Kiều Ngữ Tịch ngồi xuống ghế, lại nhìn Mạc Hàn không hề bài xích nơi này, đang cầm lấy giấy ăn, giúp cô lau bàn trước mặt cô.
Cô không kiềm chế được thắc mắc:" Không phải mấy sếp lớn như anh không quen ăn ở mấy chỗ như này sao?"
Sao trông anh lại có vẻ hứng thú như vậy chứ.
Mạc Hàn hơi nhướng mày:" Vậy nên em dẫn tôi tới đây là muốn khiến tôi khó chịu sao.
Nếu em muốn, tôi có thể phối hợp diễn một chút."
Kiều Ngữ Tịch trợn trừng mắt lên nhìn anh:" Anh bớt suy diễn lung tung đi.
Mau chọn món ăn nhanh lên."
Tiếng cười trầm thấp vang lên từ cổ họng, tâm trạng Mạc Hàn hôm nay khá tốt, lại nhìn cô gái như có vẻ giận dỗi ở đối diện, anh vẫn thích cô linh hoạt như này hơn là dáng vẻ lạnh lẽo trên đường đua.
Mạc Hàn:" Em cứ chọn đi, tôi ăn gì cũng được."
Kiều Ngữ Tịch không khách sáo, cầm bút chọn rất nhiều món, muốn ăn thủng túi tiền của tên đáng ghét kia.
Đưa danh sách cho phục vụ, tâm tình cũng tốt hẳn lên, nhưng sau cô lại nghĩ, bữa ăn này có đáng là gì với tên
Mạc Hàn siêu giàu kia, cách này của cô có khác gì đấm vào bông đâu.
Nhưng thôi, được mời thì dù sao cũng vui.
Thế nên cả bữa ăn, Kiều Ngữ Tịch không còn giữ gương mặt khó gần nữa.
Khi ăn tới món nào ngon, cô còn hơi híp mắt thoả mãn nữa.
Đương nhiên, Mạc Hàn vẫn là ngừoi vui nhất ở đây, mặc dù trước đây anh không mấy cảm tình với đồ ăn đường phố như thế này, nhưng thấy Kiều Ngữ Tịch ăn vui vẻ, anh cũng đã ăn kha khá đồ.
Kiều Ngữ Tịch xoa xoa cái bụng đã no căng, chép miệng bước ra khỏi quán.
Mạc Hàn:" Bên kia có quán trà sữa, em đợi chút tôi đi mua cho em."
Kiều Ngữ Tịch xua tay:" Không uống, không uống.
Anh mời tôi ăn rồi còn gì."
Mạc Hàn:" Không phải con gái các em rất thích trà sữa sao.
Mời thì phải mời đến nơi đến chốn, ăn no rồi thì phải uống nước nữa chứ, đừng khách sáo."
Kiều Ngữ Tịch:" Không phải, chỉ là nãy ăn no quá, giờ bụng hơi trướng thôi."
Mạc Hàn:" Khó chịu lắm không, tôi đi mua thuốc tiêu hóa cho em."
Mạc Hàn định nhấc chân đi mua thật, mặt còn có vẻ rất lo lắng, Kiều Ngữ Tịch biết anh đã nói vậy, chắc chắn sẽ đi thật.
Nhưng chỉ vì ăn quá no mà phải dùng tới thuốc tiêu hoá, có cần phải mất mặt như vậy không.
Kiều Ngữ Tịch vội cầm lấy cánh tay của Mạc Hàn, giữ anh lại:" Không cần đâu, đi bộ một chút là được rồi."
Kiều Ngữ Tịch xua tay:" Không uống, không uống.
Anh mời tôi ăn rồi còn gì."
Mạc Hàn:" Không phải con gái các em rất thích trà sữa sao.
Mời thì phải mời đến nơi đến chốn, ăn no rồi thì phải uống nước nữa chứ, đừng khách sáo."
Kiều Ngữ Tịch:" Không phải, chỉ là nãy ăn no quá, giờ bụng hơi trướng thôi."
Mạc Hàn:" Khó chịu lắm không, tôi đi mua thuốc tiêu hoá cho em."
Mạc Hàn định nhấc chân đi mua thật, mặt còn có vẻ rất lo lắng, Kiều Ngữ Tịch biết anh đã nói vậy, chắc chăn sẽ đi thật.
Nhưng chỉ vì ăn quá no mà phải dùng tới thuốc tiêu hoá, có cần phải mất mặt như vậy không.
Kiều Ngữ Tịch vội cầm lấy cánh tay của Mạc Hàn, giữ anh lại:" Không cần đâu, đi bộ một chút là được rồi."
Mạc Hàn nhìn bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay thon dài, trắng trẻo đang cầm lấy cánh tay của mình, mắt hơi híp lại, thật sự muốn nắm lấy bàn tay đó.
Kiều Ngữ Tịch buông cánh tay anh ra, thản nhiên bước về phía trước, Mạc Hàn cũng bước vài bước đi tới ngang với cô:
"Vậy anh đi bộ với em, lúc nãy anh cũng ăn hơi no."
Kiều Ngữ Tịch lườm anh, nhìn gương mặt đẹp trai đang nói dối không chớp mắt kia, anh tưởng cô chỉ biết ăn mà không để ý gì sao.
Đồ ăn trên bàn quá nửa đã vào bụng cô, anh đâu có ăn được mấy miếng, dạ dày anh chỉ to bằng một nửa của cô chắc.
Đoạn đường không quá xa, đi bộ hai mươi phút đã tới khu nhà cô.
Kiều Ngữ Tịch lịch sự nói
"Cảm ơn anh đã mời, tới nhà tôi rồi, tôi lên nhà đây.
Tạm biệt."
Nói xong cô chạy một mạch đi mất, chẳng để anh kịp có ý định muốn lên nhà uống nước.
Mạc Hàn nhìn cô vội vàng ở phía trước, môi anh cong nhẹ, ít ra hiện tại cô cũng không bài xích khi anh ở gần cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...