Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng


Mấy ngày này, trong đầu Kiều Ngữ Tịch đều là câu nói mà Mạc Hàn đã nói với cô, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Kiều Ngữ Tịch thấy thật phiền phức, cô cười khẩy, cô vốn chẳng có niềm tin vào tình yêu.

Không phải ba mẹ cô vốn rất yêu nhau sao, kết quả vẫn thành ra như bây giờ đấy thôi.
Mấy ngừoi bạn cùng phòng đến lớp học, nhìn thấy Kiều Ngữ Tịch đang lẻ loi ngồi ở một góc phía xa, mấy ngừoi đi tới chào hỏi rồi cùng nhau ngồi xuống đó.
Một dáng ngừoi cao lớn bước qua cửa lớp, tiếng tới bục giảng phía trên, trong lớp những tiếng ồ ạt vang lên, ánh mắt đám con gái sáng rực, mặt đầy vẻ mê mẩn.
Kiều Ngữ Tịch chống tay chán nản, đang nghịch chiếc bút viết, không để ý phía trên.

Một bạn ngồi cạnh cô hơi huých huých tay cô gọi:
"Ngữ Tịch, nhìn kìa, giảng viên mới môn Kinh tế học kìa, trời ạ, gương mặt, dáng ngừoi kia phải gọi là cực phẩm của cực phẩm, còn ăn đứt được mấy ngừòi trong giới giải trí ý chứ."
Kiều Ngữ Tịch lừoi biếng hơi ngẩng đầu, hướng mắt về phía trước, lại bắt gặp một đôi mắt thâm sâu đang nhìn về phía mình, cô kinh ngạc, sống lưng cứng ngắc.

Vội thu lại ánh mắt, mà ngừoi kia cũng không tiếp tục nhìn cô nữa.
Kiều Ngữ Tịch:" Ông chú này lại định làm gì nữa."
Bạn cùng bàn nghe thấy tiếng cô nói:" Ngữ Tịch, cậu nói gì cơ?"

Kiều Ngữ Tịch:" Không có gì, học thôi."
Mạc Hàn cũng chỉ chăm chú dạy hết tiết học, trong giờ cũng chỉ nhìn cô vài lần xong thôi.
Vừa thông báo hết giờ, Kiều Ngữ Tịch còn không kịp cất sách vào trong balo.

Cứ vậy một tay cầm túi, một tay cầm sách chạy vội ra ngoài.

Lúc Mạc Hàn ngẩng đầu lên chỉ kịp nhìn thấy một góc áo của cô ở phía cửa, ánh mắt anh sâu thêm một chút.
Bây giờ Mạc Hàn trở thành thầy dạy cô, Kiều Ngữ Tịch có muốn trốn mãi cũng chẳng được.

Nhưng nhiều tiết học sau đó đều trôi qua rất êm đềm, giống như Mạc Hàn thật sự chỉ đến đây làm giảng viên bình thường thôi vậy.
Chiều tối thứ sáu, sau khi tan học, Kiều Ngữ Tịch tâm trạng cực tốt đang định đi ăn tối.

Đáng lẽ cô sẽ về ăn tối cùng ba Kiều, và ở nhà hai ngày cuối tuần, nhưng tối nay ba Kiều không có nhà, cô tìm một quán ăn tạm rồi mới trở về nhà.
Vừa đi vừa lúi húi cầm điện thoại lướt xem, Kiều Ngữ Tịch không để ý đến chiếc xe đang tấp vào lề đường ở không xa phía trước.


Cho tới khi một đôi giày da bóng loáng, cùng đôi chân dài bất thình lình xuất hiện trước mặt.

Kiều Ngữ Tịch suyt đâm phải, máu nóng dồn lên:
"Không có mắt à?"
Lại bắt gặp đôi mắt đang cười rất gợi đòn của ngừoi đối diện:" Đi mà không nhìn đường, còn muốn mắng ngừoi khác nữa."
Kiều Ngữ Tịch:" Đâu liên quan đến anh."
Nói rồi cô đi vòng sang bên cạnh, muốn bỏ đi.

Mạc Hàn cũng xoay ngừoi, đi song song với cô:
"Em định đi đâu vậy?"
"Đi ăn cơm."
Mạc Hàn:" Không phải bình thường tối thứ sáu em sẽ về ăn cơm cùng ba sao?"
Kiều Ngữ Tịch ngẩng lên nhìn anh, trong đầu lại nghĩ 'tên này cao thật đó', nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, mặt vẫn lạnh tanh:
"Sao anh biết, anh theo dõi tôi sao?"
Mạc Hàn cừoi nhẹ:" Nghe ba em nói, tôi đang hợp tác với ba em."
Kiều Ngữ Tịch 'à' một tiếng như chẳng quan tâm:" Nay ông ấy không ở nhà."
Mạc Hàn:" Vậy tôi mời em ăn cơm nhé, em không thích tôi cũng nể tình tôi với nhà em có hợp tác chứ."
Kiều Ngữ Tịch chớp mắt một cái, giọng đầy miễn cưỡng:" Được thôi."
Sau đó, cô dẫn Mạc Hàn đi vào một quán xiên nướng vỉa hè, rồi nhìn anh đầy gian xảo, nhưng lại chỉ thấy Mạc Hàn ung dung đi theo, kéo ra một chiếc ghế cho cô ngồi, rồi bản thân lại vòng sang phía đối diện ngồi xuống một cái ghế khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận