Tần Khả nữa?”
 
“... Đùa gì chứ.”
 
Cao Hạo sầm mặt.
 
“Hoắc Tuấn ngoại trừ nhà có chút tiền với cái mã đẹp trai ra thì hơn tôi được điểm nào? Thằng đó y như tên điên, không coi ai ra gì lại còn kiêu căng hống hách, tôi không tin cô gái ngoan ngoãn như Tần Khả sẽ đi thích một tên côn đồ như anh ta!”
 
Tần Yên nhếch miệng, không biểu lộ sự xem thường trong lòng, chỉ đảo mắt tùy tiện nói ra một câu:
 
“Trước mắt xem ra, tôi cũng cảm thấy Tần Khả thích cậu hơn một chút rồi đấy.”
 
“Thật ư?”
 
Hai mắt Cao Hạo sáng lên, nhìn Tần Yên.
 
Tần Yên: “Không phải cậu cũng thấy rồi sao? Tối nay Hoắc Tuấn tới trước, nhưng cậu vừa tới Tần Khả đã đi theo cậu ngay, đây không phải bằng chứng tốt nhất à?”
 
Tần Yên cười lạnh.
 
“Với lại cậu nói đúng một chuyện, nó cũng chỉ là đứa con gái ngây thơ ngu ngốc mà thôi, rất dễ lừa, chưa biết chừng còn mong có thể cách Hoắc Tuấn càng xa càng tốt ấy chứ.”
 
Cao Hạo hưng phấn, “Vậy cách cậu nói là gì?”
 
“Đừng sốt ruột, tôi từ từ nói cậu nghe.” Tần Yên ngồi xuống bên cạnh, “Mặc dù nói là giờ Tần Khả đã có chút hảo cảm với cậu, nhưng thế vẫn chưa đủ.”
 
“Tôi có thể chờ!”
 
Mắt Tần Yên lạnh đi, “...” Cô thì chờ không nổi nữa.
 
Nhưng trên mặt cũng chỉ lộ ra nụ cười chế diễu, “Cậu chờ được, nhưng Hoắc Tuấn chưa chắc đã chấp nhận ngồi chờ, đêm dài lắm mộng, chắc cậu đã nghe câu này rồi nhỉ?”

 
Ánh mắt Cao Hạo chợt thay đổi, “Cậu có ý gì?”
 
Tần Yên: “Ý tôi rất đơn giản. Cậu với Tần Khả nếu hai bên đều có cảm tình với nhau, vậy kỳ thực cũng chỉ thiếu một chất xúc tác mà thôi.”
 
“Chất xúc tác?”
 
“Ừ,  một cơ hội, tôi có thể giúp hai người chủ động tạo cơ hội.” Tần Yên cười đến là dịu dàng, ánh mắt lại lạnh lẽo thấu xương, “Tỷ như, cậu với Tần Khả cùng nhau ở trong một căn phòng kín, chỉ có hai người, qua đêm?”
 
“...”
 
Cao Hạo ngây người.
 
Hô hấp hơi dồn dập, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần từ trong tưởng tượng của chính mình, anh ta lắc đầu.
 
“Cậu điên à? Đây là khu huấn luyện quân sự đó!”
 
Tần Yên cười lạnh.
 
“Cậu cả nghĩ quá rồi. Tôi chỉ nói hai người ở chung trong một căn phòng, đâu có bảo hai người làm gì, làm gì mà cậu phải cuống cả lên như thế?”
 
Cao Hạo nhíu mày, “Rốt cuộc cậu có ý gì, đừng vòng vo nữa.”
 
Tần Yên: “Rất đơn giản. Tối mai, cậu tìm người thông báo tổ báo mở cuộc họp, sau đó tôi sẽ đi mượn điện thoại của Tần Khả, đến lúc đó cậu lại lấy lý do có việc đột xuất, nhắn tin báo hủy họp.”
 
Cao Hạo suy tư hai giây mới hiểu ra ý cô.
 
“Như vậy, chỉ mình Tần Khả không biết tin, nó sẽ tới phòng dụng cụ của tổ báo?”
 
Nói xong Cao Hạo lại nhíu mày, “Nhưng vậy thì có ích gì, thấy những người khác không có đó, em ấy nhất định sẽ rời đi.”
 
Tần Yên: “Nếu vô tình có người ‘bất cẩn’ khóa nhốt hai người ở trong thì sao?”
 
“Ý cậu là...”
 
Ánh mắt Cao Hạo thoáng rục rịch.
 
Tần Yên cười nhún vai, “Chuyện này cũng chẳng thể trách ai được. Phòng dụng cụ cách khu kí túc xa như thế, buổi tối không có người đi ngang qua, di động của nó lại không có bên người, cậu cũng ‘vừa hay’ quên không mang.”
 
Tần Yên khoanh tay.
 
“Vậy hai người chỉ có thể ở trong đó một đêm, đợi ngày hôm sau mọi người tới mở cửa, không phải sao?”
 
Cao Hạo mặt không đổi sắc, không nói gì.
 
Tần Yên lại bổ sung thêm một câu.
 
“Có điều một đêm này, muốn phát triển bồi đắp tình cảm ra sao, chỉ đành trông chờ vào cậu thôi.”
 
Cao Hạo: “Làm vậy có phải... không được hay cho lắm?”
 
“Có gì mà không được?” Tần Yên trấn an hắn, “Hai người vốn đã có cảm tình với nhau, tôi chỉ tạo chất xúc tác cho hai người mà thôi. Vả lại, ai ép cậu nhất định không được làm một đàn anh ga lăng đâu, cậu ngồi cùng nó nói chuyện trời trăng mây gió, người ta còn quản được cậu chắc?”
 
Hai mắt Cao Hạo sáng lên.
 
——
 
Như lời Tần Yên nói, quyền chủ động tất cả đều nằm trong tay anh ta, là tiến hay lùi anh ta đều được lợi, muốn làm gì cũng được.
 
Thấy Cao Hạo vẫn chần chừ không quyết, Tần Yên giả bộ đứng dậy:
 
“Chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho tôi, nếu cậu không muốn, vậy coi như tôi chưa nói gì.”
 
Nói rồi, cô cất bước đi ra phía cửa.
 
Cao Hạo vội vàng gọi lại.
 
“Tôi cũng chưa nói không đồng ý mà.”
 

Đưa lưng về phía Cao Hạo, khóe môi Tần Yên cong lên, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm.
 
“Vậy là cậu đồng ý?”
 
Cao Hạo: “Cậu chắc chắn... sau này cậu sẽ không nói chuyện này cho Tần Khả?”
 
“Tất nhiên không, làm thế có lợi gì cho tôi?”
 
“... Được.”
 
Rốt cuộc Cao Hạo vẫn nhịn không được đồng ý, đáy mắt lộ tia hưng phấn.
 
“Nếu thành công, tôi nhất định sẽ hậu tạ.”
 
Tần Yên quay đầu lại, mỉm cười ôn hòa.
 
“Cậu nói rồi đó, đừng có đổi ý.”
 
Lời vừa dứt, Tần Yên lại quay đi, nụ cười trên mặt cũng lập tức biến mất.
 
Cô nhìn chằm chằm cửa phòng, đầu ngón tay siết chặt.
 
——
 
Bất kể Cao Hạo và Tần Khả có phát sinh chuyện gì hay không, chỉ cần sáng hôm sau, để các thành viên trong tổ báo nhìn thấy hai người cùng từ trong phòng dụng cụ bước ra...
 
Đến lúc đó, cô sẽ âm thầm tung tin đồn trong trường, mấy lời đồn thổi cũng đủ hủy đi thanh danh Tần Khả!
 
Đáy mắt Tần Yên lộ ra ý cười hận thù cùng khoái trá.
 
——
 
Tần Khả, đây chính là kết cục của việc cướp đồ của tao.
 
Tao không tin, đến lúc đó, Hoắc Tuấn còn chịu thích mày!
 
Trong phòng y tế,
 
Dưới ánh đèn sáng trắng, hai người ôm hai tâm tư tối tăm khác nhau, nở nụ cười tà ác.
 
Chỉ là cả hai đều không chú ý, ngoài cửa phòng, có bóng người đã trốn sau góc tối hồi lâu. Người nọ rốt cục nhịn không được, di chuyển thân mình, lặng lẽ không tiếng động lùi ra sau, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
 
...
 
Hai phút sau.
 
Cuối cùng cũng chạy tới chỗ sáng có nhiều học sinh qua lại, tim gan phèo phổi của Cố Tâm Tình như sắp nhảy ra khỏi họng.
 
Sắc mặt cô trắng bệch khó coi, nhưng cũng không kịp nói gì, vội vội vàng vàng móc di động từ trong túi áo khoác vẫn gắt gao ôm chặt trước ngực.
 
Lau mồ hôi ra đầy lòng bàn tay, nuốt nước bọt, vội vã ấn gọi cho một dãy số.
 
“Mau bắt máy đi... mau bắt máy đi Khả Khả...”
 
Cố Tâm Tình căng thẳng tới mức tự lải nhải trong vô thức.
 
Không lâu sau, điện thoại kết nối.
 
Giọng Tần Khả từ đầu bên kia vang lên.
 
“Tâm Tình?”
 
“Tiểu Khả! Cậu đang ở đâu?” Cố Tâm Tình nắm chặt di động, cuống quýt hỏi.
 
Tần Khả ở đầu kia hơi ngẩn ra, “Tớ ở phòng dụng cụ của tổ báo, có chuyện gì vậy?”
 
Cố Tâm Tình: “Tớ qua đó tìm cậu! Có chuyện gấp! Nhất định phải đứng đó đợi tớ!”
 
Nói xong, Cố Tâm Tình lập tức ngắt máy, hít sâu một hơi rồi vội vàng chạy tới phòng dụng cụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận