Lấy được ví rồi mà cô vẫn không muốn tha cho hắn, lại đá thêm một phát nữa rồi mới chịu thu chân.
Kiều Ngữ Tịch cầm chiếc ví đưa tới trước mặt Mạc Hàn:
"Anh đẹp trai, ra đường phải cẩn thận chứ, chỗ nào chẳng có vài người tay chân không sạch sẽ.
Chiếc ví này của anh đúng không?
Mạc Hàn nhận lấy chiếc ví nhìn đắt tiền đó, chỉ cần nhìn qua anh cũng nhận ra đó là ví của mình, nhưng anh vẫn mở ra, lấy ra chứng minh thư giơ ra cho cô nhìn:
Chiếc ví này đúng là của tôi rồi.
Cảm ơn cô.
Tiện tay thôi, không când khách khí.
Kiều Ngữ Tịch xua xua tay, rồi xoay người muốn rời đi, Mạc Hàn vội cản lại:
"Tôi còn chưa cảm ơn cô mà.
Tôi mời cô uống trà chiều nhé.
Kiều Ngữ Tịch vốn xinh đẹp từ bé, mấy năm nay càng thêm xinh đẹp hơn, càng ngày càng có nhiều nét quyến rũ, mê ngừoi.
Vậy nên cô đã nghe không biết bao nhiêu lần những câu mời mọc kiểu như vậy rồi.
Cô xua tay, thoải mái từ chối: Anh nói cảm ơn tôi rồi, tôi cũng không thích trà chiều.
Nói xong vươn người nhón một chiếc bánh trứng để trên quầy: Cái này được rồi.
Tạm biệt.
Mạc Hàn còn nhìn theo bóng cô đi xa, tới tận khi ông chủ gọi anh, nói bánh trứng của anh đã chuẩn bị xong, Mạc Hàn mới trở lại bình thường, cần lấy bánh trứng, không quên trả tiền cả chiếc bánh Kiều Ngữ Tịch vừa cầm đi, sau đó đi về hướng ngược lại.
Kiều Ngữ Tịch ăn xong chiếc bánh trứng, chép miệng: Cũng khá ngon đấy chứ, biết vậy khi nãy nên lấy thêm mấy cái.
Hay là quay lại mua thêm nhỉ.
Kiều Ngữ Tịch đang định quay ngừoi bước lại lối cũ thì nghe tiếng gọi mình ở gần đó:
Tịch Tịch
Kiều Ngữ Tịch nhìn sang thì thấy ba Kiều đang cầm cặp táp đứng gần đó, trời cuối hè còn nắng nóng mà vẫn mặc thêm áo vest bên ngoài, có lẽ vừa đi bàn chuyện gì đó ở bên ngoài.
Cô cười tươi, tung tăng chạy tới cầm chiếc cặp thay ba Kiều:
Papa, để con giúp.
Ba Kiều: Con mới tới thành phố A, chưa quen thuộc nơi này, đừng đi lung tung sẽ dễ gặp chuyện.
Kiều Ngữ Tịch:Con chỉ đi xem xét xung quanh, với muốn xem trường đại học con sắp phải tới trông như nào nữa.
Cũng vì Kiều Ngữ Tịch chuẩn bị nhập học ở trường đại học A, vậy nên ba Kiều mới chuyện trọng tâm công việc, cùng cô tới thành phố này, trải qua chuyện kia, ông không yên tâm để cô một mình trong thành phố A rộng lớn này.
Ba Kiều:" Ngày mai nhập học rồi, hôm nay đâu cần thiết phải tới xem.
Ba còn không hiều con sao, lại chạy tới chỗ nào quậy phá rồi đúng không?
Kiều Ngữ Tịch:" Con không có nhé.
Hôm nay con rất thành thật đi xem xét xung quanh.
À, còn giúp đánh một tên cướp, lấy lại được ví giúp ngừoi đi đường, con đúng là nữ anh hùng chuyên hành hiệp trượng nghĩa.
Ba Kiều thở dài nhìn cô: Con gái như con sao suốt ngày cứ động tay động chân như thế chứ.
Sức con gái cũng chỉ có hạn, con gái ba lại còn xinh đẹp như thế này, nguy hiểm lắm biết không?
Kiều Ngữ Tịch biết ba cô lại chuẩn bị dạy dỗ cô, vẫn là bài văn dài lê thê như những lần trước, dặn cô khiêm tốn, không được quậy phá, đánh nhau thôi.
Con biết rồi, ba, lần sau con sẽ chỉ làm một cô gái yếu đuối, đứng bên ngoài làm một ngừoi xem bình thường, không động tay động chân vào chuyện của ngừoi khác nữa.
Ba Kiều:" Hứa bao lần cũng chẳng thấy thay đổi.
Thôi, ba còn không biết con thế nào sao.
Đi ăn cơm thôi.
Kiều Ngữ Tịch cười một cái lấy lòng rồi ôm cánh tay ba Kiều, hai ba con vừa cừoi nói vừa đi về phía một nhà hàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...