Cố Sự


Sở Tích Nguyệt bóp nát lệnh bài màu xanh ngọc mà Hoàng Long đưa cho rời khỏi Sinh Mệnh Cấm Khu, khi mở mắt ra thì đã thấy mình xuất hiện ở Ma Thiên Sơn.

Ma Thiên Sơn bây giờ trời cũng đã tối, nàng cũng không muốn đi làm phiền mọi người, nàng lặng lẽ đi vào ngôi nhà tranh nhỏ mà sư phụ để lại, nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm, hôm nay mặt trời lên rớt sớm, ánh nắng đã chiếu sáng cả một ngọn núi, vẫn là ánh nắng suốt một ngàn năm nay nàng cảm nhận được ở nơi này, nó mang theo vài phần ấm ám của sư phụ, vài phần yêu thương của Thanh Xà, nàng lại phải sắp rời đi nơi này, nơi nàng đã gắng bó hơn ngàn năm.

Sở Tích Nguyệt ngồi dậy, tận hưởng ánh nắng sáng sớm, mang theo Hồng Huyền Táng che lên đầu, đi vào bên trong Thiên Trúc Lâm tìm Thanh Xà.

"Thanh Xà tỷ, ta trở về!" Thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng từ bên ngoài rừng trúc, truyền đến nơi Thanh Xà đang bế quan tu luyện.

Thanh Xà ở trong mật thất đằng sau núi nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, nàng nhẹ nhàng mở ra đôi mắt xinh đẹp, đứng dậy bay đến trước mặt Sở Tích Nguyệt, khuôn mặt cực kì vui vẻ nhẹ nhàng nói.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt về rồi!" Thanh âm nhẹ nhàng truyền ra từ trong miệng của Thanh Xà, như thanh âm của một người tỷ tỷ đang đợi nàng ở nhà rất lâu.

"Ừm, muội trở về!" Khuôn mặt vui vẻ của Sở Tích Nguyệt cười nói.


"Muội có bị thương ở đâu hay không?" Thanh Xà đi lại gần Sở Tích Nguyệt, kiểm tra xem Sở Tích Nguyệt có bị thương hay không, khi mà Sở Tích Nguyệt rời đi, nàng rất lo lắng, Sinh Mệnh Cấm Khu rất nguy hiểm, nàng sợ Sở Tích Nguyệt không thể trở lại.

"Thanh Xà tỷ, ta không sao, ta cũng đâu phải Tiểu Cô Nương năm đó, liều lĩnh liều mạng của mình như năm đó" Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn Thanh Xà nói.

"Cũng đúng, Tiểu Nguyệt Nguyệt bây giờ đã trưởng thành rồi, trở thành một cô nương xinh đẹp rồi, chỉ là mái tóc của muội....." Thanh Xà nhìn mái tóc màu đỏ như máu của Sở Tích Nguyệt có vài phần buồn bả, mái tóc của Sở Tích Nguyệt năm đó là một mái tóc màu đen tuyền cực kì xinh đẹp, nhưng bây giờ nó đã nhuộm đỏ một màu máu.

"Không sao đâu Thanh Xà tỷ, nhìn thấy mái tóc này, ta sẽ nghỉ lại quảng thời gian vất vả ta từng trải qua" Sở Tích Nguyệt giơ nhẹ cánh tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của mình nói.

"Ừm, đừng đứng đây nửa, vào nhà nói chuyện".

"Thanh Xà tỷ, dạo này tỷ thế nào?"
"Muội mới đi được bao lâu, thời gian không quá một tháng, có thể có chuyện gì xảy ra được chứ" Thanh Xà bật cười nhìn Sở Tích Nguyệt, nàng mới rời đi mới hơn một tháng, nhưng lại lo lắng thái quá không cần thiết.

"Huyết Bức tiền bối vẫn ổn sao?"
"Huyết Bức sao, từ khi muội rời đi, ta và hắn tách ra cũng chưa từng gặp lại, trước đây ta với hắn cũng không quá thân thiết, ta cũng lười để ý đến hắn"
"Ừm, vậy ngày mai ta cùng tỷ đến thăm Huyết Bức tiền bối, dù sao ta cũng có chuyện muốn nói với hai người " Sở Tích Nguyệt khuôn mặt có chút ủ rủ, có chút buồn, nhìn Thanh Xà.


"Có chuyện gì quan trọng sao?" Thanh Xà nghi hoặc nhìn Sở Tích Nguyệt.

"Không có chuyện gì quá quan trọng, ngày mai ta sẽ nói cho tỷ biết, còn hôm nay thì không được nha!" Sở Tích Nguyệt mở miệng cười nói, nhìn Thanh Xà như đang có thứ gì đó che dấu.

"Hừ, không nói thì thôi, ta không thèm quan tâm đến muội nửa!" Thanh Xà tỏ ra có chút giận dỗi, có chút vui đùa nhìn Sở Tích Nguyệt nói.

Sở Tích Nguyệt cùng Thanh Xa trò chuyện một ngày rất vui vẻ, nàng kể cho Thanh Xà nghe rất nhiều chuyện, từ chuyện gặp được Tiểu Hoàng, cho đến gặp Tiểu Viên, cùng chúng nó đi ăn trộm Thần Dược, cùng chúng nó chống lại chín vị Chuẩn Yêu Đế, kể về chuyện gặp được sư huynh Hoàng Long, kể về sự khủng bố thật sự của Sinh Mệnh Cấm Khu.

Sáng hôm sau, Sở Tích Nguyệt cùng Thanh Xà đi đến Táng Âm Mộ Địa tìm Huyết Bức Yêu Đế trò chuyện, cũng chỉ trò chuyện những câu nói bình thường, không quá đặc sắc, không quá nhiều lời hỏi thăm rườm rà như nói chuyện với Thanh Xà, nhưng mà cũng chỉ như vậy thôi ba người bọn họ cũng đã nói chuyện hết một một ngày.

Đêm đến bên trong Táng Âm Mộ Địa, hôm nay ánh trăng rất sáng, ba người cùng nhau ngồi uống rượu, Sở Tích Nguyệt nhìn lên ánh trăng thật sáng, ngắm nhìn nó một hồi lâu, sau đó mở miệng nhẹ nhàng nói.

"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, ta có chuyện quan trọng muốn nói!".

"Có chuyện gì sao? " Huyết Bức một bên uống rượu, đặt nhẹ cái ly xuống hỏi.


"Ngày mai, ta muốn xuống núi, muốn rời khỏi Ma Thiên Sơn" Sở Tích Nguyệt giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy nói ra, trên tay một ly rượu nhỏ đổ vào miệng, không gian xunh quanh yên tỉnh đến lạ thường, chỉ nghe được tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng cũng làm cho người ta lạnh hết cả sống lưng.

"Muội thật sự muốn rời đi sao, vẫn còn sớm mà, thực lực muội vẫn còn rất yếu, vài trăm năm nửa......"
"Thanh Xà tỷ, ta đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, đã có đầy đủ thực lực trả thù, ta không muốn đẻ bọn họ đợi thêm được nữa, ta muốn quay về gặp Mẫu Thần, gặp lại Phụ Thân, gặp lại Ca Ca, ta rời đi Loan Âm Thành quá lâu rồi, ta rất nhớ họ, ta biết bọn họ đã không còn sống trên đời, nhưng ta phải quay lại, ta phải quay lại gặp họ" Sở Tích Nguyệt nói ra tất cả những lời nàng cất giấu rất lâu trong lòng bấy lâu nay, nàng thực sự đã chịu đựng quá lâu rồi.

"Thanh Xà đừng như vậy, Tích Nguyệt cũng không còn nhỏ nửa rồi, cũng không còn là đứa trẻ của ngàn năm trước, ngươi phải để nàng làm điều nàng nên làm, đó là phúc hay họa đều phải do nàng quyết định, chúng ta không nên xen vào".

"Huyết Bức ngươi nói cái gì, nàng mới bao nhiêu tuổi, nàng mới hơn ngàn tuổi, đã trải qua bao nhiêu chuyện của thế giới ngoài kia chứ, bên ngoài có bao nhiêu dối trá, lừa gạt ngươi, ta không phải biết quá rõ sao" Thanh Xà tức giận nhìn Huyết Bức nói.

"Ta biết, nhưng rồi nàng cũng phải nên trải qua, nàng cũng đã ngàn tuổi, cũng không phải tiểu hài tử hai ba tuổi, không thể bảo vệ được mình!" Huyết Bức phản bát lại toàn bộ lời nói của Thanh Xà.

"Thanh xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, ta biết cả hai người đều muốn tốt cho ta, nhưng ý ta đã quyết" Sở Tích Nguyệt vẫn ngồi đó uống rượu, nàng nhìn hai người vì mình mà cãi nhau, nàng rất vui vì trong lòng họ có nàng, vì họ xem nàng là người thân.

Hai người Huyết Bức cùng Thanh Xà cũng không cãi nhau nữa, ngồi im một chỗ mà uống rượu, không nói một lời, cứ như thế trôi qua hết một đêm ở Táng Âm Mộ Địa.

Sáng Sớm.

Ma Thiên Sơn.


Sở Tích Nguyệt từ trong ngôi nhà tranh ở núi tuyết đi ra, tay cầm theo Hồng Huyền Táng che trên đầu, lặng lẽ đi đến đường xuống núi, đi được một đoạn đường, phía trước nàng nhìn thấy hai bóng người đã đứng đó đợi từ lâu.

"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, hai người........." Sở Tích Nguyệt khuôn mặt đỏ lên, như sắp rơi lệ.

"Bọn ta đến đưa ngươi đi đoạn cuối ở Ma Thiên Sơn".

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, xuống núi rồi, phải tự chăm sóc bản thân hiểu chưa, trong nhẫn trữ vật này có một ít Ngân Lượng đủ cho muội dùng một khoản thời gian dài" Thanh Xà trên tay một cái trữ vật đặt vào lòng bàn tay Sở Tích Nguyệt, khuôn mặt rưng rưng sắp khóc nhẹ giọng nói.

"Tích Nguyệt, xuống núi phải cận thận" Huyết Bức không nói gì quá nhiều, hắn chỉ dặn dò một hai câu, sau đó im lặng không nói gì nửa.

"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối ta biết rồi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân, hai người không cần quá lo lắng, ta sẽ sớm quay về, hai người phải ở đây đợi ta" Sở Tích Nguyệt nhìn hai người nói mấy câu cuối cùng sau đó cầm theo Hồng Huyền Táng xuống núi,
Sở Tích Nguyệt quay đầu lại nhìn Thanh Xà, Huyết Bức lần cuối, ngắm nhìn ngọn núi tuyết, ngắm nhìn từ xa Thiên Trúc Lâm, Táng Âm Mộ Địa, đây là những nơi nàng từng trải qua lịch luyện, từng là những nơi cùng nàng trưởng thành, nàng biết khi xuống núi còn có thể sẽ chết, sẽ không thể không quay lại, nhưng nàng phải đi.

Sở Tích Nguyệt quay đầu trở lại, Hồng Huyền Táng che trên đầu đi thẳng một mạch xuống dưới, không dám quay đầu thêm lần nửa, nàng sợ rằng nếu như nàng quay lại một lần nửa, nàng sẽ không nỡ mà rời đi.

Đi chưa tới một giờ nàng đã xuống núi thành công, nàng nhớ năm đó vừa đến lên núi khó khăn bao nhiêu, bây giờ xuống núi lại dễ dàng bấy nhiêu, nàng quay đầu lại ngắm nhìn Ma Thiên Sơn lần cuối, sau đó quay đầu hướng thẳng về Kiếm Vực mà đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui