Kiều Ngữ Tịch cũng chẳng để tâm tới Mạc Hàn, bây giờ biết anh là ngừoi nhà họ Mạc, cô tránh xa nhà ấy ra một chút là được, thành phố A lớn như vậy, khả năng bất ngờ đụng mặt cũng không lớn, mắt cô sáng như vậy, chẳng lẽ còn không kịp phát hiện ra anh mà tránh đi chắc.
Đơn hàng cô nhận trong tháng này đã hoàn thành, tranh thủ ngày cuối tuần được nghỉ, cô tranh thủ đem tranh mang giao.
Lại thu được một khoản cất thêm vào túi tiền không có mấy của cô.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Kiều Ngữ Tịch vẫn yến bình trôi qua, giống như ngừoi tên Mạc Hàn chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô vậy.
Sau buổi học buổi chiều, Kiều Ngữ Tịch thay đồ, bắt xe đi tới vùng ngoại ô.
Tiểu Hồng chạy tung tăng về phía cô:" Chị Ngữ Tịch đến rồi, mau vào trong, hôm nay có nhiều người tới lắm, nghe nói còn có ngừoi từ nước ngoài về, nổi tiếng ở bên đó lắm, kỹ thuật cũng cực kỳ tốt.
Nhưng em thấy chắc chỉ là nói quá lên thôi, kỹ thuật có tốt mấy thì cũng không bằng chị Ngữ Tịch được.
Kiều Ngữ Tịch:" Em bớt nịnh hót đi, chị sẽ chỉ tham gia lần đấu này nữa thôi, môn này quá nguy hiểm, chị cũng nên kiềm chế lại bản thân thôi.
Tiểu Hồng:" Nhưng kỹ thuật của chị tốt như thế, chẳng có mấy ngừoi qua được chị.
Mặc dù rất ít con gái theo môn này, chị chẳng khác nào nữ hoàng cả, từ bỏ thật đáng tiếc quá.
Kiều Ngữ Tịch:" Dù là cái gì thì cũng nên học được cách buông bỏ, chị không nên bồng bột nữa, từ giờ em cũng nên tập trung vào việc học đi.
Tiểu Hồng:"Chị biết em không thông minh mà, chị giỏi như vậy, làm gì cũng dễ dàng.
Đầu óc em chậm chạp, dù có học như nào cũng không làm em trở lên uyên bác hơn đâu.
Kiều Ngữ Tịch:" Em thử tìm kiếm một mục tiêu xem.
Hai ngừoi vừa trò chuyện vừa đi vào phía trong khu vực chuẩn bị.
Kiều Ngữ Tịch không nghĩ rằng lại có thể gặp ngừoi quen ở đây.
Lưu Việt nhìn thấy cô cũng có chút sửng sốt, nhưng chỉ là thoáng quá.
Phụ nữ đi theo đám đàn ông tới đường đua chẳng phải chuyện lạ lẫm gì, có thể là cô cũng đi cùng một ai đó.
Thấy Kiều Ngữ Tịch nhìn về phía mình, Lưu Việt cũng gật đầu nhẹ một cái chào hỏi, Kiều Ngữ Tịch cũng lịch sự gật đầu chào lại, sau đó hai ngừoi không nói chuyện gì với nhau nữa.
Tiểu Hồng nhìn theo tầm mắt cô, thấy Lưu Việt trên ngừoi mặc bộ đồ đua xanh trắng, dáng ngừoi cao lớn, khuôn mặt thư sinh nhưng lại quá lạnh lùng, coi thường mọi thứ xung quanh, mắt Tiểu Hồng sáng lên:
Chị Ngữ Tịch, chị quen anh trai kia sao, đẹp trai quá đi mất.
Kiều Ngữ Tịch: Không quen.
Tiều Hồng:" Không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ, nhìn thần thái đó ngầu quá đi mất.
Chị Ngữ Tịch, hình như em động lòng mất rồi, ôi con tim nhỏ bé của em.
Kiều Ngữ Tịch liếc nhìn cô ấy:" Một ngày em động lòng với bao nhiêu ngừoi vậy.
Cậu ta cũng chỉ là đẹp trai hơn đám kia một chút, nhưng cũng đâu ngầu bằng, mắt em bị hoa rồi à.
Tiểu Hồng:" Lần này là thật đấy, chị không thấy anh ấy rất đặc biệt sao.
Không hiểu sao mới nhìn thấy anh ấy lần đầu, tim em đã đập không kiểm soát được.
Kiều Ngữ Tịch mặc kệ cô nàng lải nhải một mình, cô đi về phía phòng thay đồ, hiển nhiên đã nghĩ cô nàng kia vẫn là mê trai như mọi lần thôi.
Nhưng cô không ngờ được, tròn tương lai, Tiểu Hồng vì theo đuổi nam thần mà dù rất ghét việc học, nhưng đã kiên trì phấn đấu đỗ đại học A, tiến gần hơn về phía nam thần của cô ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...