Nếu như là trước đây, những tên nói với Kiều Ngữ Tịch bằng giọng điệu này, cô đã cho họ lệch khớp hàm, không nói ra thêm được một câu tán tỉnh nào nữa rồi.
Nhưng hôm nay, đối diện với Mạc Hàn, Kiều Ngữ Tịch không thể thốt ra được câu nào khó nghe, kho từ ngữ trong đầu cô hiện tại chỉ là một khoảng trống rỗng, như muốn tìm lại tiếng nói nhưng lại không biết phải nói ra điều gì.
Kiều Ngữ Tịch bối rối, cô quay ngừoi muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện ra bản thân đang bị dồn ở trong góc, cô quay qua lại một hồi, cuối cùng, trong lúc Mạc Hàn chưa kịp phát hiện ra cô định làm gì thì cô bỗng dẫm một cái thật mạnh lên ghế, tung ngừoi nhảy sang phía bên kia bàn, chạy như muốn giữ mạng.
Mạc Hàn nhìn bóng cô chạy như ma đuổi, ánh mắt bỗng sâu hun hút nhưng khoé miệng vẫn cong lên thật nhẹ.
Mà Kiều Ngữ Tịch bên kia không nghĩ bản thân chạy như ma đuổi, mà cô thấy Mạc Hàn còn đáng sợ hợ cả ma quỷ nữa.
Không biết bản thân cô đã dây vào ngừoi như thế nào rồi, cô chỉ biết nhìn Mạc Hàn đáng sợ quá.
Chuyện kia đối với con gái thì thật sự đã thiệt thòi, ngừoi khác trải qua chuyện đó, chỉ sợ đằng trai phủi bỏ trách nhiệm, không chịu đền bù.
Còn với Kiều Ngữ Tịch tôn thờ chủ nghĩa độc thân thì chỉ mong cả hai cùng nhanh quên chuyện này đi.
Cô không cần Mạc Hàn phải chịu trách nhiệm gì với mình cả, chỉ mong cả hai gặp nhau bất ngờ, coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, từ nay thân ai ngừoi ấy sống, đừng liên quan gì đến nhau nữa.
Kiều Ngữ Tịch chạy một mạch về ký túc xá của mình, mặc kệ trên đường về có bao nhiêu ngừoi nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Về đến phòng, mấy cô gái cùng phòng nhìn thấy cô, một người thân thiện lên tiếng:
"Ngữ Tịch về rồi, bọn tớ đang định ra ngoài ăn cơm, phía ngõ nhỏ gần cổng sau mới mở một quán lẩu nghe nói ngon lắm.
Cúng đi đi.
Mấy cô bạn cùng phòng này bình thường cũng khá trầm tĩnh, tính tình cũng tốt, chỉ là không hợp tính với Kiều Ngữ Tịch lắm thôi, nên bình thường cô vẫn giữ thái độ hoà nhã.
Dù sao cũng vẫn ở với nhau một thời gian dài nữa, Kiều Ngữ Tịch cũng không định quá lạnh nhạt.
Kiều Ngữ Tịch:" Vậy đi thôi, ăn lẩu sẽ bị ám mùi, khi về tắm sau.
Mấy ngừoi cùng háo hức, từ lúc vào ở chung phòng với nhau, đây là lần đầu tiên tụ tập đầy đủ phòng, coi như liên hoan làm quen lại từ đầu.
Mấy cô gái này giờ mới biết Kiều Ngữ Tịch lớn hơn bọn họ một tuổi, rất biết điều mà gọi Kiều Ngữ Tịch là chị, mặc dù cô đã nói đều là bạn học, cứ xưng hô như trước cho thoải mái, nhưng mấy cô gái không chịu, vẫn luôn gọi chị Ngữ Tịch.
Bữa ăn trôi qua vui vẻ, mọi người cùng trò chuyện tậm sự, cũng đã hiểu nhau hơn.
Kiều Ngữ Tịch không giỏi trong những kiểu tám chuyện như này, yên lặng ngồi nghe bọn họ nói chuyện, tâm tình khá tốt.
Ký túc đóng cửa khá sớm, vậy nên ăn uống xong, mọi ngừoi lại kéo nhau về ký túc.
Trong bữa ăn mỗi người có uống một chút bia đã hơi ngà ngà say, vậy nên khi về đến phòng, từng người đi tắm qua loa rồi chui vào chăn, không lâu sau đều ngủ hết, dù sao cũng chỉ là mấy cô gái mới lớn, lần đầu biết đến mùi vị bia rượu là như thế nào.
Kiều Ngữ Tịch đi kiểm tra một lượt, kéo chăn đắp cẩn thận cho từng người, xong xuôi mới trèo vào ổ chăn ấm của mình.
Cảm giác như bản thân mới có thêm mấy đứa em lớn tuổi vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...