Một đêm qua đi Bạch Mộng Sam cùng Hỏa Linh Nhi đã trở lại, các nàng bước vào Túy Mộng Lâu chứng kiến cảnh tượng tan hoang của Túy Mộng Lâu, nàng chợt giật mình, không biết chuyện gì xảy ra, có dính líu đến đám người Vân Mộc hay không.
Bạch Mộng Sam bước đến Đại Sảnh, nhìn thấy đám đệ tử sắp nhập môn không có gì xảy ra liền cảm thấy an tâm, nhưng nàng lại không thấy đám người Vân Mộc đâu.
"Sư tỷ, cuối cùng cũng tới, ngày hôm qua tên kia nháo sự một trận, Túy Mộng Lâu mới thành tình trạng như hiện tại" Tư Đồ Trường Long mở miệng nhìn hai người các nàng.
"Bọn họ hiện tại ở đâu?" Bạch Mộng Sam, cảm thấy mọi việc không ổn liền hỏi Tư Đồ Trường Long.
"Lầu mười!".
Bạch Mộng Sam nghe xong câu trả lời, mang theo Hỏa Linh Nhi đi thẳng lên trên.
Lầu mười Túy Mộng Lâu.
Ba người Vân Mộc đã tỉnh dậy, chuẩn bị ăn bữa sáng, thì nhìn thấy hai người Bạch Mộng Sam tiến tới
"Mộng Sam, Linh Nhi cô nương cùng nhau ăn sáng!" Vân Mộc ngẩng đầu nhìn lên mời hai người.
"Vân huynh đệ không xảy ra chuyện gì chứ?" Bạch Mộng Sam hiếu kỳ nhìn ba người Vân Mộc, không xảy ra chuyện gì liền hỏi.
"Không có gì, không có gì" Vân Mộc một bên vừa ăn điểm tâm, vừa uống trà trả lời.
"Vậy được, hai người bọn ta không làm phiền các ngươi nữa, nghỉ nghơi hết ngày hôm nay, ngày mai xuất phát đi Thanh Vân Môn" Bạch Mộng Sam căn dặn.
"Đa tạ Mộng Sam cô nương!" Vân Mộc vừa ăn, vừa trả lời.
Ba người Vân Mộc cứ thế vui chơi hết một ngày, không có vấn đề gì xảy ra, không thấy ai đến báo thù, cũng yên tâm nghỉ ngơi.
Sáng sớm mặt trời đã mọc lên ở hướng Đông.
Thanh Vân Sơn.
Tại đỉnh núi một cái lối nhỏ ở bên trên, có một tòa khí thế bàng bạc to lớn Sơn Môn sừng sững mà đứng.
Chỉ nhìn thây Sơn Môn bên trên, ba cái chữ lớn được bút tẩu long xà khắc họa mà ra lấy tên Thanh Vân Môn!.
Một ngày này, ở bên dưới Sơn Môn, có hơn hai mươi thân ảnh tiến về Thanh Vân Sơn.
"Các vị, nơi này chính là Tông Môn chi địa, Thanh Vân Sơn từ nơi này đi lên, liền có thể thẳng tới tông môn đại điện".
"Các vị đi theo sát ta, đừng đi lung tung không khéo bị Sát Trận vây khốn lại không hay" Bạch Mộng Sam mở miệng nhắc nhở.
Hôm nay bọn hắn trực tiếp gia nhập Thanh Vân Môn, bọn họ đi theo Bạch Mộng Sam đã đến đại điện Thanh Vân Môn.
"Các ngươi là Đệ Tử hôm nay gia nhập sao, nghe nói các ngươi có không ít thiên tài".
"Diệp Lạc, cùng các sư đệ thử sức một phen".
Một Thanh niên khôi ngô tuấn tú, mắt liễu mày kiếm, thân hình nho nhã, vác trên mình một cây đao nhìn về phía đám người Vân Mộc hướng đến.
Hắn tên Diệp Lạc.
Là Tông Chủ đệ tử, cũng là đệ tử duy nhất.
Thanh Vân Môn Đại Sư Huynh!
Tông Chủ Thanh Vân Môn nhìn qua tên đệ tử này, khoác tay áo, bờ môi khẽ mở, phun ra mấy chữ.
"Đừng làm bọn họ bị thương".
Diệp Lạc chắp tay, nói ra "Sư Tôn đệ tử có chừng mực".
Tư Đồ Trường Long nhìn thấy Diệp Lạc hướng đến, hắn liền trổ tài hướng về phía Diệp Lạc xuất thủ, nhưng chưa kịp làm gì đã bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Lạc Đại Sư Huynh Thanh Vân Môn không phải dạng tầm thường, tuổi còn rất trẻ đang mang một tâm thế, cường giả chi tâm, tu vi đã là Tiên Thiên Đỉnh Phong.
"Các ngươi cùng lên một lượt, đừng làm phí thời gian của ta" Diệp Lạc cười lớn hướng về đám người.
Một đám đệ tử Ngoại Môn mới gia nhập liền lao lên xuất thủ, mỗi người một đao khí đã bay ra xa tận mấy mét.
Vân Hỏa thấy Diệp Lạc đại phát thần uy, hướng phấn nhảy lên tung quyền về phía Diệp Lạc.
"Dung Luyện Cảnh Hậu Kỳ, mà cũng dám xông lên!" Diệp Lạc mỉm cười, vung ra một đao khí, nhưng mà hắn không biết là hắn đụng thứ gì.
"Đao Khí không tệ, nhưng so với nhục thân của ta, chưa đủ" Vân Hỏa liền phóng lên bầu trời.
"Kỳ Lân Bộ Đệ Nhị Bước" Vân Hỏa trực tiếp bước ra hai bước, một con Kỳ Lân to lớn ở phía sau Vân Hỏa hiện lên, cuồng phong gào thét, vương giả chi uy, bước xuống người Diệp Lạc.
"Thần Thú Kỳ Lân" Diệp Lạc không tiếp tục khinh thường, trực tiếp nghiêm túc.
"Không tệ, nhưng đến đây thôi" Diệp Lạc tay trái nâng đao bổ một luồng Đao Ý cực mạnh về phía Vân Hỏa.
"Thanh Viêm Khốn Đao" Đao kỹ vừa ra, Pháp Tướng Kỳ Lân vỡ nát, Vân Hỏa bay ra xa mấy mét, nhổ ra một ngụm máu.
"Haizz, Tiểu Hỏa không phải Tiểu Mộc dặn dò đệ rồi sao, đừng cậy mạnh, hôm nay lại quên rồi" Bạch Hà mở miệng đỡ Vân Hỏa dậy.
Vân Mộc đứng một bên nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của hắn trở nên ấm ám hơn bao giờ hết, hắn biết từ lâu Bạch Hà đối với Vân Hỏa đã không thua kém gì hắn.
"Bạch tỷ, xin lỗi" Vân Hỏa khuôn mặt có chút khó coi.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi"
Bầu trời bên ngoài đại điện chợt đổ mưa nhẹ, bầu trời bỗng chốc âm u lạ thường.
Bạch Hà cũng không nhiều lời, tay ngọc nhẹ nhàng vung lên, nước mưa đọng lại biến thành một thanh kiếm, hai thanh, ba thanh, vô vàn Thủy Kiếm Khí được tạo ra.
Thanh Liên Kiếm Pháp Thức Thứ Tư: Tích Thủy Thành Kiếm Vạn Kiếm Trảm Nhật Nguyệt.
Vô vàng Thủy Kiếm Khí hướng về Diệp Lạc mà đánh tới, Thủy Kiếm trùng trùng, điệp điệp tiến tới mà không dừng lại, tạo nên một cạnh tượng thật tuyệt mỹ.
Diệp Lạc liên tục vung Đao Ý về phía Thủy Kiếm đỡ đòn, trời mưa càng lớn Thủy Kiếm càng mạnh, liên tục không dứt cuối cùng Diệp Lạc không thể chống đỡ, liền trúng mười mấy Thủy Kiếm Khí bay ra thẳng đập vào bức tường cách đó mấy mét.
Diệp Lạc run rẩy cố gắng đứng dậy, thân thể đau nhức, trong miệng phun ra mấy ngụm máu bị thương không nhẹ.
"Ngươi đánh đệ đệ ta bị thương, ta liền trả lại ngươi gấp mười, đệ đệ ta chỉ có thể là ta bắt nạt, ai cho ngươi đánh hắn bị thương" Bạch Hà khí thế không rút lại, tâm tịnh như nước, vô vàn Thủy Kiếm tích tụ mà ra.
Bên Trên Thanh Niên mang áo bào trắng mở miệng "Được rồi, dừng lại đi, đều huynh đệ đồng môn"
Thanh Niên áo trắng nhìn Bạch Hà đánh giá, tuy nhìn chỉ như Tiên Thiên Đỉnh Phong nhưng thực lực vượt xa Thiên Nhân Cảnh bình thường, các vị Trưởng Lão ở đây khó có ai thắng nàng một cách dễ dàng.
Bạch Hà đánh giá Thanh Niên này khí lực bất phàm, nàng nhìn không thấy tu vi của hắn, liền phất tay Thủy Kiếm biến mất không còn.
Người Thanh Niên này, tuổi tác nhìn bất quá hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ Bạch Y áo bào, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, như là một người hành tẩu hồng trần tiên nhân.
Hắn tên Sở Thanh Huyền.
Thanh Vân Môn Tông Chủ.
Sở Thanh Huyền đánh giá Vân Hỏa, Vân Mộc, Bạch Hà cười lớn.
"Haha, Hỏa Kỳ Lân, cùng Chân Long Nhất Tộc không tệ không tệ".
Sở Thanh Huyền nhíu mày, đánh giá Vân Mộc có chút không hiểu nổi, Tiểu Tử này cho dù Linh Căn màu vàng, nhưng khí huyết hỗn loạn cực kỳ, nhưng đôi lúc cũng rất bình thường không hiểu điều gì xảy ra.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, trước nay tu luyện Công Pháp gì" Sở Thanh Huyền đánh giá Vân Mộc hỏi.
"Đệ tử năm nay 27 tuổi, tu vi Tiên Thiên Trung Kỳ, tu luyện Công Pháp Luyện Quyết Trường Sinh Thể, Tông Chủ có gi bất thường sao?" Vân Mộc hoài nghi hỏi.
"Không có vấn đề gì, hai người các ngươi từ nay trở thành đệ tử của ta, ngươi từ nay liền là Nhị Đệ Tử".
"Tiểu Tử Hỏa Kỳ Lân là Tam Đệ Tử"
"Còn về cô nương, trở thành Thập Nhất Trưởng Lão của Thanh Vân Môn thấy thế nào?" Sở Thanh Huyền tin tưởng con mắt nhìn người của Bạch Mộng Sam mà đề bạt bọn họ.
"Vâng, Đệ tử bái kiến Sư Tôn" Vân Mộc cùng Vân Hỏa chấp tay hành lễ.
"Diệp Lạc, ngươi dẫn hai vị sư đệ tìm nơi nghỉ ngơi tu luyện" Sở Thanh Huyền phân phó.
Diệp Lạc tuy bị thương nhưng cũng không nặng, liền dẫn hai người Vân Mộc ly khai đại điện.
"Thập Nhất Trưởng Lão có thể cho bọn ta biết cao danh quý tánh" Thất Trưởng Lão một vị Nữ Tử mở miệng hỏi.
"Ta tên Bạch Hà" Bạch Hà nhìn nàng không có ác ý liền trả lời.
"Bạch Trưởng Lão tu vi có lẽ áp chế rất lâu không đột phá, lần này bế quan ắt hẳn sẽ đột phá Thiên Nhân có phải không?" Sở Thanh Huyền nhìn nàng hỏi.
"Đúng vậy, ta đến Thanh Vân Môn thứ nhất là bồi hai vị đệ đệ, hai là tìm chỗ an toàn độ phá Thiên Nhân" Bạch Hà nhìn hắn trả lời.
"Vậy không phiền Bạch Trưởng Lão, Thiên Xu dẫn Thập Nhất Trưởng Lão về động phủ của mình" Sở Thanh Huyền phân phó một vị đệ tử.
"Tông Chủ ta có vấn đề muốn hỏi, không biết có tiện hay không?" Bạch Hà trước giờ gặp người này tu vi mạnh nhất, ngoài Sư Phụ nàng người này là mạnh nhất, người này còn mạnh hơn vị kia ở Túy Mộng Lâu không ít.
"Bạch Trưởng Lão muốn hỏi điều gì, ta biết liền trả lời" Sở Thanh Huyền nhìn nàng hiếu kì.
"Tông Chủ có nghe qua Thanh Liên Thánh Cung hay chưa".
"Thanh Liên Thánh Cung, Bạch Trưởng Lão hỏi nơi đó làm gì?".
"Trước đây ta được một người cứu mạng, hắn đến từ Thanh Liên Thánh Cung, ta muốn báo ân mà thôi" Bạch Hà không nói ra mục đích thật sự của mình, tuy nàng ngây thơ trong sáng, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngu ngốc.
"Thanh Liên Thánh Cung mà Bạch Trưởng Lão muốn hỏi, đã bị hủy diệt một ngàn năm rồi".
"Ngàn năm trước vô số Thánh Cung, Thánh Địa, Trường Sinh Thế Gia, bất ngờ ngã xuống, không rõ ra sao!".
"Ngàn năm trước kia, ta còn là một hài đồng có nghe qua không ít chuyện của bọn họ, nhưng khi ta trưởng thành thì bọn họ đã bị tiêu diệt rồi" Sở Thanh Huyền giải đáp thắc mắc cho Bạch Hà.
"Người cứu cô nương có lẽ là một đệ tử bình thường của Thánh Cung may mắn sống sót mà thôi!".
"Đa tạ, Tông Chủ" Bạch Hà nghe được câu trả lời, mặt không biến sắc đi theo Thiên Xu về động phủ của mình tu luyện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...