Trong nhà của Vân Sơn, Vân Thị dáng dấp không còn trẻ như ngày xưa nữa rồi, Vân Thị bây giờ cũng đã ngoài 60, tuổi tác được xem như hàng trưởng bối trong thôn, trên đầu đã có tóc bạc, nét mặt nhăn nhúm, đôi mắt hiện lên một chút đượm buồn, có lẽ do lâu ngày nhớ nhung người thân mà tạo thành.
Vân Thị mấy năm nay sống một mình rất cô đơn, may mắn có hai Phu Thê nhà Vân Sơn chiếu cố, nếu không nàng thật sự chịu đựng không nổi cảnh cô đơn một mình.
Vân Mộc bước đến cửa nhà, hai mắt ướt đẫm nước mắt, hắn nhìn thấy Nương của mình ngày càng lớn tuổi, già yếu, bệnh tật, trong lòng hắn hiện lên một tia chua xót mà đau lòng, hắn hơn hai mươi năm nay không chăm sóc được cho Nương, hắn cũng không làm tròn chữ hiếu với người.
Nghẹn ngào mà khóc không thành tiếng, hai mắt đỏ hoe đẫm lệ, hắn bước chân vào trong nhà lên tiếng nhẹ nhàng gọi.
"Nương, ta về" Hắn chân bước vào nhà, đứng trước cửa không dám lại gần hô gọi nhẹ, sợ rằng Nương của hắn không nhận hắn nữa.
Vân Thị đang mải mê nói chuyện cùng với Vân Linh Tuyền, tự nhiên một giọng nói quen thuộc từ đâu phát ra gọi nàng, nàng lúc này cả người cứng ngắt không dám quay lưng lại nhìn, sợ quay lại làm nàng thất vọng như bao nhiêu năm nay, nàng sợ rằng ảo giác lại đánh lừa nàng lần nữa.
"Nương, ta về" Vân Mộc nhìn thấy Nương không trả lời, trong lòng dân lên một tia khẩn trương, sợ rằng Nương hắn từ bỏ hắn rồi.
Vân Thị lúc này mới bừng tỉnh nghe được giọng nói cực kỳ quen thuộc, nàng quay đầu lại nhìn thấy một thiếu niên tầm vóc tầm 19,20 tuổi, hắn từ lúc rời đi đến nay chưa từng thay đổi một chút nào, thời gian như dừng lại với hắn vậy, thiếu niên năm đó nhiệt huyết, ra đi tìm cách băng qua Hoang Nguyên, rời khỏi Hoang Vực, đi một lần liền hai mươi năm, hôm nay thiếu niên đó liền trờ lại, thiếu niên đó không ai khác ngoài Vân Mộc con trai nàng.
Trên đôi mắt của Vân Thị chảy xuống hai dòng lệ, ướt đẫm cả hai vai áo, chạy đến sờ lên mặt Vân Mộc, tay quệt đi nước mắt, mỉm cười nhẹ nhàng nói với hắn.
"Tiểu Mộc chào mừng về nhà".
Bạch Hà bên ngoài bước vào, nhìn thấy Vân Thị ngày càng già yếu, không còn khỏe như năm đó, bản thân nàng cũng rất tự trách, vì nàng Vân Mộc mới rời đi Hoang Vực, rời khỏi Vân Thị, nàng nhẹ nhàng bước lại gần, cuối người xuống gọi.
"Nương, Tiểu Hà cũng trở lại" Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn Vân Thị cười nói.
"Tiểu Hà cũng trở lại rồi sao, Tiểu Hà vẫn xinh đẹp như vậy, không thay đổi chút nào" Vân Thị nhìn Bạch Hà một vòng cười nói thật vui vẻ không còn một chút nào buồn tẻ cả.
Vân Hỏa nhìn thấy Đại Ca cùng Bạch tỷ, từng người từng người chào hỏi Vân Thị, hắn cũng vội vàng đi vào chào hỏi, trước đây hắn ăn uống đều do Vân Thị làm cho hắn, hắn rất biết ơn nàng.
"Nương, Tiểu Hỏa cũng trở lại, đừng chỉ quan tâm Đại Ca cùng Bạch tỷ" Vân Hỏa sồng sộc chạy vào cười lớn nói.
Vân Thị kinh ngạc nhìn thanh niên cao to lực lưỡng trước mắt, trong lòng không hỏi ngạc nhiên, Tiểu Hỏa năm đó chỉ là một đầu Hỏa Vân Lộc, hôm nay xuất hiện trước mắt nàng lại trở thành một thanh niên cao lớn.
"Tiểu Hỏa trưởng thành rồi!" Vân Thị mỉm cười nhẹ nhàng,tay sở lên mái tóc của ba người vui vẻ nói.
Bên ngoài Hắc Vân cũng không đứng đó lâu nữa, nhìn thấy đám người Vân Mộc bước vào, hắn cũng không câu nệ đi vào, nhìn Vân Thị mấy người nhẹ nhàng gật đầu một cái, trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh pha một ly trà mà uống.
Hắc Vân trước nay lãnh đạm ít tiếp xúc với người ngoài, từ khi đi ra bí cảnh đến nay hắn chỉ tiếp xúc với mấy người Vân Mộc.
Vân Thị nhìn nam tử trước mặt, một thân trường bào màu đen, đôi mắt đen kịt,đầu tóc chảy dài như thác nước đổ xuống, đang ngồi chầm chậm uống trà như một lão nhân sống rất lâu năm, nàng cũng không nói gì chỉ đưa mắt nhìn về phía Vân Mộc.
"Nương, đây là huynh đệ của ta Hắc Vân" Vân Mộc giới thiệu Hắc Vân cho nàng.
"Ừm, được rồi đừng ở đây làm phiền Vân Sơn ca ca của ngươi nữa, chúng ta về nhà!"
"Vâng, Nương"
Tiểu cô nương con gái của Vân Sơn nhìn thấy Vân Thị trở về nhà, cũng lật đật đi theo sau lưng Vân Thị, lo lắng đám người này sẽ ức hiếp nàng.
Bốn người Vân Mộc đi theo phía sau Vân Thị trở về nhà, bước vào nhà hắn chỉ thấy không khí ở nơi này thật ảm đảm vắng vẻ, có lẽ do hắn đi quá lâu, Nương hắn chỉ ở một mình, nhà của hắn trở nên như thế này.
Vân Mộc vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này cũng thở dài, bắt đầu dọn dẹp thắp sáng cả căn nhà, ban ngày ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa sổ làm cho cả căn nhà càng ngày càng tốt đẹp.
Buổi tối thức ăn rất thịnh soạn, năm người ngồi dưới ánh đèn cười nói cực kỳ vui vẻ, Vân Mộc kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện ở bên ngoài, chuyện ở Thiên Linh Thành, Túy Mộng Lâu, Thanh Vân Môn rất nhiều chuyện.
Trời cũng đã khuya Vân Mộc bước vào căn phòng nhỏ của mình khi còn bé, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, không thay đổi một chút nào, đi theo sau lưng hắn Hắc Vân, Vân Hỏa cũng đi vào.
Đêm này ba người ở phòng hắn nghỉ ngơi, tuy nhỏ nhưng bọn hắn dù sao cũng đã bước vào Phá Hư Cảnh, một chút hoàn cảnh này vẫn chịu được.
Bạch Hà đi cùng Nương của Vân Mộc một phòng, hôm nay căn nhà của Vân Mộc cực kỳ ấm cúng, hạnh phúc.
Sáng sớm, tiếng gà cất tiếng gáy, đánh thức cả Vân Thôn tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống sân nhà, cái nóng của mùa hè ở Hoang Vực cũng đã đến.
Vân Mộc tỉnh dậy cũng không vội vàng, ăn xong bữa sáng, trò chuyện cùng Vân Thị một lúc, sau đó ngồi nhìn ngắm ánh mặt trời buổi sáng một lúc rồi mới ngồi dậy.
Vân Mộc dẫn theo hai người Hắc Vân, Vân Hỏa đi thẳng đến trung tâm Vân Thôn, hắn hôm qua nghe Vân Thị nói hôm nay Vân Thôn tổ chức nghi lễ giác tỉnh huyết mạch, năm đó hắn chân chính bước vào con đường tu luyện cũng ở chỗ này.
Mới sáng sớm nhưng đã có rất nhiều Tiểu Hài Từ bảy tám tuổi xếp hàng đợi giác tỉnh huyết mạch, Vân Mộc đi vào trung tâm liền hô gọi.
"Tộc Trưởng gia gia, Tiểu Mộc trở về" Vân Mộc hơi lớn tiếng một chút.
Vân Phá Thiên đang ở bên trong Tổ Địa nghe tiếng nói của Vân Mộc, vui vẻ chạy ra ngoài, mừng hắn trở lại, đám hài tử củng hiếu kì nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt.
"Tiểu Mộc, trở lại rồi sao, tốt tốt" Vân Phá Thiên cười lớn.
Tiểu Vân Thảo hôm nay từ nhà chạy ra đến xem mọi người giác tỉnh huyết mạch, nhìn thấy Vân Mộc cực kỳ hiếu kì, suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc người này là ai, tại sao Cha cùng Tộc Trưởng gia gia vui vẻ như vậy.
Tiểu cô nương cũng không chần chừ, mà chạy thẳng đến trước mặt Vân Mộc, chống nạnh nhìn hắn hỏi.
"Ca ca huynh rất mạnh sao, ai cũng rất vui khi thấy huynh" Tiểu Thảo nhìn Vân Mộc chất vấn.
"Tiểu oa nhi, ngày hôm qua còn gọi ta một tiếng Thúc Thúc, hôm nay lại gọi ca ca rồi" Vân Mộc ngồi xuống ngón tay búng nhẹ lên tráng của nàng.
"Huynh còn rất trẻ, sao có thể gọi là thúc thúc được?"
"Nhìn huynh tuổi, cũng chỉ lớn hơn Đại ca ta một chút thôi."
"Ngươi còn có một Đại Ca sao, ngày hôm qua sao không thấy hắn"
"Đại ca cùng Vân Long thúc thúc ra ngoài đi săn rồi"
"Haha"
Vân Mộc cười lớn, sau đó bế Tiểu Thảo lên đi một vòng Vân Thôn, chào hỏi tất cả mọi người trong thôn, hôm nay hắn không gặp được Vân Thái, Vân Cam Túc, Vân Long, bọn họ có lẽ ra ngoài đi săn rồi.
Một ngày như thế cuối cùng cũng yên bình trôi qua, không có điều gì xảy ra, mọi người nghe tin Vân Mộc trở về rất vui vẻ đều chạy tới hỏi thăm hắn, cứ như thế hết một ngày.
Sáng hôm sau, Vân Mộc trong nhà tỉnh lại nhìn ra bên ngoài hiếu kì, không biết điều gì làm cho mọi người bận rộn như vậy, nhìn xung quanh thì lại không thấy đám người Vân Hỏa đâu.
Hắn đứng dậy rửa mặt, vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình, đi tới nhìn thấy đám người Hắc Vân, Vân Hỏa, Bạch Hà đã ở trước mặt hắn.
"Tiểu Mộc dậy rồi sao, buổi sáng tốt lành" Bạch Hà nhìn thấy hắn từ trong nhà đi ra chào hỏi.
"Bạch tỷ chào buổi sáng" Hắn nhìn nàng đáp lại.
"Bạch tỷ chuyện gì xảy ra?"
"Mọi người chuẩn bị đi bắt cá" Bạch Hà trả lời.
"Bắt cá ở chỗ nào, Hoang Vực có chỗ nào có nước để bắt cá sao?" Hắn không hiểu thứ gì đang xảy ra suy nghĩ lung tung.
Vân Mộc cũng không đứng im chạy ra bên ngoài giúp đỡ, hắn dù sao cũng là người Vân Thôn, đi xa một chuyến trở về dù gì cũng phải giúp đỡ mọi người một chút, nhìn sang bên cạnh Vân Long đang tất bật chuẩn bị các thùng lớn để đựng cá.
"Vân Long, đi bắt cá ở đâu, trước nay sao ta chưa từng nghe nói?" Vân Mộc hiếu kì hỏi.
"Tất nhiên là ở Băng Hà Sông, dòng sông bên cạnh"
"Không phải Băng Hà Sông quanh năm đều đóng băng sao? Nơi đó lại lạnh đến thấu xương cá đâu ra cho các ngươi bắt"
"Haizzz, khi năm đó ngươi rời đi, để lại công pháp cho mọi người, tu vi của cả thôn đều tăng cao rất mạnh".
"Cũng vì lẽ đó Vân Sơn ca ca ra ngoài tìm nguồn nước, năm đó mùa hè cực kỳ oi bức, huynh ấy liều mình đi một chuyến ra Băng Hà Sông"
"Huynh ấy phát hiện một nơi cực kỳ ấm áp, nước ở đó tuy lạnh nhưng Luyện Tạng Cảnh Đỉnh Phong đều có thể tiếng xuống bắt cá"
"Nhưng mà nơi đó chỉ có mùa hè mới trở nên ấm ám một chút mà thôi, còn trở lại những ngày bình thường đều rất lạnh giá".
Vân Long một tràng giải thích cho Vân Mộc nghe về chuyện ở Băng Hà Sông, hắn cũng không tò mò nữa tiếp tục giúp mọi người chuẩn bị công cụ bắt cá.
Vân Mộc đi theo Vân Long tiến về Băng Hà Sông đánh cá...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...