Chương 1: Trọng sinh
“——Đừng!”
Tần Khả kinh hãi kêu lên một tiếng, từ trên giường bật dậy, mồ hôi lạnh túa ướt sống lưng.
Ngọn lửa hung hãn dường như chưa rút khỏi võng mạc, đôi mắt vẫn bị lửa thiêu đốt đến đau xót đỏ bừng.
Đến khi vài tiếng ve rời rạc từ cửa sổ chậm rãi lọt vào tai, thân thể căng chặt của Tần Khả mới từ từ thả lỏng.
Thì ra... cô vẫn chưa chết.
Trước mắt chốc đen chốc đỏ, dường như cô đã nằm ngủ rất lâu dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhất thời chưa kịp thích ứng.
Thân người vừa mới thả lỏng của Tần Khả chợt cứng lại.
... Tiếng ve?
Nhưng rõ ràng cô nhớ, trước khi hỏa hoạn xảy ra, bên ngoài căn biệt thự người kia giam cầm cô đang đổ trận tuyết ngày đông giá rét.
Làm sao có thể nghe thấy tiếng ve kêu?
Hơn nữa, chiếc giường đơn cô đang nằm lúc này, còn có phòng ngủ thoạt nhìn không tính là rộng trước mắt, rõ ràng là căn nhà sau khi lên cấp ba cô cùng cha mẹ nuôi và chị gái Tần Yên ở...
Chẳng lẽ...
Giống như chợt nhớ tới gì đó, đồng tử trong đôi mắt hạnh mãnh liệt co rút. Mặc kệ xung quanh, cô lật tung tấm chăn mỏng đang đắp trên người mình xuống——
Một đôi chân trắng nõn như ngọc, lành lặn lộ ra trước mắt.
Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, cũng không thấy phần xương gãy nhìn vào khiến da đầu tê dại. Đôi chân thon gọn trước mắt tựa như mỹ ngọc không chút tỳ vết, thẳng tắp kéo dài tới mắt cá chân, đẹp như tuyệt tác nhà trời.
Đôi chân ấy là thứ Hoắc Trọng Lâu yêu thích nhất trên người cô, sau khi cô bị hại thành tàn phế, hắn nổi cơn thịnh nộ. Vô số những đêm tối chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, cô bị hắn đè trên giường làm đến bật khóc nức nở, mà hắn thì như phát điên mà hôn lên vết thương trên chân cô...
Nếu những thứ trước mắt là thật.
Vậy chẳng phải... lời cô cầu ước xa xỉ hằng đêm mong được trở lại quá khứ, đã thành sự thật rồi. Hơn nữa còn trở về ngay đêm trước khi khai giảng vào cấp ba—mọi bất hạnh vẫn chưa xảy ra, cô chưa bị cha mẹ nuôi lừa lên giường Hoắc Trọng Lâu sau khi chị gái đào hôn, cũng chưa bị cô chị Tần Yên hại mất đi đôi chân trở thành kẻ tàn tật, chỉ đành cắn răng để kẻ kia giam nhốt trong căn biệt thự của hắn.
Tần Khả vui mừng tới nỗi suýt bật khóc.
Vài phút sau, lật tung căn phòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, cuối cùng Tần Khả cũng tìm thấy di động của mình.
Cô run rẩy ấn vào xem lịch.
Nhìn rõ ngày tháng năm hiển thị trên màn hình, Tần Khả buông tay, di động rơi trên tấm thảm lông cừu.
Cô quên cả nhặt lên, đưa tay bưng kín mặt.
Nước mắt xuôi theo chiếc cằm nhọn lặng lẽ chảy.
Qủa nhiên cô đã chết trong trận hỏa hoạn đó.
Và được quay trở về mười năm trước.
Lúc này cô sắp lên cấp ba, chính là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
——
Cô sẽ không bị cha mẹ nuôi lừa gạt nữa, cũng sẽ không tin tưởng người chị gái độc ác như rắn rết kia nữa, cô phải lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, sống lại cuộc đời của chính mình!
Bây giờ... hết thảy vẫn còn kịp.
Khi cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, Tần Khả đang ngồi trên bàn học cạnh cửa sổ, loạt xoạt viết viết vẽ vẽ lên tập vở.
Nghe tiếng, cô cảnh giác che đi cuốn vở trên bàn, quay đầu lại.
Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt Ân Truyền Phương - mẹ nuôi cô ngó vào. Tần Khả cắn răng, cưỡng ép chính mình nở nụ cười ôn hòa vô hại.
Giống như bản thân cô năm đó.
“Mẹ.”
“Tiểu Khả, vẫn đang làm bài à, xuống nhà ăn cơm tối đã?”
“Vâng, con xuống ngay.”
Ân Truyền Phương khép cửa rồi đi.
Hiển nhiên bà không nhận ra Tần Khả có chút mất tự nhiên. Trên thực tế, bà căn bản cũng chẳng quan tâm tới đứa con gái nuôi như vẻ bề ngoài bà vẫn thể hiện.
Tần Khả năm đó còn cho rằng bà thật lòng đối xử tốt với mình, còn bây giờ, sống lại một lần, Tần Khả đã hiểu rõ hết thảy——
Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi cô đồng thời cố gắng đối xử tốt với cô, chỉ bởi vì phần di sản dành cho người nuôi dưỡng cô. Một khi để bọn họ có được, bọn họ sẽ không chút do dự đá ‘thứ của nợ’ này đi, giống như đời trước họ đã làm.
Những chuyện bọn họ làm với cô ở đời trước, khiến cô cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này một giây một khắc nào nữa. Nhưng nhớ tới chuyện mãi sau này cô mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc kia...
Thời cơ chưa tới, cô phải nhẫn nhịn.
Tần Khả cắn môi, quay người.
Tập vở bị cô lấy tay che lộ ra, bên trên ghi lại những chuyện xảy ra ở đời trước theo trình tự thời gian mà Tần Khả cố gắng nhớ lại được.
Cùng với lựa chọn sai lầm khiến cô hối hận rất nhiều năm về sau.
“Mình sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.”
Trong tấm gương nghiêng góc với bàn học, vẫn là dung nhan thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ, nhưng bên trong đôi mắt xinh đẹp, sự ngây thơ vô hại ban đầu từng chút rơi tróc, thứ sót lại chỉ còn sự kiên định.
Tần Khả lấy cục gôm bên cạnh, tẩy đi vết bút chì rất nhẹ trên vở, tẩy sạch từ đầu tới cuối.
Thẳng tới hàng chữ trên cùng.
——
“Nguyện vọng thi cấp ba.”
Như nhớ tới điều gì, trong mắt Tần Khả xẹt qua tia căm hận, cô siết chặt cục gôm, mạnh tay tẩy đi năm chữ này.
...
Tần Khả bước xuống cầu thang gỗ.
Cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, có điều không mấy sâu đậm, chỉ nhớ nó là kiểu nhà lầu hai tầng xây từ thế kỷ trước, không gian trong nhà không lớn, một tầng chỉ hơn mười mấy mét vuông, ngay cả chỗ ăn cơm cũng chen chúc với phòng bếp, nhìn vào vô cùng chật chội.
Lúc này, gia đình Tần Yên một nhà ba người đang ngồi trong gian bếp nhỏ ăn cơm.
Thấy Tần Khả xuống, Tần Yên đang ngồi thất thần hai mắt chợt sáng rực, vội vàng buông bát đũa, chạy đến cạnh cô.
Tần Yên nắm lấy cổ tay Tần Khả, nháy mắt với cô một cái rồi kéo cô ra ngoài.
Sau lưng có tiếng Ân Truyền Phương chau mày gọi.
“Yên Yên, con không ăn cơm, lại lôi em ra đấy làm gì?”
“Bọn con có chút chuyện, lát rồi vào ngay.”
Tần Yên đáp, sau đó gấp gáp kéo Tần Khả ra cửa.
Cô ta không hề để ý, người phía sau từ trước tới giờ luôn là dáng vẻ ngây thơ vô hại, lúc này lại đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng lưng mình.
Tần Khả vĩnh viễn không quên, đời trước sau khi đào hôn, Tần Yên nghèo túng khổ sở vô cùng, được cô giúp đỡ về tiền tài vật chất, thế nhưng cô ta lại vì ghen ghét đố kỵ với mọi thứ Hoắc Trọng Lâu cho cô mà nhẫn tâm đẩy cô ra đầu xe ô tô đang lao tới. Cô càng không quên, cơn đau xé ruột gan khi chiếc xe nghiến qua đùi mình...
Cũng sau vụ tai nạn ấy cô mới biết, Tần Yên ngay từ đầu đã là người tâm địa rắn rết, chỉ tại cô quá ngu ngốc, coi sói dữ thành người thân.
Mà lúc này, Tần Khả tất nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy.
——
Hôm nay chính là ngày cuối cùng đăng ký nguyện vọng thi cấp ba.
Đời trước, cũng vào ngày này, Tần Yên rốt cục cũng thuyết phục được Tần Khả sửa nguyện vọng, ban đầu là từ cấp hai Càn Đức lên cấp ba Càn Đức, sau lại đổi thành một trường nghệ thuật trong thành phố.
Đời trước, mãi mấy năm sau cô mới nhìn rõ được bộ mặt thật của Tần Yên, Tần Khả vẫn luôn không hiểu cô ta làm vậy vì mục đích gì.
Đến mãi sau này, trong một buổi họp lớp, rốt cuộc cô cũng hiểu được chân tướng từ trong câu chuyện đùa vui của những người khác. Đơn giản vì trước khi vào cấp ba, trung học Càn Đức đột nhiên truyền nhau một tin đồn.
Nói rằng đại ca trên hệ cấp ba tên Hoắc Tuấn nhìn trúng cô bé Tần Khả học hệ cấp hai.
Mà Tần Yên là một trong số những người trung thành ái mộ Hoắc Tuấn.
“Tiểu Khả, chuyện kia em nghĩ thế nào rồi?”
Kéo ra tới cửa, Tần Yên nóng lòng hỏi.
“...”
Tần Khả cúi đầu, như hơi do dự. Cần cổ nhỏ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tưởng chừng một bàn tay cũng có thể bẻ gãy.
Trắng nõn xinh đẹp, yếu ớt mảnh mai.
Trong mắt Tần Yên thoáng qua tia ganh ghét.
Cô ta hiểu rõ, không chỉ cái cổ xinh đẹp, chính khuôn mặt thanh thuần đẹp đẽ của đứa em gái ‘nhặt về’ này khiến cho biết bao nam sinh không thể rời mắt.
Nhất định cô ta phải làm cho Tần Khả biến mất khỏi tầm mắt Hoắc Tuấn.
Tần Yên âm thầm cắn răng, ngoài mặt vẫn cố gắng nở nụ cười, tiếp tục khuyên.
“Tiểu Khả, nghe lời chị, làm chuyện mình thích mới là quan trọng nhất. Hơn nữa em có thiên phú về vũ đạo, nếu không vào học viện nghệ thuật thì thật đáng tiếc.”
Tần Yên quan sát vẻ mặt Tần Khả, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, cô em gái trước mặt bất chợt ngẩng đầu lên.
Vẫn là khuôn mặt tươi cười vô tội mà đơn thuần.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, giờ em sẽ tới trường tìm giáo viên thay đổi nguyện vọng.”
“... Thật sao?”
Tần Yên kìm nén sự vui sướng để không kêu lên, ngay sau đó mới nhận ra mình hơi lố, vội vàng che dấu, kéo tay Tần Khả cười nói.
“Chị mừng cho em! Chỉ là thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu muốn đổi nguyện vọng, nhất định phải xong trước tám giờ tối nay.”
“Vâng.”
Tần Khả bình tĩnh lẳng lặng rút tay về, cụp mắt khẽ cười.
“Giờ em đi ngay đây. Cơm tối sau khi về em sẽ ăn, mọi người không cần lo.”
“Có cần chị đi cùng không?”
“Không cần đâu, tự em đi được rồi.”
“Vậy em đi sớm về sớm.”
“Vâng.”
Quay người đi ra phía cánh cổng sắt, nụ cười trên mặt Tần Khả dần dần lạnh xuống.
Dưới sắc trời đang dần tối, cô khẽ hít vào một hơi.
Cô lười tốn lời phí sức dây dưa với Tần Yên, dứt khoát làm bộ, đến trường lượn một vòng.
Vừa hay đến làm quen lại ngôi trường cũ đã xa cách mười năm, trung học Càn Đức.
Qua thời gian thay đổi nguyện vọng cuối cùng, Tần Khả lang thang không có mục đích trong khuôn viên trường.
Trung học Càn Đức là ngôi trường tư lập nổi tiếng nhất của Càn Thành. Nó nổi tiếng, một phần là bởi tỷ đệ đầu vào không phải các trường trung học bình thường có thể sánh ngang, mặt khác, là bởi vì nơi đây còn là nơi tập trung của các con em nhà giàu.
Các đại thiếu gia đại tiểu thư trong Càn Thành và những vùng lân cận đều được đưa tới trung học Càn Đức, mượn cái danh tỷ lệ đầu vào cao để ‘mạ vàng’.
Bộ phận học sinh như vậy chỉ chiếm thiểu số, thế nhưng lại được hưởng thụ quyền lợi vượt xa những học sinh bình thường, trốn học đánh nhau, yêu đương chơi bar, trong mắt không hề có kỷ luật nề nếp.
Cái gì cũng giống, duy chỉ không giống học sinh.
Mà trong số những người này, người nổi bật nhất và cũng coi trời bằng vung nhất, chính là Hoắc Tuấn.
Hắn có diện mạo tuấn tú sáng sủa, nụ cười thờ ơ hời hợt; biết đánh đàn piano, cũng có thể đánh một trận ác chiến lấy một địch mười; có khả năng cãi lý khiến người khác nghẹn họng trân trối, cũng có thể ngồi vững cái ghế hạng nhất toàn trường từ dưới đếm lên.
Hắn là một tên điên.
Từ đầu tới chân. Phóng túng làm bậy.
Người như cô và hắn, hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, gần như không có điểm chung.
Cho nên đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu, bao gồm cả đời trước, tin đồn Hoắc Tuấn thích cô rốt cuộc là do ai truyền ra.
Nếu cô nhớ không nhầm, lần đầu tiên cô gặp Hoắc Tuấn, chính vào mấy ngày trước của đoạn thời gian này.
Khi đó đang lúc xế chiều, sắc trời chập choạng. Đang đi trong con hẻm dài ở cổng sau trường về nhà, Tần Khả chợt nghe thấy trong gió có tiếng rên rỉ cùng tiếng chửi bậy cầu xin hỗn tạp với nhau, từ trong bóng tối vọng ra.
Tần Khả theo bản năng nhìn sang.
Trong bóng tối, một thân áo sơ mi trắng đến lóa mắt, hơi dính chút bụi bặm, cổ áo dính máu, loang lổ hai ba nốt, tựa như hoa mai đỏ phóng túng nở rộ trong tuyết.
Lúc đó, thiếu niên thân hình thon gầy đang túm tóc một người nửa quỳ dưới đất, hùng hùng hổ hổ, gân xanh trên cánh tay nổi lên. Hắn nắm đầu người nọ, đập mạnh vào tường, sau đó khom người tránh thoát đòn đánh lén sau đầu, gập chân đạp mạnh tên kia văng ra.
Người kêu gào thảm thiết lại tăng lên con số hai.
Trận đánh một chấp cả đám, chỉ có mình hắn mặt không cảm xúc, thấy máu cũng không nhíu mày.
Tần Khả tức khắc sợ ngây người. Cô ôm chặt sách trong ngực, đứng ngây như phỗng tại chỗ, đến tận khi trận ác đấu không biết kết thúc từ khi nào, thiếu niên mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng ngược ánh đèn đi thẳng tới trước mặt cô.
Qua con hẻm nhỏ, hắn dừng bước, chậm rãi nghiêng người nhìn sang.
Ước chừng khoảng hai ba giây.
Tần Khả thấy hắn khẽ cong khóe môi. Nụ cười vừa nhẹ vừa nhạt, bóng tối trong mắt dưới ánh đèn lộ ra sự hung tàn lạnh băng.
Hắn nhấc tay, ngón trỏ đặt lên môi.
Đôi mắt u ám nhìn cô.
“Suỵt.”
“... Cô bé ngoan.”
Ngữ điệu như đang nghiền ngẫm, lại như che giấu cảm xúc sâu xa, nói xong người nọ lách người bỏ đi.
...
“Reng——!”
Sân trường bất chợt vang lên tiếng chuông muộn, kéo ý thức của Tần Khả trở về.
Cô sực tỉnh lại, nhíu mày.
Đó là kí ức về là lần đầu tiên cô và Hoắc Tuấn gặp nhau, sau đó không lâu cô thay đổi nguyện vọng, từ đó không còn gặp lại người kia nữa.
Mãi đến sau này, theo sắp xếp của trường, cô vào một đoàn phim làm diễn viên quần chúng, kết quả gặp phải sự cố phát nổ đạo cụ trong quá trình quay.
——
Nếu không nhờ Hoắc Tuấn đột ngột xuất hiện, có lẽ đời trước, cô đã sớm chết trong lần làm cameo đó.
Chỉ tiếc, sau khi Tần Khả tỉnh dậy trong bệnh viện, người cứu cô đã không thấy tăm hơi.
Đời trước, đến tận trước khi chết cô cũng không thể gặp lại hắn, nói một tiếng ‘cảm ơn’.
Tần Khả tâm tình phức tạp chậm rãi cất bước, nghiêng đầu nghi hoặc. Cô cứ có cảm giác, hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.
“Tiểu Khả! Sao cậu còn ở trường?”
“...”
Bên tai Tần Khả bất chợt vang lên một giọng nói.
Cô ngẩng lên nhìn, đối diện với khuôn mặt vừa lạ vừa quen, đoán chừng là một người bạn thời cấp hai, nhưng cô không thể nhớ được tên.
Cũng may nữ sinh này không để ý tới vẻ mặt mờ mịt của cô, hưng phấn kéo tay Tần Khả.
“Nghe tin gì chưa, tối nay Hell bar đứng tên Hoắc Tuấn có tổ chức party dành riêng cho học sinh trường mình, học sinh Càn Đức được vào tự do, rượu hoa quả free 100%——hơn nữa thấy bảo Hoắc Tuấn sẽ chơi đàn nữa đấy!”
“... Tống Lệ Lệ, mau lên, còn muộn nữa là không kịp đâu!”
“Đây đây——Tiểu Khả, cậu cũng đi cùng đi!”
“...”
Tần Khả còn đang ngây người, nữ sinh kia đã bị cô bạn bên cạnh kéo chạy mất.
Mà trong kí ức của Tần Khả, một chuyện cũ đã chôn cất rất nhiều năm cũng bật ra.
Hell bar...
Party trường...
Đồng từ Tần Khả chợt co rút.
Trong trí nhớ, đời trước cô không tới tham gia.
Mà năm đó, chính vào tối nay, Hoắc Tuấn uống phải ly rượu bị người ta bỏ thuốc. Nửa đêm trong con hẻm sau bar, hắn bị mười mấy nam sinh trường ngoài kết thù khi xưa chặn đánh, gãy ba cái xương sườn, hại hắn phải nhập viện mất nửa năm.
Quan trọng nhất là, tối đó hắn bị đánh gãy mười ngón tay, từ đó về sau không còn có thể đánh được tiếng đàn piano hay nhất nữa.
Những việc này đều là do Tần Yên sau này tiếc hận không thôi mà nhắc lại cho cô nghe.
Ánh mắt Tần Khả thoáng dao động.
Cô tiếp tục đi về trước mấy bước.
Trước mắt chợt xẹt qua khuôn mặt hung dữ mà tuấn mỹ của người nọ, vừa kêu tên cô vừa xông vào phòng hóa trang của đoàn phim.
“...”
Tần Khả dừng bước.
Đứng tại chỗ do dự hai giây, cô xoay người.
Tần Khả cất bước đuổi theo hướng hai nữ sinh vừa rời đi ban nãy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...