Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng


Bạch Đường cắn răng, cố nặn ra nụ cười giả tạo nhất, chen chân vào câu chuyện:
"Mạc phu nhân, hôm nay mẹ con cháu mạo muội tới đây, nghe nói người thích tranh của hoa sĩ Lila, cháu có đem tới một bức muốn tặng cho người."
Nói rồi vấy tay với một ngừoi phục vụ gần đó, người đó liên bê bức tranh đi tới.

Mọi người nghe nói là tranh của
Lila thì đều hướng mắt trông đợi.

Nhiều người ở đây đều là fan của hoạ sĩ này, nhưng vị hoạ sĩ bí ẩn này rất khó để đặt đơn hàng, vậy nên họ đều háo hức chờ đợi để xem bức tranh.
Kiều Ngữ Tịch nghe tới tên của mình thì nhướng mày tỏ vẻ thích thú.

Cô cần thận nhớ lại, cô chưa từng nhận đơn đặt hàng từ Bạch Đường, hẳn là cô ta đã thông qua người khác đặt được tranh của cô, hoặc là mua lại của ai đó.

Kiểu Ngữ Tịch chống cằm lên xem chuyện vui, lại vừa vặn bắt được ánh mắt khiêu khích cùng đắc ý của cô ta.
Mẹ Mạc nghe thấy là tranh của Lila thì cũng rất mong chờ, nhưng vẫn nên tỏ ra sự đúng mực của một quý phu nhần:
"Vị tiểu thư này, hôm nay cô tới chúc mừng buổi tiệc này chúng tôi rất cảm ơn.

Còn về món quà này quý giá quá, tôi không nên nhận và cũng không có lý do nào để nhận cả."
Bạch Đường cừoi dịu dàng nhất có thể:"Sao ngừoi có thể khiêm tốn đến như vậy được, đây chỉ là thành ý của cháu vì được xuất hiện ở đây ngày hôm nay thôi.

Bức tranh quý giá thật thì càng nên để người biết thưởng thức có được nó, cháu cũng thích bức tranh này nhưng tầm hiểu biết vẫn còn hạn hẹp, vẫn nên là tặng cho phu nhân thì hơn."
Mẹ Mạc không có ý định muốn nhận, Bạch Đường có chút bối rối, bàn tay cô ta đã bắt đầu ra mồ hôi, cả người đều dần khẩn trương hơn.
Gần đó có ngừoi không nhịn được, lên tiếng hỏi:"Này cô gái, nếu phu nhân đã không nhận, cô bán bức tranh này cho tôi được không, tôi rất thích hoạ sĩ này."
Một người lên tiếng, vài ngừoi khác cũng có thêm can đảm hỏi theo, Bạch Đường trong nháy mắt lấy lại tự tin, lại nhìn Kiều Ngữ Tịch ung dung ngồi kia, cô ta càng đắc ý hơn.


Chuyến đi này khiến cô ta tạo được sự chú ý, cho dù mẹ Mạc không nhận món quà này thì cô ta cũng được nhiều hơn mất.
Kiều Ngữ Tịch cuối cùng cũng nhìn được một góc của bức tranh, đây không phải bức tranh gần đây nhất mà cô đã bán đi sao.

Hôm ấy cùng Mạc Hàn về nhà thăm ba của cô, tâm trạng khá tốt nên ý tưởng ào ạt trong đầu, bức tranh này khiến cô tâm đắc hơn những bức tranh trước đó, đáng tiếc, nó lại rơi vào tay một người như Bạch Đường.

Kiều Ngữ Tịch biết cô ta chẳng hiểu biết chút nào về nghệ thuật cả, cứ nhìn chiếc váy óng ánh không ăn nhập gì với lớp trang điểm trên mặt cô ta là biết.

Chẹp chẹp, Kiều Ngữ Tịch chỉ biết ngao ngán.
Mẹ Mạc có chút tiếc nuối, mắt thoáng nhìn qua bức tranh, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ đoan trang như thường lệ, không ai nhận ra được tâm tư của bà.
Càng ngày càng có nhiều ngừoi ra giá cao muốn mua lại, nụ cười trên mặt Bạch Đường càng sâu hơn, nhưng vẫn cò kè chưa muốn bán dứt điểm:
"Các vị, bức tranh này cháu tốn nhiều tâm huyết dành được, thật sự chỉ muốn tặng cho phu nhân làm quà gặp mặt thôi chứ không vì mục đích kinh doanh, mọi người đừng làm khó cháu nữa mà."
Cô ta còn cố nhìn về phía mẹ Mạc xem thái độ của mẹ Mạc như thế nào, nhưng lại chỉ nhận được vẻ mặt lãnh đạm không liên quan của bà khiến cô ta có chút mất mát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận