Tiết mục của nhóm Kiều Ngữ Tịch đứng thứ hai, cô cảm thấy ổn, kết thúc sớm thì cô có thể về nghỉ ngơi.
Trước khi diễn ra phần văn nghệ thì chắc chắn là màn đọc diễn văn và phát biểu của những thành viên chủ chốt.
Kiều Ngữ Tịch lấy điện thoại ra, thấy Mạc Hàn có gửi cho cô hai tin nhắn, mà tin nhắn thứ hai cách đây không lâu, khiến cô nhìn chằm chằm, tai bất giác đỏ lên.
[Nàng bạch tuyết xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, sau khi diễn xong anh chờ em ở trước thư viện]
Lúc này cô mới nhớ ra, lúc anh nhìn thấy cô, cô đã mặc đồ diễn, trang điểm xong.
Hôm nay mọi người tham gia lễ kỷ niệm, những người không tham gia thì đều đã rời trường, gần thư viện giờ này là nơi vắng vẻ nhất, không dễ bị người khác chú ý, vậy nên Kiều Ngữ Tịch liền nhắn lại một tin đồng ý.
Mạc Hàn nhìn tin nhắn cô gửi, chỉ mỗi chữ OK" đơn giản nhưng khoé môi không khỏi cong lên.
Anh cất điện thoại vào túi, bày ra dáng vẻ nghiêm túc như khi bàn hợp đồng nghìn tỉ mà nhìn lên sân khấu, chăm chú nghe diễn thuyết.
Thật ra anh cũng không nghe vài tai được mấy chữ, chỉ là anh đang chờ cô gái của anh xuất hiện.
Một lúc sau, cuối cùng cũng đến tiết mục mà Mạc Hàn mong chờ.
Khi nàng bạch tuyết quá mức xinh đẹp xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt mọi người cùng đồng thời rơi trên mặt cô.
Mọi ngừoi đều biết cô là một người rất xinh đẹp, nhưng ngày thường cô lạnh nhạt, lại chẳng bao giờ trang điểm khi ở trường, khác hẳn với vẻ đẹp lộng lẫy hiện tại trên sân khấu.
Tạ Tuấn Vũ từ ban đầu không mấy chú ý tới xung quanh, chỉ bận quay sang to nhỏ với Lộ Tuyết cạnh mình.
Lúc này cũng nghiêm túc nhìn lên sân khấu, ra dấu cho Lộ Tuyết nhìn về phía trước rồi nói với cô một câu.
Lộ Tuyết nhìn theo hướng anh ta chỉ, nhìn thấy ngừoi con gái xinh đẹp kia, lại nhìn về phía Mạc Hàn, hơi mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu.
Hôm nay, Mạc Hàn đã được nhìn thấy một mặt rất khác của Kiều Ngữ Tịch, anh không thể phủ nhận, anh càng thích một Kiều Ngữ Tịch sinh động như bây giờ hơn.
Nhưng Mạc Hàn quá chăm chú nhìn người con gái mình thích mà lại quên mất nội dung kịch bản hết sức phổ biến này.
Cho tới đoạn, cô cắn quả táo độc rồi hôn mê bất tỉnh, lúc này mặt anh mới trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm như giếng sâu không thấy đáy, cả người toát ra sự lạnh lẽo, nguy hiểm.
Dù sao cũng chỉ là mượn góc, đánh lừa khán giả chứ không phải hôn thật.
Mặc dù sinh viên nam kia có ý với cô, rất muốn mượn cơ hội này nhưng cậu ta không dám.
Kiều Ngữ Tịch nằm yên trên đó, nhắm mắt ngủ say, làm trong lòng những tên con trai mới lớn rục rịch, nảy sinh cảm giác muốn che chở, sau hôm nay, cô đã nổi tiếng càng nổi tiếng hơn.
Danh hiệu hoa khôi giảng đường cứ vậy rơi xuống đầu cô.
Mà phía dứoi, ánh mắt sâu thẳm của Mạc Hàn vẫn đang nhìn chòng chọc vào cô.
Mọi sự giận dữ đều tích tụ lại vào khoảnh khắc tên con trai kia cúi xuống, trao cho nàng bạch tuyết nụ hôn đánh thức.
Anh biết nụ hôn này là giả, với tính cánh của cô, cô sẽ không bao giờ để ai chạm vào cô, cách lấy góc đánh lừa khán giả lộ liễu thế kia sao anh có thể không nhận ra được chứ.
Nhưng anh vẫn không kiềm chế được máu nóng đang sộc lên, hai bàn tay của anh nắm chặt, khác hẳn với khuôn mặt vẫn giữ nguyên như không có chuyện gì.
Vở kịch kết thúc, trong tiếng vỗ tay giòn giã, Kiều Ngữ Tịch cùng mọi người vào lại phòng thay đồ thì Mạc Hàn cũng đứng dậy ra về.
Tạ Tuấn Vũ thấy cũng không còn gì hay ho để xem, anh ta cầm tay Lộ Tuyết kéo cô cùng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...