Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng


Kiều Ngữ Tịch nheo mày, ý định cự tuyệt lộ rõ trên mặt, ngừoi kia vội vàng giải thích:
"Cô đừng hiểu nhầm, giải đua lần này là một trận lớn, ông chủ rất để tâm trận đấu này, cô Ngữ Tịch lại là quán quân, ngài ấy chỉ là muốn gặp mặt chào hỏi một câu thôi.

Chỗ chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, sẽ không sảy ra những chuyện ngoài ý muốn đâu."
Kiều Ngữ Tịch:" Ngài hiểu nhầm rồi, ông chủ của ngài đã hiếu khách vậy thì tôi từ chối cũng là không nên, xin chỉ đường."
Dù sao cũng vừa ôm một đống tiền thưởng của ngừoi ta, vẫn nên nể mặt ông chủ này thì hơn.
"Mời cô"
Kiều Ngữ Tịch theo ngừoi đó tới tòà nhà gần đó, chỉ là một toà nhà văn phòng bình thường, không có gì khác lạ hết.
Đi qua một cái sảnh lớn, người kia dừng trước một lối đi, làm động tác mời với Kiều Ngữ Tịch, cô hơi gật đầu nói cảm ơn, giọng điệu vẫn lịch sự đúng mực.
Đi về phía lối đi, trang trí không quá cầu kỳ, nhưng những bức tranh treo trên tường lại không hề rẻ một chút nào, đối với một hoa sĩ như cô, khi nhìn thấy những bức tranh ở đây cũng phải hâm mộ chủ sở hữu của chúng một chút.
Lối đi không dài lắm, phía cuối là một căn phòng khá rộng lớn, nhưng đồ đạc trong phòng lại quá nghèo nàn, đấy là theo suy nghĩ của Kiều Ngữ Tịch.

Nhưng thật ra, mấy đồ ít ỏi trong căn phòng này giá trị lại không nhỏ chút nào.

Bộ ghế bằng da thật sang trọng, chiếc bàn làm từ một loại gỗ quý.

Phía đối diện là bộ trình chiếu hình ảnh, gần đó có một tủ rưựu đơn giản, nhưng giá trị một chai rượu trong số đó đều có giá trên trời.
Kiều Ngữ Tịch đang định lịch sự lên tiếng chào hỏi, lại bắt gặp hai ánh mắt đang quay qua nhìn mình.

Cô bất ngờ dừng lại bước chân, nhìn chăm chú vào người đàn ông kia.
Sắc màu trong mắt cô bỗng hơi trâm xuống, cô cất những bước đi dứt khoát về phía hai ngừoi kia, tới một chiếc ghế sofa đơn, tự nhiên ngồi xuống, vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, chẳng còn dáng vẻ lịch sự như vừa rồi nữa.
Tạ Tuấn Vũ nhướng mày, hơi mỉm cười nhưng cũng không nhìn cô, cô gái này đáo để thật.
Mạc Hàn đẩy một ly rượu đến trước mặt cô, Kiều Ngữ Tịch liếc ly rượu một cái, giọng không cảm xúc:

"Không uống, phải lái xe."
Mạc Hàn:" Tôi đưa em về."
Kiều Ngữ Tịch chẳng có đủ kiên nhẫn:" Mạc Hàn, rốt cuộc anh muốn sao?"
Mạc Hàn:"Tôi đã nói rồi."
Kiều Ngữ Tịch hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận trong lòng mình:" Tôi theo chủ nghĩa không kết hôn."
Mạc Hàn cười nhẹ:" Được, không kết hôn cũng được, chỉ cần em luôn ở bên cạnh tôi, chỉ có một mình tôi."
Kiều Ngữ Tịch kinh ngạc đến mức mắt mở to, không tin vào những lời bản thân vừa nghe được.

Ngừoi này có phải điên rồi không, hay là thật ra ngay từ đầu, anh ta cũng chỉ muốn vui đùa với cô chứ không hề có ý định lâu dài, thế nên mới đồng ý dễ dàng như vậy.
Kiều Ngữ Tịch bỗng cười lớn, cười một hồi đến mức tim đập thình thịch, mắt hơi mờ ánh nước mới dừng lại, giống như vừa rồi là một câu chuyện xứng đáng là câu chuyện cười của năm vậy.
Cười xong cô đứng dậy, bỏ đi một mạch, không có ý định quay đầu lại.

Ánh mắt Mạc Hàn tối đi vài phần, chỉ nhìn theo bóng lưng cô nhưng không định đuổi theo, anh cũng hiểu một chút tính cách của cô, lúc này không nên làm phiền cô thì hơn.
Tạ Tuấn Vũ được xem một màn đặc sắc vừa rồi, khoé miệng hơi nhếch:" Vẫn là Lộ Tuyết nhà tôi đáng yêu hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui