Mạc Hàn nhìn vẻ bối rối của cô, ánh mắt trầm xuống, cô thật sự không hề biết.
Anh không nói gì nữa mà chỉ nhập địa chỉ lên màn hình, con đương cần đi hiển thị ngay lập tức.
Kiều Ngữ Tịch khởi động xe, quay vô lăng điều khiển xe nhập vào làn đường.
Kiều Ngữ Tịch lái xe rất ổn định, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Anh không nói gì thì cô cũng không hề lên tiếng nữa.
Khi cô nghĩ anh sẽ không nói gì nữa thì anh lại lên tiếng:
"Em hãy từ từ nhớ hết những địa chỉ của tôi."
Kiều Ngữ Tịch tập trung lại xe, không mấy hứng thú nhưng vẫn trả lời lại:" Để làm gì chứ?"
Cô nghĩ, cô cũng đâu phải tài xế riêng của anh, sao phải nhớ tất cả địa chỉ nhà của anh chứ, cô cũng không hứng thú gì.
Mạc Hàn từ tốn nói:" Vì sau này, tất cả sẽ là của em." Bao gồm cả tôi.
Nhưng lúc anh vừa nói, chiếc xe tải lớn gần đó bấm còi inh ỏi, át đi giọng nói từ tính của anh.
Kiều Ngữ Tịch không nghe rõ, tiếng còi dừng lại, cô hỏi anh:
"Anh vừa nói gì cơ?"
Mạc Hàn:" Chú ý lái xe."
Kiều Ngữ Tịch:" Ô"
Dù Kiều Ngữ Tịch không nghe thấy, anh cũng không có ý định nhắc lại một lần nữa, vì dù sao chuyện đó sớm muộn gì cũng trở thành sự thật, lúc ấy cô sẽ biết thôi.
Điện thoại của Mạc Hàn đổ chuông, nhìn thấy tên ngừoi gọi đến, Mạc Hàn thản nhiên ấn từ chối, không có chút chột dạ nào.
Người gọi tới chính là trợ lý, lúc tới nhà hàng, tìm một lượt cũng không thấy sếp mình đâu, hiện tại còn không gọi được điện thoại.
Mạc Hàn gửi cho trợ lý một tin nhắn, nói anh ta không cần lái xe nữa, có thể trở về được rồi, tiền thưởng tháng này sẽ tăng cho anh ta.
Trợ lý dù bị cho leo cây nhưng vì câu cuối cùng, tâm trạng vô cùng vui vẻ, vừa đi về vừa huýt sáo.
Kiều Ngữ Tịch lái xe vào tầng hầm, tắt máy:" Đến rồi, anh lên nhà đi, tôi về đây."
Mạc Hàn:" Em lái xe này về đi."
Kiều Ngữ Tịch:" Không cần, chỗ này dễ bắt xe."
Mạc Hàn: "Muộn rồi em đi bắt xe không an toàn, em lái xe về đi, ngày mai tôi cho ngưới tới lấy."
Kiều Ngữ Tịch:" Thật sự không cần, lái một đoạn tôi cũng hơi mệt rồi, không muốn tự lái thêm đoạn nữa đâu."
Mạc Hàn vẫn kiên trì:" Vậy em chờ một chút."
Mạc Hàn lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý:" Cậu tới hầm đỗ xe Thanh Loan đi."
Trợ lý đang trên đường trở về, trong lòng đã thầm kêu than một ngàn lần, nhưng vẫn phải tươi cừoi đồng ý.
Cũng may khu anh ta ở cũng cùng hướng với Thanh Loan, vậy nên chưa tới mười phút, anh ta đã xuất hiện ở hầm đỗ xe.
Mạc Hàn:" Em không muốn lái xe thì để cậu ta lái xe đưa em về."
Kiều Ngữ Tịch nhìn trợ lý với ánh mắt áy náy, nhưng biết Mạc Hàn sẽ kiên định với ý định đó của anh nên sau đó cô vẫn lên xe để trợ lý đưa về.
Mạc Hàn:" Về tới nhà thì báo cho tôi."
Kiểu Ngữ Tich xua tay:" Biết rồi, anh lải nhải như người già vậy."
Mạc Hàn chăm chú nhìn chiếc xe lái đi khuất rồi mới đi về phía thang máy.
Một lúc lâu sau, Mạc Hàn đứng dựa vào trước quầy bar nhỏ trong phòng bếp, một tay cầm ly nước, một tay cầm điện thoại, nhìn tin nhắn Kiều Ngữ Tịch gửi tới, mỉm cười cưng chiều.
Trước khi đi ngủ, Mạc Hàn mở email xử lý một lượt, tới khi nhìn thấy thiệp mời tham gia lễ kỷ niệm trường, anh nhớ ra mình vẫn chưa trả lời.
Nhà trường cũng gửi cả thiệp cứng tới văn phòng nhưng anh vẫn chưa cho câu trả lời nào.
Mạc Hàn gửi mail nói sẽ đồng ý tham gia rồi mới tắt điện đi ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...