Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh đi đến chỗ sửa xe ở ngoại ô, chiếc xe bị tạt sơn đỏ đã được sửa lại sạch sẽ đậu ở sân sau.
Cô mở cửa đi vào, sờ sờ xung quanh, ngón tay chạm vào mặt sau của ghế lái, đụng vào một thứ đồ chơi gì đó.
Là một cái định vị GPS rất nhỏ.
Kiểu dáng rất cũ, là loại định vị nhưng không thể theo dõi.
Lục Nghi Ninh bĩu môi, nắm chặt lấy định vị, tiện tay bỏ vào túi áo khoác, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Bá Nguyên.
Tiếng chuông vang lên một phút đồng hồ mới được bắt máy, ”Chủ động gọi điện thoại cho ba, hôm nay mặt trời mọc phía Tây à?”
Lục Nghi Ninh ôm cổ họng, giả vờ ngoan ngoãn, ”Không phải đâu, ba, con muốn hẹn dì Kỳ ăn một bữa cơm, coi như xin lỗi.”
”…” Ông lại nói một câu mặt trời mọc phía Tây à, có điều vẫn thuận miệng đồng ý sẽ báo cho Kỳ Huệ.
Lục Nghi Ninh quay về phòng nghỉ tìm Lâm Tấn An, cậu ta đang ngồi trên ghế của trợ lý chơi game, bàn phím máy tính vang lên tiếng lạch cạch, không chút chú ý đến cô gái phía sau.
Mãi cho đến khi trên màn hình hiện một dòng chữ lên: Đại cát đại lơi, đêm nay ăn gà.
Trước khi cậu ta tháo tai nghe ra còn không quên khoe khoang với bạn bè: ”Chế độ này khó chơi vãi, nhưng ông đây vẫn hạng nhất nhá.”
Lục Nghi Ninh yên lặng cúi đầu xuống trước màn hình máy tính, để nhìn rõ hơn một chút, ”Oa, lợi hại ghê.”
Lâm Tấn An nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, hoàn toàn không hề chú ý đến những lời khen này là thật hay châm biếm, run rẩy xoay đầu, sẵn tiện gập máy tính lại, ”Chị, chị về rồi à.”
Lục Nghi Ninh vô cùng bình tĩnh gật đầu, ”Đúng vậy, giờ cũng xem như tôi đánh úp thành công rồi nhỉ? Tiền lương tháng này có cần suy xét nên trừ 300 không đây?”
”… Không cần đâu.” Lâm Tấn An tủi thân, ”Có thể lấy công chuộc tội không ạ? Em tăng ca với chị nhé, về trễ cỡ nào cũng được.”
Lục Nghi Ninh đặt tay lên cằm, suy nghĩ vài giây, ”Cậu biết nhiều chỗ, chọn cho tôi một hội sở kín đáo an toàn, sau đó mướn mấy bảo vệ to con vào, nhớ kỹ, nhất định phải tìm người nhìn có vẻ rất hung dữ, tốt nhất vừa nhìn thấy là có thể dọa con nít khóc um lên ấy.”
Lâm Tấn An khô khan nhỏ giọng nói: ”Chị, em không muốn bị phán là đồng lõa gây tội đâu, em vẫn chưa cưới vợ có con, vẫn chưa tận hưởng đủ…”
Lục Nghi Ninh lạnh mặt: ”Câm miệng.”
***
Nơi được chọn là một căn phòng ở khu B của Hồ Sắc, bình thường không có nhiều người đến lắm, Lân Tấn An còn chọn căn phòng cuối cùng, rồi phối hợp với năm bảo vệ có gương mặt rất hung dữ.
Lục Nghi Ninh đúng giờ đến nơi, mấy bảo vệ đồ đen vô cùng có phẩm hạnh nghề nghiệp mà đứng thành một hàng chờ kiểm duyệt.
Cô lắc lắc chìa khóa, nhìn lướt qua mặt của từng người, ”Trong bọn anh, ai có tiếng nói nhất?”
Vị đứng đầu hàng tháo kính râm xuống, nhe răng cười với cô, ”Bà chủ, tôi là quản lý, cô muốn làm gì thì nói với tôi là được.”
Lục Nghi Ninh ho nhẹ, nhịn cười ừ một tiếng, ”Răng Thỏ à, anh có từng xem 《 Người Trong Giang Hồ 》 chưa?”
Răng Thỏ không mở miệng, có hơi nghĩ ngợi.
Sau đó nhanh chóng hiểu ra cô đang gọi mình, anh ta liền gãi mái tóc đen tuyền trên đầu, cười châm biếm: ”Từng xem rồi, thời còn trẻ đều thích loại phim đó mà.”
Lục Nghi Ninh nhìn chằm chằm mép tóc lớn hơn bình thường của anh ta, trong lòng có một cảm giác rất phức tạp.
Nếu sớm biết cơ thể cường tráng sẽ phòng ngừa rụng tóc, nhất định cô sẽ bắt đầu vận động từ khi còn trẻ.
Lục Nghi Ninh hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu cảm, ”Có biết khi các đại ca trong phim đó uy hiếp người khác thì sẽ nói gì không? Đợi lát nữa đi vào, anh lập tức nhập vai y người đó ngay, tốt nhất là làm người phụ nữ kia sợ đến mức không biết làm sao ấy.”
Trước khi Răng Thỏ đồng ý còn không quên nói điểm mấu chốt của mình, ”Bà chủ, chuyện trái pháp luật bọn tôi không làm đâu, biết chưa?”
Lục Nghi Ninh cũng là một người rất sảng khoái, ”Được, không làm.”
Dẫn một đội đến trước cửa phòng, Lục Nghi Ninh hất cằm, cửa phòng được làm bằng thủy tinh loại nửa kính, từ bên ngoài có thể nhìn thấy phần lớn khung cảnh bên trong.
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo ngồi trước cái bàn dài, dào dạt hứng thú nhấp một ngụm rượu vang, sau đó đợi cái người xin lỗi cô ta đến.
Lục Nghi Ninh thật kính nể độ mặt dày của Kỳ Huệ, nếu là ai khác thì cũng chẳng mấy người có mặt mũi đến ăn bữa cơm ”xin lỗi” này.
Cô đợi bọn Răng Thỏ đi vào, khẽ dựa vào bức tường đối diện xem tình hình, vẫn chưa đến giờ buôn bán bình thường, trong hành lang tối đen.
Trong phòng.
Kỳ Huệ nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân ồn ào liền vội vàng đứng dậy, ”Các anh đi nhầm phòng à?”
Răng Thỏ đã sớm đổi hình dạng, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi giả trang, cái mái tóc được chải chuốc gọn gàng ban nãy bây giờ cũng đã rối tung lên, anh ta nhét tay vào túi quần, ngón tay trong túi quần run run.
Kỳ Huệ lùi về phía sau bàn, trong tay cầm dao dùng cắt đồ ăn phòng thân.
Răng Thỏ nhếch môi cười: ”Chị gái à, gần đây chị không đắc tội người nào chứ?”
Lục Nghi Ninh cách ở xa đột nhiên nghe được giọng điệu kệch cỡm bắt chước nhân vật trong phim của anh ta, cô hơi nghiêng đầu ho khan, hình như mình đâu bảo anh ta phải đóng vai bọn dung tục đâu.
Kỳ Huệ vẫn còn đang đắm chìm trong sự căng thẳng, không để ý giọng điệu của người này độc đáo bao nhiêu, ”Lục Nghi Ninh kêu các anh đến đây?”
Răng Thỏ hừ một tiếng, ngoắc tay kêu các anh em phía sau đi lên, đầu tiên là cướp con dao trong tay cô ta, sau đó lại đá xương bánh chè của Kỳ Huệ.
Kỳ Huệ đau đến nỗi nhăn mặt, bị bắt khụy gối quỳ trên mặt đất.
Răng Thỏ nhớ tới đoạn kinh điển trong một bộ phim nọ, anh ta ngồi xuống nhìn thẳng vào Kỳ Huệ, ”Vậy đi, cô vừa tát mặt mình vừa nói ông nội con sai rồi, nói dễ nghe một tí, bọn tôi sẽ làm nhẹ hơn.”
Kỳ Huệ thay đổi sắc mặt, hung dữ mắng: ”Mẹ nó! Tốt nhất bọn mày đừng để tao biết con nhãi đó đang ở đâu, nếu không tao —”
”Nếu không cô muốn thế nào?”
Lục Nghi Ninh đứng ở trước cửa phòng, dựa người vào cửa, không chút ý để nhìn qua, thấy bộ dáng quỳ trên mặt đất đầy chật vật của cô ta thì nhỏ giọng lại, như là lầm bầm, ”Hèn mọn đến vậy, chắc trong lòng cô cũng khó chịu lắm.”
Hèn mọn đến nỗi, vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm cha con, nên vẫn luôn giương cung mà không bắn;
Hèn mọn đến nỗi, cô ta chó cậy gần nhà chạy đến trước mặt mình, nhưng vẫn sợ chọc thủng tầng giấy mỏng duy trì sự hài hòa bên ngoài, làm tất cả mọi người đều khó xử;
Lục Nghi Ninh bước chân đến trước mặt cô ta, khụy gối ngồi xổm xuống, trong mắt cô như có một lớp sương mù che lấp hết tất cả vui buồn.
Bỗng nhiên, cô nâng tay lên, ngón tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt người phụ nữ, ”Cô nói xem, rốt cuộc là ba tôi coi trọng cái gì của cô? Hai chúng ta đánh cược một phen không.”
Tim Kỳ Huệ lập tức đập mạnh, nhưng cơ thể đã bị các bảo vệ xung quanh đè lại không thể động đậy, ”Con mẹ nó mày đừng có nổi điên!!!”
Lục Nghi Ninh nhặt cây dao trên mặt đất lên, ngón tay cọ qua lưỡi dao, lưỡi dao rất bén.
Cô đứng dậy, đi đến trước bàn ăn, tiện tay cầm một gói thuốc lá lên, rút một điếu ra, xin tí lửa.
Giữa ngón tay bốc lên một màu đỏ, lát sau, ngọn lửa dần biến mất.
Lục Nghi Ninh lại đến trước mặt Kỳ Huệ, bình tĩnh hỏi: ”Kỳ Huệ, bộ cô cảm thấy con người tôi khoan dung lắm à, bị một người phụ nữ không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi làm gia đình ly tán, thế mà vẫn có thể cười hì hì gọi cô một tiếng dì, rồi còn xin lỗi cô?”
Kỳ Huệ ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng lùi về phía sau, ”Mày, mày đừng làm bậy, chuyện lúc trước tao có thể giải thích.”
”Trễ rồi.” Lục Nghi Ninh nắm lấy một tay của cô ta, đè ngón tay vào mặt cô ta, ”Tôi không biết hút thuốc, nhưng cũng không thể để lãng phí được.”
Kỳ Huệ hét lên, hốc mắt đỏ tươi.
Phía sau không còn đường lui, xung quanh đều bị các bảo vệ vây lại.
Cô ta trơ mắt nhìn điếu thuốc đỏ khách mình 10cm, 5cm, rồi cuối cùng —
”Tao có thể rời khỏi Lục Bá Nguyên, tao có thể ra nước ngoài, mày đừng, mày đừng trả thù tao!”
Điếu thuốc dừng lại cách khuôn mặt cô ta 1cm, thậm chí Kỳ Huệ còn có thể cảm nhận được độ nóng tản ra từ đầu thuốc, còn có cảm giác nóng bỏng khi tro tàn rơi xuống mặt.
Lục Nghi Ninh thản nhiên mở mắt, cô im lặng một lát rồi mạnh bạo túm tóc cô ta, đè cả người Kỳ Huệ xuống đất, giọng khàn khàn: ”Cô cho rằng rời khỏi là xong à? Cô cho rằng tôi không biết cô nói luyên thuyên trước mặt Lục Bá Nguyên thế nào à — Cô nói tôi cũng được, nhưng nhắc tới mẹ tôi làm gì, bà ấy đã mất rồi mà.”
Kỳ Huệ không dự đoán được hành động của cô, trán bị đập vào đất, vì quá căng thẳng mà tầm nhìn tối đen lại, giây tiếp theo liền quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lục Nghi Ninh buông tay, im lặng đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho một bệnh viện tâm thần ở thành phố S, ”Bệnh nhân là phụ nữ, trạng thái tinh thần không được ổn định lắm, mong các anh trông kỹ vào.”
***
Đầu tháng 7, nhiệt độ của thành phố S tăng lên tới mức đáng sợ.
Nhiệt độ trong phim trường còn cao hơn bên ngoài bốn năm độ, dưới tình huống gần 40 độ, Lục Nghi Ninh vô cùng không có nghĩa khí mà lựa chọn vứt bỏ đạo điễn, ngồi trong phòng làm việc hóng mát.
Lâm Tấn An gõ cửa, ôm một bó hoa đi vào, ”Chị, có người gửi hoa cho chị này.”
Lục Nghi Ninh không nhanh không chậm đọc sách, chồng sách Chu Từ Lễ đưa đến đã đọc được ba phần tư, đương nhiên cô chủ động chăm chỉ là không có khả năng, nếu không phải người nào đó yêu cầu cô mỗi đêm đều phải báo cáo, thì có khi đến cuối năm mấy cuốn sách này cô cũng không liếc nhìn một cái.
Lúc đầu Lục Nghi Ninh có hơi chống cự, nhưng sau khi kể với Lâm Gia thì Lâm chủ biên lại từ từ giương mắt nhìn cô, ”Hai người các cậu tình thú ghê.”
Tình, thú.
Đối với Lục Nghi Ninh mà nói, đó là một từ ngữ vô cùng mới mẻ, vì thế cô quyết định thử một chút.
Lâm Tấn An: ”Chị, gần đây gu của người theo đuổi chị hình như có hơi tệ rồi, tặng hoa mà lại tặng cẩm chướng.”
Lục Nghi Ninh lấy tờ giấy được nhét trong bó hoa ra, mở ra nhìn một cái, Tống Diễm tặng.
Cô bình tĩnh khép giấy lại, bỏ vào ngăn kéo, ”Có lẽ là muốn nhận tôi làm mẹ nuôi.”
”…”
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, Lâm Tấn An lấy đưa cô, sợ là khách hàng quan trọng.
Lục Nghi Ninh mở ra xem, Chu Ôn Lan gửi tin nhắn, một tin nhắn thoại: ”Lục tiểu thư, theo đuổi thì nên có thái độ của người theo đuổi, cô không chủ động đi tìm chú nhỏ của tôi thì sao hiểu nhau hơn được!”
Lục Nghi Ninh trả lời: 【 Gần đây bác sĩ Chu rảnh rỗi nhỉ? Còn có lòng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.
】
Lần này đối phương không nói chuyện, mà là gửi ảnh hai tấm vé xem phim đến, thêm một sticker, trên đầu nhân vật viết hai chữ to: Hẹn đi.
Thời gian chiếu là tối hôm nay.
Chu Ôn Lan: 【 Nhất định phải hẹn được chú ấy đó.
】
Người này, thật khác thường.
Lục Nghi Ninh không nghĩ ra nguyên nhân liền trực tiếp từ chối: 【 Không cần, tôi sẽ bớt thời gian tự đi mua.
Cảm ơn ý tốt của anh.
】
Tin nhắn vừa gửi xong, trên giao diện đã hiển thị dòng chữ, thật xin lỗi, đối phương từ chối nhận tin nhắn của bạn.
***
Trong phòng khách sáng ngời, ánh đèn vàng ấm áp bên trong xua tan màn đêm của hoàng hôn, gió nhẹ thổi qua làm tấm rèm lung lay, không có gì ngoài tiếng hoạt động của điều hòa, và cả tiếng thở dốc đã lâu không thể dừng của ông cụ.
Trên mặt đất rất lộn xộn, người đàn ông đứng đối diện bình tĩnh, thật lâu sau mới mềm giọng nói: ”Tôi châm trà cho ông.”
Nhưng mà, ngón tay vừa mới đụng vào chén trà, cây gậy trong tay ông cụ đã không chút nể nang đập lên cổ tay anh.
Lập tức có một vết đỏ tươi xuất hiện.
Chu Từ Lễ chỉ cảm thấy cổ tay mình tê rần, cơn đau bén nhọn không thể cảm nhận được ngay mà một lát sau nó mới dần lan tràn.
Anh rút tay lại, im lặng gục đầu.
Thật lâu sau, ông cụ lạnh giọng nói: ”Anh cả mày không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, tốt nhất mày nên chuẩn bị sẵn sàng trước đi.”
Chu Từ Lễ ngẩng đầu, con ngươi tối đen, ”Anh cả vẫn có thể sống rất lâu, xin ông đừng có suy nghĩ bi quan như vậy.”
”…”
Cất bước đi vào phòng cho khách, Chu Từ Lễ dọn dẹp mảnh sứ vỡ nát trên sàn, lấy chổi ra quét dọn xong thì ngồi trên cái ghế sô pha đơn đặt trước cửa sổ sát đất.
Điện thoại trong túi run lên hai tiếng, anh từ từ lấy ra.
Lục Nghi Ninh: 【 Cháu anh kêu tối nay tôi hẹn anh đi xem phim, đúng lúc tôi cũng có suy nghĩ này, không biết anh có thời gian không.
】
Chu Tư Lễ yên lặng nhìn tin nhắn này, đôi môi mím chặt cả buổi cuối cùng cũng hơi thả lỏng, sau đó chậm rãi cong lên một độ cong gần như không thể nhìn ra được.
Anh động ngón tay, lời ít ý nhiều mà trả lời: 【 Được.
】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...