Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh chui ra khỏi vòng tay Chu Từ Lễ, cuống quýt lấy điện thoại ra xem tin tức.
Năm cuộc gọi nhỡ, đều là Lâm Tấn An gọi đến.
Cô nhớ tới đống hỗn loạn trên mạng, có hơi đau đầu.
Cô ngồi dậy, chăn bông che đậy trên người rớt xuống vai, để lộ mấy vết yêu trên da thịt.
Lục Nghi Ninh cúi đầu nhìn, có lẽ phải mặc áo cao cổ mới che được, cô vừa thẹn vừa tức đá người bên cạnh một cái, “Anh muốn lột da của em à.”
Chu Từ Lễ cười nhẹ, đưa tay kéo người về ổ chăn, đặt cằm lên hõm vai cô, trong giọng nói mang theo chút gợi cảm khi vừa tỉnh dậy, “Lần sau sẽ nhẹ chút.”
Hai má Lục Nghi Ninh nóng lên, cô xoay người đối mặt với anh, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Chu Hồi muốn đầu tư, anh định đến gặp rồi từ chối thẳng hả?”
Ánh mắt của Chu Từ Lễ lạnh nhạt mà bình tĩnh, “Chú Hai của anh có bệnh di truyền, ra đi từ rất sớm, bệnh này lại di truyền cho anh ấy, bác sĩ nói không nên để ảnh nghĩ quá nhiều chuyện, chút việc nhỏ này không cần phiền anh ấy.”
Lục Nghi Ninh cũng biết anh không muốn liên quan đến Chu gia nữa, tài chính của viện nghiên cứu thiếu thốn đối với anh không phải chuyện nhỏ, nhưng đối với Chu gia lắm tiền nhiều của thì đơn giản đến nỗi chỉ cần động một ngón tay.
Cô bất giác nghĩ, từ khi viện nghiên cứu thành lập cho đến giờ vẫn luôn phát triển vững vàng, sao có thể đột nhiên bị tất cả các công ty trong nước phong sát không đầu tư được chứ.
Sau lưng nhất định có ông cụ của Chu gia uy hiếp, vị nhà cô chắc chắn cũng bị uy hiếp.
Lục Nghi Ninh sờ sờ mái tóc đen nhỏ vụn trên trán anh, chất tóc của đàn ông cứng hơn phụ nữ rất nhiều, chọc vào đầu ngón tay có hơi ngứa.
Chu Từ Lễ tùy ý để cô đùa nghịch tóc mình, anh nhắm mắt lại, hàng mi đen phủ xuống, ánh sáng xuyên qua khe hở nhỏ hẹp, làm phía dưới mí mắt xuất hiện một bóng ma cực nhạt.
Lực tay của Lục Nghi Ninh có hơi mạnh làm kéo đứt vài cọng tóc, cô chột dạ mím môi, muốn giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì hết.
Chu Từ Lễ cũng cảm nhận được, anh nắm lấy cổ tay Lục Nghi Ninh, “Muốn trả thù anh à?”
Lục Nghi Ninh tiếp tục giả ngốc, “Sao em lại muốn trả thù anh chứ.
Anh đâu có đánh em mắng em gì đâu…”
Mắt Chu Từ Lễ sâu thăm thẳm, dời mắt đến trước bộ ngực bị che đậy của cô, trong lời nói có ý cười, “Anh chỉ không kìm lòng được cắn em mấy cái mà em đã muốn nhổ sạch tóc anh rồi?”
Cắn em mấy cái, là do không tự kiềm chế được!!
Nghe xem nào, loại giọng điệu nhẹ nhàng không biết hối cãi này có phải là lời con người nên nói không chứ.
Lục Nghi Ninh duỗi người, “Chiều nay em muốn đến phòng làm việc xử lý chút chuyện, bạn trai, thức dậy nấu cơm cho em được không?”
Chu Từ Lễ xốc chăn lên rời giường, nhưng anh không khỏa thân như cô, phía dưới có mặc một cái quần ở nhà màu xám, đường nhân ngư lộ ra bên ngoài nửa đoạn, nơi gợi cảm nhất chính là cơ bụng phập phồng theo nhịp thở.
Anh xoay người nhặt đống quần áo hỗn loạn trên đất ném vào sọt đồ, đi đến trước tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi sạch sẽ ra, cũng không quên quay đầu lại hỏi: “Cần anh lấy quần áo giúp em không?”
Lục Nghi Ninh bọc chăn, gật đầu như gà mổ thóc, “Quần áo tùy tiện lấy là được… Nội y ở trong ngăn kéo thứ hai.”
Chu Từ Lễ cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng, “Biết rồi.”
***
Tài khoản marketing nói rất có cơ sở, cũng khẳng định đã phỏng vấn vị nhiếp ảnh gia họ Ngô nào đó.
Về phần cái gọi là gia thế chống đỡ, Lục Nghi Ninh chỉ có thể lấy tài liệu từ khi Tây Tác thành lập để làm bằng chứng, 30 – 40% nguồn đầu tư là tiền tích góp và tiền thưởng chụp ảnh của cô.
Phần lớn còn lại là tiền đi vay.
Sau khi sinh viên tốt nghiệp tự gầy dựng sự nghiệp cũng không phải chuyện quá bất ngờ, trong thành phố cũng có không ít con đường cung cấp tài chính.
Buổi chiều Lục Nghi Ninh đến phòng làm việc, không hề có vẻ mặt suy sụp tinh thần như hôm qua, cô ôn hòa chào hỏi với nhân viên bên ngoài, sau đó đi đến trước bàn của trợ lý, “Trợ lý Lâm, vào làm giúp tôi vài chuyện.”
Lâm Tấn An sợ đến mức nhảy dựng lên, “Chị, em làm sai chuyện gì à?”
Xin chị đừng dùng giọng điệu hiền lành như thế nói chuyện, rất con mẹ nó khiến người ta sợ hãi đó.
Lục Nghi Ninh cười không nói, đi trước một bước vào văn phòng.
Lâm Tấn An vội vàng theo sau, trong tay cậu ta đang cầm một đống tin tức về tài khoản marketing kia, đứng trước bàn nói đâu ra đấy, “Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn nói rất chân thật, nhưng giữa các câu chữ phát hiện rất nhiều lổ hỏng, chỉ có thể lừa quần chúng ăn dưa trên mạng thôi.”
Lục Nghi Ninh mở máy tính ra nhận văn kiện giám khảo gửi đến, các loại tài liệu của giải thưởng nhiếp ảnh đều sẽ được lưu trữ, tháng trước một nhiếp ảnh gia Trung Quốc đạt được danh hiệu nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất đã nhấc lên một làn sóng không nhỏ trong giới chụp ảnh.
Khiến người ta chú ý nhất, chính là hai bức ảnh chụp của Lục Nghi Ninh.
Tổ ủy hội đương nhiên sẽ cẩn thận bảo tồn.
Lục Nghi Ninh ngoắc tay kêu cậu ta đến nhìn máy tính, “Cậu nhìn hai tấm ảnh này xem.”
Lâm Tấn An cẩn thận nhìn, “Em cảm thấy dù là người chưa học qua chụp ảnh cũng có thể nhìn ra là ảnh gốc.”
Lục Nghi Ninh cười cười, “Cậu dùng tài khoản của Tây Tác đăng bài thanh minh, đăng hai tấm ảnh này lên, phía dưới đừng quên thêm thời gian tôi chụp.
À đúng rồi, nhớ chú ý Ngô Tĩnh, kêu cô ta ra mặt giải thích.”
Lâm Tấn An sửng sốt, “Trực tiếp xé chuyện ra à?”
“Cậu cho rằng còn có đường nào nữa?” Lục Nghi Ninh nhíu mày, “Cậu theo tôi lâu như vậy, đã thấy tôi mềm lòng buông tha ai bao giờ chưa?”
Lâm Tấn An nghiêm túc nhớ lại, không sợ chết mà phản bác, “Chị, chị đừng giả vờ ác độc nữa, chuyện Kỳ Huệ, còn có lần Tống Diễm, không phải chị đều mềm lòng sao?”
Lục Nghi Ninh im lặng một lát, ý cười trên mặt càng sâu hơn, “Lần này không giống.”
Lâm Tấn An: “?”
“Tôi có bạn trai làm hậu thuẫn.” Cô liếm liếm khóe miệng, khẽ thở dài, “Có người mình thích là một chuyện rất tốt đẹp.”
Lâm Tấn An cắn căng, rồi rồi, quý tộc độc thân sẽ không so đo với mấy người lúc nào cũng rải thức ăn cho chó.
Hai giờ chiều, phòng làm việc Tây Tác đại diện cho bà chủ tuyên bố thanh minh:【 Gần đây, có tài khoản marketing có ý muốn hãm hại nhiếp ảnh gia bên tôi, vì thế, phòng làm việc đăng bài thanh minh sau đây: Lục Nghi Ninh chưa bao giờ sao chép tác phẩm nào, về phần ‘người bị hại’ – Ngô tiểu thư, nhiếp ảnh gia tự do Ngô Tĩnh nữ sĩ là người đã đạo tác phẩm của nhiếp ảnh gia bên tôi trong giải thưởng Nhiếp ảnh, hy vọng @Nhiếp ảnh gia tự do Ngô Tĩnh ra mặt giải thích, cảm ơn! 】
Lâm Gia hỗ trợ chuyển phát:【 Ủng hộ bảo vệ quyền lợi! 】
Phía sau còn có mấy ngôi sao từng hợp tác phát lại, dư luận bắt đầu chuyển hướng, không ít fan chạy qua Weibo của Ngô Tĩnh yêu cầu đương sự giải thích.
Tình hình dần nóng lên, vào top 10 hotsearch của Weibo.
Lục Nghi Ninh nhận được điện thoại của Ngô Tĩnh, giọng điệu của người đối diện rất hung ác: “Cô muốn ép chết tôi phải không?!”
Lục Nghi Ninh rất thản nhiên, “Xin Ngô tiểu thư suy nghĩ kỹ rồi hẳn nói, nếu không tôi có thể ghi âm kiện cô tội phỉ báng đấy.”
“… Được, coi như cô lợi hại.” Ngô Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, “Phải thế nào cô mới chịu buông tha tôi?”
Lục Nghi Ninh gõ tay lên bàn, “Nếu cô muốn đơn giản tí thì lên mạng đăng bài thừa nhận sao chép tác phẩm của tôi là được.”
Ngô Tĩnh im lặng, nếu làm theo lời cô thì khác nào là tự hủy hoại tương lai của mình.
“Đương nhiên, cô cũng có thể chọn đi theo trình tự pháp luật, có điều tôi nghĩ kết quả chắc không quá khác nhau đâu.”
Lục Nghi Ninh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, mở máy tính lên Weibo xem kết quả lựa chọn của cô ta.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Tĩnh đăng bài mới: Tôi xin lỗi vì những chuyện đã làm @Phòng làm việc Tây Tác.
Kết quả cũng xem như vừa lòng, vinh quang lớn nhất của nhiếp ảnh gia chính là bảo vệ được tác phẩm của mình.
***
Đầu tháng 11, nhiệt độ của thành phố S giảm hơn 10 độ, khí trời vẫn rất tốt.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời ôn hòa mà không chói mắt, ánh sáng nhu hòa xuyên qua lớp sa mỏng chiếu vào, trên bàn trà bằng gổ có thêm một vầng sáng nhạt nhòa.
Chu Từ Lễ tìm được một con đường gom góp tài chính thích hợp hơn, anh gửi bản kế hoạch đến email của giám đốc.
Anh đang định pha một ly cà phê, trên đường lại nhận được một cuộc điện hoại, hộ sĩ kiểm tra phòng bệnh nói không thấy bóng dáng Chu Hồi, dưới tình thế cấp bách liền liên hệ với người nhà.
Chu Từ Lễ nhíu mày, buông ly cà phê trong tay ra, “Trong vườn hoa của bệnh viện cũng không thấy à?”
“Đã tìm kỹ rồi, xem trên camera thì thấy là một vị nữ sĩ và Chu tiên sinh rời khỏi phòng bệnh.”
Nữ sĩ? Trong đầu Chu Từ Lễ hiện ra một bóng dáng, anh cúp điện thoại gọi cho Lục Nghi Ninh.
Dường như cô đang bận, chuông vang bốn năm tiếp mới nghe máy, âm thanh lộ vẻ không đứng đắn, “Bây giờ mới mấy giờ, nhanh như thế đã nhớ em rồi?”
Chu Từ Lễ: “Em có thể liên hệ với Lâm chủ biên không?”
Lục Nghi Ninh nghe thấy chuyện đứng đắn lập tức đổi thái độ, “Để em thử xem, xảy ra chuyện gì à?”
“Cô ấy và anh cả đi ra ngoài, bệnh viện không liên lạc được.”
Lục Nghi Ninh gọi điện thoại cho Lâm Gia, điện thoại đối phương đã tắt máy, cô nhất thời nở nụ cười, hai người kia định lánh đời làm một đôi uyên ương vui vẻ à?
Không quá mười phút, cô bỗng nhớ đến vài ngày hôm trước Lâm Gia và mấy người bạn nói muốn mua hai vé vào Lễ hội mùa đông của công viên giải trí, bartender còn cho thêm hai vé, kêu cô với giáo sư Chu cùng đi chơi.
Nhưng Lục Nghi Ninh cảm thấy Chu Từ Lễ không hợp với công viên trò chơi nên không nói chuyện này với anh.
Lục Nghi Ninh đứng dậy lấy chìa khóa xe, đi ra cửa, thuận tiện liên hệ với Chu Từ Lễ, “Chúng ta đi tìm xem, nói không chừng có thể gặp được.”
Hai người hẹn gặp nhau ở cổng công viên, chủ đề Lễ hội mùa đông bắt đầu vào tháng 11, trước cổng có rất nhiều nhân viên hóa trang thành công chúa.
Đã sắp xế chiều, biển người vẫn đông nghịt như trước, có lẽ là đang chờ Lễ hội pháo hoa lúc 8 giờ tối.
Trước khi Lục Nghi Ninh rời khỏi văn phòng có thuận tiện lấy hai tấm vé trong ngăn kéo, “Vé mấy hôm trước bạn cho, em nghĩ Gia Gia sẽ đưa Chu Hồi đến đây.”
Đi qua chổ kiểm phiếu, hai người phân công nhau đi tìm, cơ thể Chu Hồi không tốt, nhất định sẽ không thử mấy trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc.
Những chổ thích hợp còn lại cũng chỉ có vài cái.
Có điều diện tích bên trong quá lớn, chỉ dùng chân đi thì sợ còn chưa tìm được người, bọn họ đã mệt xỉu rồi.
Lục Nghi Ninh đi đến chỗ taxi địa phương thuê xe đạp, cô ngồi trên xe lái thử vài vòng, rồi quay lại theo đường cũ tìm Chu Từ Lễ.
Hôm nay anh đi ra ngoài rất vội vàng, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản và áo khoác dài đến đầu gối.
Xen lẫn trong những du khách có vẻ hơi đột ngột.
Màu nâu nhạt làm da anh càng trắng hơn, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn mỗi một ánh mắt của các cô gái.
Tốc độ lái xe của Lục Nghi Ninh vẫn nhanh hơn, dừng trước mặt anh, “Lên xe.”
Chu Từ Lễ hơi giật mình, đôi môi luôn mím chặt thả lỏng ra, bị cô làm bật cười, anh tiến lên theo thói quen xoa nhẹ đầu cô, “Nói gì thế, phải là anh lái chở em mới đúng chứ?”
Lục Nghi Ninh đánh giá anh từ trên xuống, thân hình cao 1m85, đúng là cô không chở được.
Vì vậy Lục Nghi Ninh liền nâng mông ngồi lên ghế sau, hai chân chống đất, vỗ vỗ chỗ ghế lái, “Lên đi, đừng chậm trễ thời gian.”
Chu Từ Lễ thân cao chân dài, mặc dù đã lâu rồi không lái xe, lúc đầu tay lái hơi không vững nhưng đã nhanh chóng ổn định được.
Lục Nghi Ninh vịn eo anh, không rảnh để ý đến ánh mắt của người xung quanh, cô cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Chu Hồi và Lâm Gia.
15 phút sau, đi hơn nửa công viên, cô xoa xoa mắt, “Rốt cuộc là có đến đây không chứ…”
Vừa dứt lời, Chu Từ Lễ đột nhiên dừng xe.
Lục Nghi Ninh bỏ hai chân xuống chống theo bản năng, ló đầu ra nhìn từ phía sau.
Đang hoàng hôn, ánh sáng mờ tối bao bọc lấy bóng dáng của một đôi nam nữ cách đó không xa, tô đậm bầu không khí.
Chu Hồi tựa vào vai Lâm Gia, nhỏ giọng cười, trên gương mặt tái nhợt có thêm vài phần thoải mái hơn bình thường.
Mà Lâm Gia lại nâng tay xoa xoa đầu người đàn ông, có chút nghịch ngợm kêu anh ta ngoan một chút.
Chu Từ Lễ rũ mắt, tay dần dần nắm lại, dường như là đang cố gắng chịu đựng thứ gì đó.
Gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, đối lập với làn da trắng nõn xung quanh, vô cùng rõ ràng.
Lục Nghi Ninh dùng đầu ngón tay chọt chọt khuỷu tay Chu Từ Lễ, cô biết anh đang chịu đựng, anh phẫn nộ.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân đến từ gia đình, từ nhỏ đã bị giao cho số tài sản người thường không thể chạm tới được, nhưng đồng thời cũng bị cướp lấy hết thảy vui buồn.
Cô đoán rằng, đây là lần đầu tiên Chu Hồi đến công viên trò chơi.
Anh cũng thế.
Lục Nghi Ninh nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Tất cả rồi sẽ tốt lên.”
Chu Từ Lễ quay đầu xe lại, đậu xe ở khu dừng xe, nắm tay cô đi về hướng ngược lại, “Anh không muốn làm phiền bọn họ.”
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, “Nếu đã đến rồi, chúng ta cũng thuận tiện đi dạo đi?”
Sau khi Chu Từ Lễ trầm tư một lúc, anh nghiêng đầu nhìn cô, lặp lại, “Thuận tiện đi dạo?”
Lục Nghi Ninh cắn môi, gian nan tìm lý do, “Thật ra em cũng định mời anh đến, nhưng mà lại có cảm giác hơi thở của anh không hợp với công viên trò chơi lắm, không quá hợp.”
Chu Từ Lễ trầm ngâm gật đầu, ý cười bên khóe miệng càng đậm hơn, “Em chê anh già?”
“— Ý em không phải vậy!”
Anh đùa giỡn nắm lấy cằm cô, ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi mềm mại của cô gái, hời hợt cúi đầu hôn lên.
Nhịp tim Lục Nghi Ninh rối loạn, rõ ràng chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng mà một nụ hôn của anh vẫn có thể khiến tim cô đập nhanh đến thế.
Hai tay Chu Từ Lễ đặt lên vai Lục Nghi Ninh, cúi người nhìn thẳng cô, giọng điệu rất nghiêm túc: “Tất cả chuyện tốt đẹp nhất đều có thể trải qua cùng với em, vậy tính ra, anh cũng không kém người khác bao nhiều.”
Chẳng qua chỉ là, cô độc rất nhiều năm.
Nhưng nghĩ đến chuyện có thể gặp cô, mấy chuyện khác căn bản không tính là gì.
Đã sắp đến Lễ hội pháo hoa mùa đông, Chu Từ Lễ nắm tay Lục Nghi Ninh đến quảng trường, khi đi ngang qua tiệm kẹo bông gòn, cô kéo anh đi qua, “Ông chủ, bán một cây kẹo bông.”
Ông chủ sảng khoái trả lời, rồi bắt đầu làm, tiếng máy móc ong ong vang lên, trên cây tre nhỏ có một lớp đường mềm mại.
Lục Nghi Ninh nói cảm ơn nhận lấy, đưa đến bên miệng Chu Từ Lễ, “Anh nếm thử chút đi, lúc nhỏ em thích ăn cái này lắm.”
Chu Từ Lễ cắn thử một miếng, ăn xong biểu cảm trên mặt không thay đổi quá nhiều.
Lục Nghi Ninh nghi ngờ hỏi: “Không ngọt à?”
Cô nói xong liền cúi đầu cắn một cái, hương vị ngọt ngấy hòa tan ở đầu lưỡi, không khác với vị lúc trước là mấy.
Chu Từ Lễ cười như không cười, tiếp tục đi về phía trước.
Cô gái bên cạnh không theo kịp, anh quay đầu lại phát hiện cô đứng tại chỗ cũ đầy ý cười nhìn anh, “Em biết anh muốn nói gì rồi.”
Chu Từ Lễ nhướng mày, “Hả?”
Lục Nghi Ninh chạy lên vài bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đường này, không ngọt bằng em.”
Vừa dứt lời, những ánh lửa dấy lên trên bầu rời chiếu sáng đôi mắt trong suốt của cô, một tia sáng chói mắt bay lên không trung rồi lập tức bung ra thành những đợt pháo hoa, ánh sáng nhỏ vụn rơi vào mắt cô.
Sự tồn tại chói mắt như thế.
Chu Từ Lễ cúi người, khẽ hôn lên mắt Lục Nghi Ninh.
Vạn vật trên thế gian đều có cái hay của nó.
Nhưng anh chỉ cần một Lục Nghi Ninh.
Nghi Ninh tốt nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư Chu rất là dịu dàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...