Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 13: Em gái ‘mưa’
 
Trải qua cuộc tra tấn huấn luyện dã ngoại suốt nửa buổi sáng, Tần Khả mới chợt nhận ra một điều, khi không có ba năm luyện tập vũ đạo ở trường nghệ thuật như đời trước, thể lực của cô vẫn luôn không được xem là tốt.
 

Vừa lên cấp ba, trải qua một năm dày vò với kỳ thi vượt cấp, thể lực của cô càng kém hơn nữa.
 
Nếu những học sinh khác chỉ vì phải bôn ba một chặng dài và phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang mà cảm thấy không khỏe, vậy phản ứng của cơ thể cô lúc này chắc gần với...
 
Tần Khả đưa tay thử nhiệt độ trên trán.
 
Sau đó lặng lẽ thở dài.
 
 ——
 
Cảm nắng nhẹ.
 
Ban nãy vẫn luôn cắn răng cố gắng đi theo đội ngũ còn chưa cảm thấy gì, giờ dừng lại nghỉ ngơi, các gân cơ được thả lỏng, ngược lại cảm thấy tứ chi vô lực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mềm oặt ngã xuống.
 
Mọi người ai cũng mệt tới bất chấp, ngồi bệt xuống đất, lấy ra cơm trưa đã chuẩn bị sẵn. Mùi thức ăn hỗn tạp trộn xộc thẳng vào mũi.

 
Tần Khả bị thứ mùi ấy làm cho khó chịu nhíu mày, tay vô thức đưa lên ấn bụng.
 
Cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày.
 
“Khả Khả, sao cậu không ăn gì?”
 
Cố Tâm Tình ngồi kế bên, thấy Tần Khả từ sau khi ngồi xuống hình như không có thêm động tác gì, nghi hoặc quay sang nhìn.
 
Vừa quay sang, Cố Tâm Tình chợt sửng sốt.
 
“Mặt cậu làm sao... nhất là hai má, trông như đánh má hồng ấy?”
 
“Chắc do phơi nắng.” Tần Khả nâng tay khẽ áp lên hai má nóng hổi, “Da tớ khá... nhạy cảm.”
 
Thể chất Tần Khả luôn là kiểu véo một cái sẽ để lại dấu vết. Trải qua một buổi sáng phơi nắng, lớp da non đã sớm không chịu nổi, ửng lên một màu hồng phấn bệnh tật.
 
Lại thêm vào thể chất đặc thù của cô vốn đã kém sẵn, đời trước không biết vì sao lại chọc cho Hoắc Trọng Lâu vì chuyện này mà phát ‘điên’ không ít lần...
 
Tần Khả lắc đầu, đôi môi khô khốc mím chặt.
 
Xem ra thật sự bị phơi nắng tới váng đầu rồi.
 
Nếu không sao tự dưng lại nghĩ tới kẻ đó được...
 
“Cậu bị say nắng hả?”
 
Cố Tâm Tình nhận ra vấn đề, sốt sắng hỏi: “Hay là tớ đi tìm thầy phụ trách nhé?”
 
“Thầy không phải đi họp rồi sao?” Tần Khả lắc đầu, “Đợi lát thầy về rồi hãy đi.”
 
“Ừ. Mà nghe giọng cậu yếu lắm, có phải trong người cũng không khỏe không?”
 
“Không sao, nhịn một chút là...”
 
Tần Khả chưa nói xong, một cái bóng cao gầy đứng thẳng nhìn từ trên xuống, đổ lên nền đất trước mặt cô.
 
Cái bóng dừng lại.
 
Tần Khả ngước đầu nhìn. Người nọ đứng ở vị trí ngược sáng, mặt trời chói chang sau lưng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

 
Tần Khả theo bản năng giơ một tay lên chắn trước mắt, lúc này mới thấy rõ người vừa tới.
 
Mũ lưỡi trai đen, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
 
Hoắc Tuấn.
 
Rõ ràng Tần Khả không phải người đầu tiên phát hiện hắn tới, trong vòng một giây, những âm thanh than vãn thời tiết cùng buổi huấn luyện dã ngoại dần bị đè xuống thấp tới mức không nghe thấy nữa.
 
Ngay đến tiếng nhai nuốt thức ăn gần như cũng bị hạ xuống thật khẽ.
 
Tần Khả hiện giờ không có sức lực cũng không có tâm trạng đối phó với Hoắc Tuấn. Cho nên cô chỉ nhìn Hoắc Tuấn hai giây, rồi khẽ mở miệng.
 
“Anh có chuyện gì không?”
 
Hoắc Tuấn không nói gì.
 
Ánh mắt hắn bình thường nhìn cô sẽ mang theo chút lạnh lùng, nhưng giờ, hắn quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, hàng lông mày nhíu lại.
 
“Em bị say nắng?”
 
“...”
 
Tần Khả nghẹn lại.
 
Tần Khả không ngờ Hoắc Tuấn có thể nhìn ra, mà lại chỉ mất thời gian hai giây đồng hồ.
 
Không cho cô thời gian kịp suy nghĩ, Hoắc Tuấn đã kéo ống quần, lạnh mặt ngồi xuống.
 
Hắn vươn tay, ngón tay thon dài khép lại lật ngược khẽ chạm lên trán cô.
 
Tần Khả ngây người.
 
Vừa là bị nhiệt độ mát lạnh trên tay hắn làm giật mình, cũng một phần vì hành động thân mật bất ngờ này làm cho ngẩn ngơ.
 
Đợi cô hoàn hồn lại, muốn tránh đi đã không còn kịp nữa.
 
Cố Tâm Tình bên cạnh lúc này cũng bỏ qua việc sợ hãi Hoắc Tuấn ra sao, vội vã sốt ruột hỏi: “Khả Khả bị say nắng thật ạ?”
 
Mặt mày Hoắc Tuấn thoáng lạnh đi.
 
Đôi đồng tử đen sậm giận dữ quét mắt nhìn Tần Khả.
 
Sau đó hắn bất chợt nghiêng người về trước, hai tay luồn xuống đỡ lấy đôi chân mảnh khảnh cùng bả vai tiêm gầy của cô lên.
 
“Đệch...”
 
“Mau nhìn kìa!”
 
“Nhìn gì mà nhìn ,ấy, đừng có đẩy, đệch!”
 
“...”
 
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
 
Không biết ai cầm hộp cơm không vững, bị một học sinh đang trong cơn kinh hãi bất cẩn đụng phải, canh nóng hắt lên nửa người.
 
Trong cảnh hỗn loạn nháo nhác cùng với tiếng kêu thất thanh làm nền, Hoắc Tuấn ánh mắt âm trầm lẳng lặng ôm người lên, ra khỏi nơi nghỉ chân của ba lớp tinh anh, một đường đi thẳng tới dưới tàng cây.
 
Ngay đến bọn Kiều Cẩn Kiều Du mới đầu chỉ muốn xem náo nhiệt cũng bị đánh cho một gậy không nhẹ, vội vã luống cuống bò dậy hoặc đứng sang một bên.
 
Tần Khả cũng muốn điên rồi.

 
——
 
Hoắc Tuấn không hề báo trước, cũng không cho cô lấy một giây chuẩn bị, đợi cô hoàn hồn lại từ trong cơn ngây ngốc, chính mình đã bị người ta ôm đến ngồi trên tảng đá dưới bóng râm.
 
“Hoắc Tuấn, anh...” Dưới những ánh mắt khiếp sợ lũ lượt dồn về phía này, Tần Khả cũng buồn bực tới mức giọng nói cũng hơi run rẩy, vừa kinh hãi vừa giận dữ đẩy bàn tay đang đưa tới, “Anh có bệnh à?”
 
Cô đè thấp giọng bực bội gắt lên với hắn.
 
Hai gò má vốn đã ửng đỏ lại càng đỏ thêm.
 
Ngay đến lúc này mà cô vẫn còn muốn giữ mặt mũi cho hắn, cố ý hạ giọng thật thấp.
 
Hoắc Tuấn cúi đầu.
 
Nhìn chằm chằm cô mấy giây, Hoắc Tuấn đột nhiên phát ra tiếng cười khàn.
 
“Đúng, tôi đúng là có bệnh.”
 
Cảm xúc trong mắt hắn thoáng cái trở nên hung hãn, đen như mực, gắt gao nhìn cô chăm chú như muốn khắc cô nơi đáy mắt.
 
Hoắc Tuấn nhấc tay lấy chiếc mũ lưỡi chai xuống, chụp lên đầu cô.
 
Khóe môi khẽ nhếch, hắn cười lạnh.
 
“Bệnh chó dại.”
 
“...”
 
“Thông minh thì ngoan ngoãn một chút, bị tôi cắn sẽ chết đó.”
 
“...”
 
Hắn ghé người về trước, thanh âm tựa như bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt quá lâu, trở nên khàn khàn biếng nhác.
 
“Cũng có thể, sẽ bị ăn không sót lại một mẩu xương.”
 
Nói xong, hắn còn thấp giọng cười mấy tiếng.
 
Tần Khả: “...”
 
Bệnh chó dại có lỗi gì mà bị anh phỉ báng thành thế này?
 
Tần Khả hoài nghi mình có thể chất ‘thu hút biến thái’. Nếu không vì sao cả đời trước lẫn đời này, mấy tên điên này cứ nhằm cô mà lũ lượt nhào tới?
 
Trong mấy giây hai người ‘giao lưu thân mật’, những học sinh ngoài tàng cây rốt cuộc cũng hoàn hồn.
 
Cách gần nhất là lớp tinh anh khối 12.
 
Học cùng hơn hai năm, bọn họ đã khi nào thấy Hoắc Tuấn nâng niu con gái người ta như vậy đâu?
 
Giờ phút này ai nấy đều mừng rỡ.
 
Có người còn vui không kiềm chế được.
 
“Tuấn ca, đây là đàn em năm nay mới nhập học đúng không? Chẳng lẽ là bạn gái cậu?”
 
“Ố, vậy sau này gặp, có phải chúng ta nên gọi một tiếng chị dâu không?”
 

“Đừng nói linh tinh.”
 
Kiều Du rất giỏi nhìn mặt đoán ý người khác, thấy Tần Khả ngồi trên tảng đá sắc mặt lạnh lùng, sợ cô nói gì chọc giận Hoắc Tuấn, bèn vội vàng chen miệng.
 
“Đây là em gái anh Tuấn.”
 
“... Hả?”
 
Cả đám đồng loạt đánh mắt qua.
 
Có người còn ngờ nghệch gãi đầu, nghi hoặc “Lớn lên chả giống nhau tí nào ha.”
 
Kiều Du phụt cười, “Mày có não để trưng à? Ai nói là em gái ruột, là em gái ‘mưa’ của Tuấn ca.”
 
Mấy tên con trai nhất thời im re.
 
Hai giây sau, có người đen tối bật cười ra tiếng: “Em gái ‘mưa’? Vậy còn phải xem, này là tính từ hay động từ nữa.”
 
(*)干妹妹: Em gái ‘mưa’, đồng thời từ 干 khi đứng riêng làm động từ thì có nghĩa là ‘làm’. Còn làm gì thì mọi người tự hiểu :))
 
“...”
 
Con trai ở cái tuổi này thường thích nói mấy lời thô tục không dinh dưỡng, miệng không lựa lời, Kiều Cẩn Kiều Du đã sớm quen.
 
Nhưng Tần Khả đang ngồi trên mỏm đá thì không quen nổi.
 
Mặt cô thoắt cái trắng bệch.
 
——
 
Đời trước vì hôn lễ giả tạo của Hoắc Trọng Lâu với Tần Yên mà cô thành em gái trên danh nghĩa của hắn. Đã không biết bao lần cô phải nghe những lời đồn đãi vớ vẩn mang tính vũ nhục rõ ràng như vậy.
 
Đây là chuyện cô không thể nhẫn nhịn nhất.
 
“Cũng chỉ có anh Tuấn, tìm em gái ‘mưa’ thôi cũng kiếm được cô em xinh thế này.”
 
“Hâm mộ ghê á.”
 
“Không có chuyện gì thì làm em gái mưa, có chuyện thì làm...hê hê hê.”
 
Nghe tiếng cười ngứa tai, Tần Khả nổi giận đùng đùng đứng dậy.
 
Gần như cùng lúc, cô thấy Hoắc Tuấn đi qua đạp vào lồng ngực người kia một cái, bên tai là âm điệu lạnh lẽo âm trầm:
 
“Tao làm con mẹ mày.”
 
“...”
 
Tần Khả vừa thở phào một hơi, di chứng của việc đứng dậy nhanh cùng cơn say nắng lập tức ập tới.
 
Trước mặt tối sầm.
 
Thân thể vô lực mềm nhũn không chống đỡ được nữa, mềm oặt ngã xuống trước tiếng hô kinh hãi của mọi người.
 
Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nhớ mình rơi vào một lồng ngực ấm nóng.
 
*
 
Tần Khả tỉnh lại trong phòng y tế của khu quân sự.
 
Cô vừa mở mắt, người bên cạnh dường như phát hiện, bất chợt xoay người nhìn về phía cô.
 
“Khả Khả, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!?”
 
“...”
 
Thấy rõ là Cố Tâm Tình, Tần Khả thoáng hốt hoảng mấy giây, cô có cảm giác trái tim vừa thoáng qua chút tiếc nuối nhè nhẹ.
 
Giống như...
 
Ngay giây phút ấy cô mong muốn được nhìn thấy một người khác.
 

Tần Khả không dám nghĩ tiếp nữa.
 
Cô cười nhẹ, sắc mặt trắng bệch khiến người ta thương xót, “Tớ ngất đi à?”
 
Cố Tâm Tình: “Bác sĩ của khu huấn luyện quân sự bảo, cậu bị say nắng nên mới ngất xỉu, may mà mức độ nhẹ, cho nên nằm đây một lát cho hạ bớt nhiệt, sau này không phơi nắng nữa là được.”
 
 Tần Khả gật đầu.
 
Tiếp đến cô mới chợt nghĩ tới, “Tớ đang ở khu huấn luyện?”
 
“Chứ không thì sao?”
 
“Trước khi ngất đi, chúng ta vẫn đang trên đường huấn luyện dã ngoại mà?”
 
Lại còn là đường núi, chính nó đã tra tấn Tần Khả không ít.
 
Cô nhíu mày, “Vậy tớ xuống kiểu gì?”
 
Vừa nhắc tới chuyện này, hai mắt Cố Tâm Tình liền sáng rực.
 
“Cậu không còn ấn tượng gì thật hả? Hoắc Tuấn cõng cậu xuống núi đó! Khả Khả, sau này cậu còn nói không thân với Hoắc Tuấn có đánh chết tớ cũng không tin. Cậu không thấy vẻ mặt Hoắc Tuấn lúc thấy cậu ngất đi đâu, đen thui y như muốn giết người vậy đó.”
 
Như nhớ đến gì đó, Cố Tâm Tình rùng mình một cái, lắc đầu.
 
“Anh ấy cõng cậu một đường chạy về, hồi trước nghe mọi người bảo thể lực anh ấy tốt lắm tớ còn không tin, lần này thì tin thật rồi!”
 
Nhớ lại quãng đường gập ghềnh dài đằng đẵng khi đó, Tần Khả không khỏi lo lắng hỏi: “Vậy anh ta... không sao chứ?”
 
“Cũng không có gì.”
 
Cố Tâm Tình gãi gãi thái dương, “Nhưng mà hình như lúc đầu còn có thầy phụ trách cản lại, muốn giúp đỡ, kết quả bị Hoắc Tuấn khi đó đang cõng cậu lấy chân gạt ngã.”
 
Cố Tâm Tình lúng túng cười với Tần Khả.
 
“Cho nên anh ấy ngồi trong phòng y tế đợi một lúc, nghe nói cậu không có việc gì rồi thì bị thầy phụ trách gọi đi mất.”
 
Tần Khả: “...”
 
Cố Tâm Tình phẩy tay, “Cơ mà cậu cũng không cần lo, nếu ở đây mà thật sự có người chế ngự được Hoắc Tuấn, hồi lớp 10 anh ta cũng đã chẳng quậy cho khu huấn luyện gà bay chó chạy rồi.”
 
Tần Khả thở phào một hơi.
 
Trong trường đồn nhau Hoắc Tuấn có bối cảnh lai lịch không nhỏ, đúng thật không dễ dàng thuần phục. Nghĩ vậy, cô cũng không còn lo lắng như hồi nãy nữa.
 
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài câu.
 
Cửa phòng y tế bất ngờ bị đẩy ra.
 
“Tiểu Khả, em không sao chứ!?”
 
Một giọng nữ hớt hải vang lên, Tần Khả chưa kịp ngẩng đầu đã thấy Tần Yên mắt ngấn nước chạy tới bên giường, kích động nắm lấy tay mình.
 
“Em làm chị sợ muốn chết!”
 
“.”
 
Tình cảm chân thành thắm thiết đến mức độ này?
 
Trong lòng Tần Khả cảm thấy cực kỳ vi diệu.
 
Mấy giây sau, như cảm nhận được điều gì, cô ngước mắt nhìn lướt qua vai Tần Yên.
 
Ngoài cửa, vị giáo viên được Tần Yên xếp hạng nhất trong bảng những người cần nịnh nọt - thầy Ngô Thanh Việt đang đứng ngay trước cửa vào.
 
... Qủa nhiên.
 
Tần Yên chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ mọi cơ hội tạo hình tượng trước mặt Ngô Thanh Việt.
 
Tần Khả khẽ cười trào phúng.
 
Ngay sau đó, như nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô chợt lóe lên ánh sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận