Edit: Hinh
Chu Từ Lễ khẽ mím môi, nâng tay nắm lấy cổ tay cô, làn da cô gái trắng mịn mà mềm mại, xúc cảm khác thường ở đầu ngón tay khiến anh buông ra theo bản năng.
Lục Nghi Ninh tưởng anh không chịu, bèn giải thích: ”Chỉ cởi hai nút thôi, thoải mái một chút sẽ đẹp hơn.”
Chu Từ Lễ khẽ ừm, cảm xúc trong con ngươi tối đen không rõ, anh khẽ nâng cằm, cởi hai nút áo gần xương quai xanh, yết hầu ẩn trong bóng tối di chuyển một chút, ”Như vậy được chưa?”
Lục Nghi Ninh rũ mắt, hô hấp dừng lại theo sự di chuyển của yết hầu anh, tầm mắt dời đi, nhìn vào xương quai xanh rõ ràng thẳng tắp của người đàn ông.
Cô nâng tay giúp sửa sang lại vạt áo, khi rút về thì nhỏ giọng than, ”Hồ ly tinh nam.”
Chu Từ Lễ nghe rất rõ, động tác sửa sang cổ áo dừng lại một chút, nhỏ giọng hỏi lại: ”Em nói cái gì?”
Mặc kệ giọng anh có dịu dàng bao nhiêu thì những lời này rơi vào tai Lục Nghi Ninh đều biến thành uy hiếp rõ ràng.
Lục Nghi Ninh không hé răng, liếc nhìn mấy người đang nói chuyện xung quanh, thấy không ai chú ý bọn họ mới chậm rãi đáp lại: ”Tôi biết anh không phải cố ý câu dẫn tôi, nhưng tính tự chủ của tôi luôn luôn không tốt.”
”Hơn nữa tôi vô cùng thích được voi đòi tiên.”
Chu Từ Lễ nhịn cười, cũng không biết tại sao mình lại kiên nhẫn nói chuyện với cô, ”Tôi không câu dẫn em.”
Năm năm trước đã cảm thấy giống yêu nghiệt rồi, có điều lúc đó anh đeo khẩu trang nên cô cứ tưởng có vấn đề về răng.
Nếu khi đó cô nhìn thấy gương mặt của anh, thì anh còn có thể có hôm nay sao!! Đã sớm bị thu phục rồi.
Lục Nghi Ninh âm thầm nghĩ, quay về điều chỉnh vị trí góc độ, màn hình tối đen lại sáng lên, khuôn mặt người đàn ông được phủ lên một lớp ánh sáng, càng phát họa rõ ngũ quan hơn.
Tìm về chút chuyên nghiệp còn sót lại thường ngày, cô nhanh tay nhấn nút chụp.
Chụp xong cho một tổ, Lâm Tấn An ngồi trước máy tính xem thành phẩm không thể không tán thưởng, thiên phú đúng là thứ muốn cầu cũng không được.
Tạm biệt một đám giáo sư già, viện trưởng kêu Chu Từ Lễ tiễn khách.
Lục Nghi Ninh dọn dẹp thiết bị, nhìn thấy Lâm Tấn An chờ ở cửa thì giả vờ vô tình đi ra, sau đó trong biểu cảm nghi hoặc không ngừng phóng đại của cậu ta, cô đóng cửa lại cái cạch.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, là địa điểm trừng phạt tốt nhất.
Chu Từ Lễ đứng trước gương thắt cà vạt, nghiêng đầu im lặng hỏi cô tình huống gì đây.
Câu trả lời là đèn trong văn phòng sáng lên, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ.
Lục Nghi Ninh đi đến khi cách anh chừng ba bước thì dừng lại, ”Không phải anh muốn phạt tôi sao? Bên ngoài nhiều người lắm, không làm chuyện đó được.”
Chu Từ Lễ nghiêng đầu lạnh nhạt liếc cô một cái, cảm xúc không rõ, ”Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, em cũng không phải học sinh của tôi.”
Lục Nghi Ninh ”A” một tiếng thật dài, biểu cảm có hơi tiếc nuối, chậm rãi bước về phía anh, ”Dù sao tôi cũng làm loạn lớp học của anh mà, anh không phạt tôi cái gì đó thì tôi ngại lắm.”
Làm gì có người nào thích chụp mũ cho mình đến thế.
Chu Từ Lễ cực kỳ kiên nhẫn, đuôi lông mày nhếch lên, giống như lại nhìn thấy cô gái nhỏ cố tình gây sự năm năm trước, sau khi đạp anh một cái thì chạy trối chết, sợ anh đuổi theo bắt cô lại.
Thật ra, cũng không phải anh muốn đi báo cáo.
Lãnh đạo trường học cũng không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần nói rõ tình huống thì cô gái nhỏ sẽ không cần trèo tường trốn ra ngoài.
Ai ngờ cuối cùng, cô vẫn kiên cường chạy đi.
Sau khi tầm mắt Chu Từ Lễ dừng lại một lúc, anh hơi cười ra tiếng, ”Em muốn tôi phạt em thế nào?”
Lục Nghi Ninh đứng trước mặt Chu Từ Lễ, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, đang chuẩn bị nói chuyện, đèn trong văn phòng bỗng vụt tắt.
Đột nhiên rơi vào bóng tối, những lời đã đến bên miệng đều nuốt trở về về.
”Giáo sư Chu.” Cảm xúc trong lòng cô không thể miêu tả được, thậm chí còn có hơi phức tạp, ”Văn phòng bọn anh dùng đèn cảm ứng bằng giọng nói hả?”
Chu Từ Lễ lấy điện thoại ra, mản hình phát ra ánh sáng nhạt, ”Em kêu một tiếng thử xem.”
Lục Nghi Ninh nghe lời, ngoan ngoãn ”kêu” một tiếng: ”— A!”
Bóng tối vẫn chưa biến mất, theo màn đêm dần buông xuống mà tràn ngập khắp căn phòng.
Lục Nghi Ninh nghe thấy âm thanh của mình quanh quẩn, lại quanh quẩn, khi rơi vào tai thì nổ tung.
Dư âm đi qua, tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, nương theo ánh sáng mỏng manh của điện thoại, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang cúi người cười, cà vạt lung lay.
Lục Nghi Ninh bình tĩnh xoay người, ”Tôi thắt cà vạt giúp anh, xem như anh phạt tôi.”
Chu Từ Lễ cười hơn nửa ngày mới thẳng lưng dậy, đang định nói chuyện, cô đã vươn tay nắm lấy cà vạt anh.
Mới đầu động tác rất chậm, từ từ vuốt phẳng nếp gấp trên vải.
Đến cuối cùng, gần như là bằng cảm giác, động tác càng lúc càng nhanh.
Lục Nghi Ninh tiếp tục không biểu cảm, ”Thắt xong rồi, tạm biệt.”
Bước chân nhanh đến nỗi anh không tóm được cô, chờ đến khi phản ứng lại, cửa văn phòng đã bị đóng thật mạnh.
Chu Từ Lễ xoa xoa mi tâm co rút, ý cười bên khóe môi không biến mất, đợi một lát, đèn trong văn phòng một lần nữa sáng lên.
Chắc là học sinh vi phạm quy tắc dùng đồ điện nên mới tạm thời cúp cầu dao.
Anh đi đến trước gương, nhìn cà vạt trên cổ.
”…”
Một sợi dây buộc thành hình cái nơ, còn sợ anh sẽ tháo ra nên đã dùng lực vô cùng lớn khiến nút thắt trở thành nút chết.
Chuyện này là trả thù anh chứ đâu.
***
Ngày hôm sau, thời gian Lục Nghi Ninh đến phòng làm việc trễ hơn bình thường.
Cả đêm cô lăn qua lộn lại không ngủ được, muốn xóa bỏ hết phần ký ức mất mặt, tới 4 giờ mới miễn cưỡng ngủ được, đến 7 giờ đã bị đồng hồ đánh thức.
Lâm Tấn An ra hiệu với đám nhân viên bên ngoài, ám chỉ hôm nay bà chủ của bọn họ tâm trạng không tốt, đừng đi lên tự làm khó mình.
Nhưng mà, người bị làm khó luôn tự đưa mình đến cửa.
Người đại diện của tiểu thịt tươi lần trước thấy tình huống quá mức nghiêm trọng, vì không ít antifan đã lấy lời nói của bà chủ Tây Tác làm lý do, một lần nữa đẩy từ khóa tiểu thịt tươi không kính nghiệp lên top hotsearch.
”Anh gõ cửa đi vào là được.” Lâm Tấn An chỉ chỉ văn phòng, bỗng nhớ đến, ”Anh có mua bảo hiểm chưa?”
Người đại diện mơ màng, ”Có, mấy năm gần đây tạm thời không định mua bảo hiểm khác.”
”Yên tâm, tôi không muốn làm nghề tay trái là bán bảo hiểm đâu.” Lâm Tấn An nhỏ giọng nói, ”Chỉ là hôm nay tâm trạng của bà chủ bọn tôi không tốt, nếu anh đi ra mà thiếu tay thiếu… À không, bị kinh sợ thì bọn tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Người đại diện nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ gõ cửa văn phòng, rồi đi vào.
Lục Nghi Ninh đang sửa ảnh, đúng lúc là ảnh của Chu Từ Lễ, cô nâng cằm không chút để ý gõ bàn phím, đưa trỏ chuột đến mặt anh.
Có một cái bóng xuất hiện trước mặt, cô ngẩng đầu lên, ”Anh có việc gì không?”
Người đại diện bày dáng vẻ cầu xin, ”Là như vầy, lần này tôi đến là muốn mời Lục tiểu thư thay mặt cho Tây Tác thanh minh một cái, gần đây vị kia nhà tôi bị hắc rất thảm, nhóm antifan phần lớn là do xem livestream của cô…”
Ồ, đến hỏi tội đây mà.
Giọng Lục Nghi Ninh hơi lớn: ”Cho nên anh đang trách tôi?”
Mồ hôi người đại diện chảy ròng ròng, ”Không phải là ý này, livestream nói cái gì là tự do của cô, nhưng bọn tôi cũng cần phải giữ gìn hình tượng của bản thân nữa.”
”Nếu đã nói cái gì là tự do của tôi…” Lục Nghi Ninh trầm ngâm, ”Vậy vị kia nhà anh bị hắc, có liên quan gì tới tôi đâu?”
”…”
”Nếu đã không liên quan gì, vậy anh xuất hiện ở đây có phải là quá dư thừa không?”
”…”
Lục Nghi Ninh cong môi, dùng điện thoại nội bộ báo với trợ lý bên ngoài: ”Lâm Tấn An, tiễn khách.”
Người đại diện vội vàng ngăn cô lại, lấy điện thoại ra mở ảnh chụp màn hình đã chuẩn bị sẵn, ”Lục tiểu thư, cô phải suy xét cho danh dự của bản thân, cho danh dự của Tây Tác, fans của A Tống nhà bọn tôi hơn một ngàn vạn —”
Biểu cảm Lục Nghi Ninh đầy lạnh nhạt, dáng vẻ vô cùng hiểu rõ, ”Mỗi người phun một ngụm nước miếng là có thể làm tôi chết đuối chứ gì?”
Không hề ít fans đang công kích phòng làm việc Tây Tác trên mạng, chủ yếu là công kích Lục Nghi Ninh.
Nhưng mà, gương mặt của người ta còn đẹp hơn nữ minh tinh trong giới giải trí, mấy thủ đoạn ti tiện công kích gương mặt trước sau như một của nhóm fans không dùng được, đành phải bắt đầu ngốc nghếch hắc bậy.
Lục Nghi Ninh không phải là người hay để ý đến hình tượng của bản thân, cô cũng không phải người trong giới giải trí, càng không thích giao thiệp, với lại các nghệ sĩ từng hợp tác với cô đều một mực khen ngợi, nên căn bản không cần cố ý marketing.
Ý đồ muốn dùng nhân số áp đảo của người đại diện vỡ tan, chỉ có thể trở về nghĩ cách khác.
Lục Nghi Ninh cảm thấy bản thân là một người tính tình vô cùng tốt, chỉ mỗi việc không nhăn mặt kêu anh ta cút đi đã là tốt bụng đến chừng nào rồi.
Nhìn theo bóng dáng người đại diện đầy bụng tức rời đi, sự khó chịu tích góp trong bụng cô lập tức biến mất.
Một lần nữa mở bức ảnh chụp của Chu Từ Lễ ra, cô thậm chí còn nhìn thấy được một chút dục vọng từ gương mặt trong sáng này.
Lục Nghi Ninh tìm một bộ tóc giả trong kho tư liệu sống ghép vào ảnh.
Thật ra cô cũng không muốn làm như vậy.
Sợ quá đẹp, có đàn ông đòi ‘cưỡi’ anh.
***
Chu Từ Lễ tan làm đến cửa hàng thú cưng mua thức ăn cho mèo và cát mèo, sau khi bỏ vào cốp xe, anh đi đến cửa hàng tiện lợi kế bên mua nguyên liệu nấu ăn, bỏ đồ hay ăn vào giỏ mua sắm, đi xung quanh tìm vài món khác rồi tính tiền.
Khi lấy điện thoại ra thì nhận được tin nhắn mới.
Đến từ Lục Nghi Ninh, hình đại diện của cô là một nhân vật hoạt hình, con heo hồng nhạt, hình dáng khuôn mặt rất giống máy sấy, anh không biết nó tên là gì.
Mở khung đối thoại ra, trên chỗ trống xuất hiện một tấm ảnh.
Là tấm chụp ngày hôm qua, vận dụng ánh sáng thích hợp, khiến người ta không moi ra chút khuyết điểm nào.
Đang định trả lời, đối phương lại gửi đến một tấm ảnh nữa, Chu Từ Lễ sửng sốt, đơ người nhấn vào nó.
Trên màn hình là một người phụ nữ có mái tóc dài gợn sóng, làn da rất trắng, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa quen thuộc.
Đuôi lông mày anh co giật, nhìn tin nhắn cô gửi phía dưới.
【 Ông chủ, anh có hài lòng không? 】
Cách một màn hình, anh cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Lục Nghi Ninh ở bên kia.
Có hơi xù lông, tuy rằng đang tức giận nhưng vẫn muốn duy trì nụ cười, vì khi khiêu khích thì nhất định phải vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa phải cố hết sức mình đánh bại đối thủ.
Chu Từ Lễ nghiến răng.
Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn giải thích.
【 Hôm qua tôi không có ý trêu em đâu.
】
【 Ảnh chụp, bức đầu rất đẹp, bức thứ hai, đừng để người khác thấy.
】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...