Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng


Đi hết một lượt, Mạc Hàn đưa cô tới một góc yên tĩnh để cô ngồi xuống, lại gọi phục vụ mang tới cho cô một cốc nước hoa quả.
"Vẫn còn hồi hộp vậy ạ?"
Kiều Ngữ Tịch:"Vẫn ổn mà.

Dù sao cũng là lần đầu em tham gia bữa tiệc kiểu này."
Mạc Hàn chỉnh lại sợi tóc mai cho cô:" Không cần khẩn trương, có anh ở đây rồi."
Dù sao cũng là chủ bữa tiệc, Mạc Hàn cần lên sân khấu để phát biểu, đành phải để cô ngồi chỗ này một mình trong lúc đó.
"Anh đi đi mà, ở đây còn có ngừoi có thể bắt nạt được em sao, dù gì cũng lăn lộn ngoài xã hội lâu như vậy rồi."
Bạch Đường nhìn theo bóng dáng ngừoi đàn ông đi lên sân khấu, trong mắt đều là nóng bỏng và si mê.

Cuối cùng hai ngừòi cũng tách ra, cô ta muốn nhân cô hội này tìm Kiều Ngữ Tịch để nói chuyện.
Nhưng vừa đi được hai bước đã nhìn thấy có người nhanh chân hơn cô ta, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ngữ Tịch, vậy nên cô ta đành tạm thời từ bỏ ý định tiếp cận cô.
Kiều Ngữ Tịch nhìn người phụ nữ dịu dàng vừa ngồi xuống cạnh mình, cô chắc chắn rằng mình không hề quen biết ngừoi này.

Cô không nhìn ra tuổi tác của người phụ nữ, có lẽ cũng không lớn hơn cô là bao.

Ngừoi phụ nữ cũng nhìn cô, cười thân thiện:"Lần đầu tiên Mạc Hàn cho người khác phái tiếp xúc gần với mình như vậy, em chắc chắn rất đặc biệt đối với cậu ấy."
Kiều Ngữ Tịch nhã nhặn hỏi:"Xin hỏi chị là?"
Đinh Mộc vén tóc, mỉm cừoi:"Chị là thím út của Mạc Hàn."
Kiều Ngữ Tịch kinh ngạc đánh giá, thím út này cũng trẻ quá rồi.

Cảm thấy bản thân có chút thất thố, cô vội nói:
"Xin lỗi, em hơi kinh ngạc quá.

Chị xinh quá, lại rất trẻ nữa."
"Chị cũng chỉ hơn em vài tuổi thôi.

"
Hai người vừa gặp đã thấy hợp nhau, nói chuyện cười nói một hồi cho tới tận khi bài phát biểu của Mạc Hàn kết thúc.
"Mạc Hàn quay lại rồi, chị không làm phiền hai đứa nữa."
Trước khi rời đi Đinh Mộc còn tinh nghịch nháy mắt với Mạc Hàn một cái.
"Hai ngừoi nói chuyện gì vậy?"

"Chị ấy kể chuyện hồi nhỏ của anh.
Mạc Hàn: "Không phải chỉ toàn kể xấu đấy chứ?"
Kiều Ngữ Tịch cười:" Anh làm nhiều chuyện xấu hổ lắm hả?"
Mạc Hàn: "Chắc là cũng không có nhiều lắm đâu."
Nhìn ngừòi đàn ông sinh động trước mắt, so với ngừoi vừa nghiêm nghị đứng trên bục phát biểu vừa rồi không một chút liên quan nào với nhau.

Nhưng hiển nhiên sức hấp dẫn đối với cô đều chỉ có tăng lên chứ không giảm đi chút nào.
"Sao em không thấy ba mẹ anh vậy?"
Mạc Hàn cúi mặt tới sát gần cô, ánh mắt loé lên:" Nôn nóng gặp ba mẹ chồng tới vậy sao?"
Hai tai Kiều Ngữ Tịch thoáng chốc hơi đỏ lên, đẩy anh ra:" Ai nôn nóng chứ, em chỉ tò mò được không hả?"
Mạc Hàn bày ra vẻ mất mát:" Chỉ vậy thôi hả.

Hai người họ gặp bạn cũ, là đối tác cũng là bạn bè tốt lâu năm, giờ đang nói chuyện trong căn phòng khách của khách sạn, chắc phải một lúc nữa mới xuất hiện."
Kiều Ngữ Tịch gật gật tỏ vẻ đã biết.
"Em ngồi đây chờ anh một chút nhé."
Mạc Hàn đứng dậy, đi về phía bàn tiệc đứng, chọn một chút bánh ngọt, là vị của cô thích rồi bê tới trước mặt cô.
Còn cẩn thận cẩm thìa xúc miếng bánh nhỏ tới trước mặt cô, còn cô há miệng ăn tự nhiên giống như việc này là chuyện thường xuyên giữa hai người.
Những người vẫn luôn chú ý đến hướng này đều hít một hơi, mắt mở to mà nhìn sếp lớn nhà mình bình thường cao ngạo, giờ này vô cùng dịu dàng mà lấy lòng cô bạn gái nhỏ.

Ngoài ngưỡng mộ, kinh ngạc, cũng có cả những ánh mắt ghen tị, căm tức nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận