Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh gật đầu, như suy tư gì đó mà nhỏ giọng nói: ”Anh nói đúng, bảo vệ nghiêm ngặt như thế, trước khi giết người nhất định sẽ bị phát hiện.”
Đuôi lông mày Chu Từ Lễ nhướng lên, dựa người về phía sau, ”Trên thế giới này có rất nhiều cách trả thù, không nhất thiết phải đưa mình vào cục cảnh sát.”
Lục Nghi Ninh trầm tư một chút, buông mi xuống, ”Đương nhiên tôi biết, nên mới nói thản nhiên như vậy.
Giáo sư Chu, hôm nay làm phiền anh rồi.”
Cô xoay người thử hoạt động cổ chân, trải qua thủ đoạn ác độc của bác sĩ, đúng thật là bớt đau không ít.
Tầm nhìn Chu Từ Lễ dời xuống, lướt qua cổ chân trắng nõn của cô gái, tuy là khớp xương đã trở lại như cũ, nhưng đương nhiên sẽ không lập tức khôi phục đến trình độ có thể đi đường như bình thường được.
Anh nhẹ nhàng gõ tay lên tay lái, mở miệng hỏi: ”Trong nhà có người có thể hỗ trợ không?”
Lục Nghi Ninh nhớ đến lời dặn của bác sĩ, trở về cần chườm khăn lạnh, sau khi bớt sưng phải chườm nóng, một liệt sĩ tạm thời như cô, đứng lên ngồi xuống rất không tiện.
”Tôi ở một mình.” Cô liếm liếm môi, mơ hồ nói, ”Quý tộc độc thân cũng có chuyện không giải quyết được.”
Chu Từ Lễ nâng mắt lên, đưa tay tháo dây an toàn.
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy nghi hoặc của Lục Nghi Ninh, anh đi vòng qua ghế phó lái, mở cửa xe ra, gió lạnh ban đêm tiến vào, xua tan sự khô ráp trên má.
Anh nghiêng người, rũ mắt nhìn cô hai giây, biểu cảm rất đứng đắn, ”Tôi xử lý giúp em xong rồi về.”
Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, biết phản bác sẽ không có kết quả, cô giơ cái chân không bị thương còn mang giày cao gót ra trước.
Vừa bước ra, cứ tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng, ai ngờ làn váy lại bị kẹt trong khe hở của ghế ngồi, cái chân bị thương không đứng vững, cơ thể ngã về phía sau.
Chu Từ Lễ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Ngón tay người đàn ông mang theo cảm giác mát lạnh, dán lên làn da ấm áp của cô, lại giống như một ngọn lửa bừng cháy.
Lục Nghi Ninh chớp mắt, tim khẽ rung động, vô cùng đúng mực lùi về phía sau vài bước, nhỏ giọng nói: ”Giáo sư Chu, chúng ta đứng gần nhau quá.”
Chu Từ Lễ nheo mắt lại, buông tay cô ra, nụ cười trên môi rất nhạt, ”Cái này xem như trả đũa tôi?”
Lục Nghi Ninh lắc đầu, lại nhớ đến Bảo Bối trong miệng anh, cô không phải người thích thừa dịp cháy nhà hôi của, hơn nữa tất cả những việc Chu Từ Lễ làm hôm nay không chừng chỉ là do muốn cho cô một cái ân tình, nếu cô tự mình đa tình thì có vẻ không tốt lắm.
Đi vào thang máy, nhấn tầng 25.
Lúc trước cô mua căn nhà này là do nó có gác xép có thể chuyển thành phong cách Loft*, Lục Nghi Ninh tự mình tìm nhà thiết kế, tự mình trông coi quá trình trang trí, căn nhà đầu tiên dùng tiền mình tự kiếm được mua, cô không muốn quá qua loa.
[*] Phong cách Loft: Hiểu một cách đơn giản thì phong cách Loft chính là sự kết hợp giữa cái cũ và cái mới.
Mở cửa ra xong, Lục Nghi Ninh hiểu đạo đãi khách mà đẩy cửa ra cho Chu Từ Lễ vào trước.
Cô mở tủ giày, lấy đôi dép lê mình mua cho Lục Bá Nguyên ra, ”Chuẩn bị cho ba tôi, nhưng ông ấy chưa đến lần nào.”
Xé mở bao plastic bên ngoài, Lục Nghi Ninh đặt dép trên mặt đất.
Cô nói xong liền vứt đôi giày cao gót khiến người ta buồn bực sang một bên, đi chân trần vào phòng khách.
Chu Từ Lễ xắn tay áo sơ mi lên, hỏi vị trí phòng rửa mặt, anh đi vào nhìn quanh một vòng, không tìm được khăn mặt bèn xoay người quay ra phòng khách, cô gái vốn đang lười biếng dựa vào sô pha nâng đầu lên, ”Sao vậy?”
”Không tìm thấy khăn mặt.”
Lục Nghi Ninh ngồi thẳng dậy, nhoài người về phía bàn trà sờ soạng ngăn kéo phía dưới, cuối cùng lấy hai cái miếng vải hình vuông hồng nhạt ra, khăn mặt mới.
”Dùng cái này đi.” Cô đưa qua rồi mở to mắt nhìn anh, ”Giáo sư Chu, anh muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Chu Từ Lễ thản nhiên nói: ”Không có gì, chỉ là cảm thấy phần lớn vẻ ngoài của con gái không quá tương xứng với tuổi tác.”
Lục Nghi Ninh hiểu được ý của anh, nghiêng đầu cười nói: ”Ai mà không phải là cục cưng chứ, con gái thì nên đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều.”
Chu Từ Lễ tưởng tượng ra hình ảnh cô gái trước mắt thu nhỏ vô số lần ngồi xổm trong lòng bàn tay mình.
Anh nâng mắt, im lặng xoay người đến phòng bếp.
Bàn tay buông lỏng bên người vô thức nắm chặt, kéo cửa tủ lạnh ra, lấy túi chườm nước đá.
Đặt ở trong lòng bàn tay thì chắc đại khái là còn nhỏ hơn túi chườm nước đá.
Chu Từ Lễ liếc mắt nhìn thứ trong tay mình, nhắm mắt lại muốn vứt hình ảnh đó ra khỏi não.
”…”
Lục Nghi Ninh xoay người cầm túi chườm nước đá đắp lên mắt cá chân, động tác trên tay rất nhẹ, khóe miệng mím chặt, biểu cảm rất chuyên tâm.
Sau khi cảm thấy sự đau đớn không còn mãnh liệt nữa, cục sưng xanh tím dần dần biến mất, cô lại thay bằng khăn nóng để lưu thông máu đông.
Buổi tối Chu Từ Lễ phải về nhà soạn bài, ngày mai anh có một buổi giám định và thưởng thức văn học cổ đại với sinh viên.
Lục Nghi Ninh nhận ra anh có việc phải đi về, ”Giáo sư Chu, chiều mai sẽ chụp ảnh, anh có thời gian không?”
Chu Từ Lễ: ”Đại khái là hơn ba giờ sẽ tan học.”
”Được, vậy tôi chờ anh.” Cô đưa áo khoác tây trang cho anh, ”Ngày mai gặp.”
Chu Từ Lễ gật đầu, khi mặc xong áo khoác chuẩn bị rời đi, cô gái phía sau bỗng không mặn không nhạt nhắc nhở, ”Giáo sư Chu, đừng quên lời hẹn của chúng ta.”
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông dừng lại, chậm rãi quay đầu, đút tay vào túi cầm điện thoại, ”Tôi có ảnh chụp, em muốn xem không?”
Không biết lúc đó Ngô Lăng đã nói thế nào với cô, nhưng sau khi nói chuyện, anh cũng mơ hồ đoán được cô đã coi Bảo Bối thành một người.
Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cười cười, biểu cảm hơi không tập trung, nhanh chóng chú ý đến Lục Nghi Ninh vẫn im lặng không nói chuyện, ”Lúc đó Ngô Lăng uống rượu, cậu ta nói những gì với em còn nhớ không rõ, em không nên nghĩ là thật.”
Môi Lục Nghi Ninh giật giật, ”Bỏ đi, ảnh chụp không hiệu quả lắm.”
Có một số người không ăn ảnh, nhưng có một số người lại rất ăn ảnh.
Hôm nay ấn tượng cô cho Chu Từ Lễ không được tốt lắm, nếu còn so sánh thì sự chênh lệch này ngày sau muốn bù lại cũng không làm được.
***
Đêm đó, Lục Nghi Ninh mơ một giấc mơ không quá tốt, cô mơ mình quay về năm 18 tuổi, trèo tường chạy ra khỏi trường đến nơi tổ chức hôn lễ của Lục Bá Nguyên.
Trái ngược với hiện thực, cô không thành công quậy banh hôn lễ của bọn họ, mà là im lặng đứng trong đội ngũ xem, xem bọn họ ngọt ngào ân ái, còn mình lại âm thầm rơi lệ.
Sau đó Lục Bá Nguyên rơi vào bể tình của Kỳ Huệ, bị mê hoặc, lựa chọn vứt bỏ cô.
Từ thiên kim tiểu thư trở thành người lang thang không nhà để về chỉ trong một ngày.
Lục Nghi Ninh đuổi theo phía sau xe Lục Bá Nguyên, khóc lóc cầu xin ông đừng vứt bỏ cô.
Cuối cùng thật sự không chịu nổi vở kịch máu chó này nữa, Lục Nghi Ninh mở mắt ra — Nhất định là do gần đây xem quá nhiều phim truyền hình máu chó cho nên mới toàn mơ thấy kịch bản thiên kim tiểu thư gặp rủi ro.
Xuống giường rửa mặt ăn cơm, vết thương trên chân đã ổn hơn nhiều, miễn cưỡng có thể dùng hai chân đi được.
Lục Nghi Ninh mở nhóm ra, cô gái viết bản thảo hôm qua đã gửi bản thảo lên, đánh dấu những phần cần hình ảnh.
Cô chỉ cần chụp ảnh cá nhân hoặc nhóm theo yêu cầu, cuối cùng gửi cho trợ lý của Lâm Gia là được.
Khi bỏ điện thoại xuống, chuông cửa vang lên, không biết là ai đến thăm hỏi cô đây.
Lục Nghi Ninh nhíu mày đứng dậy đi mở cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người đàn ông trung niên rơi vào bể tình với tình nhân rồi vứt bỏ con gái trong giấc mơ đang dùng vẻ mặt nghiêm túc đứng ngoài cửa.
Cô nghi ngờ nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn mọc lên từ phía Đông như bình thường.
Dừng vài giây, cuối cùng Lục Bá Nguyên cũng hết kiên nhất, cầm cây gậy trong tay đập đập cửa.
Lục Nghi Ninh mở cửa ra, nửa dựa vào cửa nhà, tự nói: ”Hôm nay trận gió nào có thể thổi ba đến chỗ con vậy?”
”…” Lục Bá Nguyễn nhếch môi, thư ký đi theo phía sau, ông đi vào cửa, quay đầu lại trừng mắt nhìn, ”Cậu ở ngoài chờ tôi.”
Thư ký lập tức hiểu rõ, ông chủ đây là đến tính sổ, hơn nữa còn là chuyện gia đình.
Lục Nghi Ninh đứng ở chỗ lối vào, ”Kỳ nữ sĩ lại đi tìm ba tố cáo?”
Lục Bá Nguyên chú ý đến chân của cô, biểu cảm nghiêm túc có một vết nứt, quan tâm hỏi: ”Sao chân lại thành thế này?”
Lục Nghi Ninh nhướng mày, nâng mắt nhìn ông, không nói một câu.
Lục Bá Nguyên thở dài, ”Chuyện hôm qua ba đã biết rồi, tính cách hai người đều quá nóng nảy, sau này đừng động tay động chân nữa, từ từ nói chuyện.”
Nghe nói vậy, môi Lục Nghi Ninh mím thành một đường thẳng, cứ như đang cố gắng kiềm chế gì đó, cô cúi đầu ”À” một tiếng, xoay người đi vào phòng khách.
Lục Bá Nguyên: ”Ngay cả đôi dép cũng không lấy cho ba?”
”…” Lục Nghi Ninh quay đầu lại, gằn từng chữ trả lời, ”Không lấy, ba đứng ở cửa là được.”
Một hồi chiến tranh của cha con cuối cùng là do Lục Bá Nguyên nể mặt mềm giọng dỗ dành con gái nhà mình, cũng hứa hẹn sau này chuyện của Kỳ Huệ và Lục Nghi Ninh ông không tham gia nữa, mà chấm dứt.
Lục Nghi Ninh ngồi xổm trên mặt đất, hốc mắt phiếm hồng, ”Ba dỗ con cũng vô dụng, con không có dép cho ba đâu.”
Lục Bá Nguyên nhìn đôi dép lê nam trên kệ giày: ”Ba mang đôi này là được.”
Lục Nghi Ninh từ chối: ”Đôi này không được.”
Lục Bá Nguyên nhíu mày, ”Tại sao không được?”
”— Bởi vì…” Lục Nghi Ninh lập tức trầm mặt, đưa tay xoa chóp mũi, ”Ba à, ba giành dép lê với con rể tương lai là có ý gì đây?”
***
Buổi chiều, Lâm Tấn An lại làm tài xế, lái xe của phòng làm việc đưa Lục Nghi Ninh đến đại học S.
Cậu ta nhớ nhầm thời gian, chỉ mới 2 giờ rưỡi đã đến lầu hành chính, đẩy cửa văn phòng ra nhưng bên trong không có một bóng người.
Lục Nghi Ninh khoanh tay đứng phía sau, hừ nhẹ một tiếng thể hiện sự coi thường, xoay người chậm chạp đi ra khỏi khu hành chính.
Cô nhớ chiều nay Chu Từ Lễ có tiết, liền đi vòng đến khu dạy học, đụng phải Ngô Lăng đang đi giao luận văn.
Chàng trai vội vã đi vào, khi đi ngang qua cô gái thì đột nhiên nhận ra gì đó, lại lùi trở về, ”Chị Lục, sao chị lại ở đây?”
Lục Nghi Ninh cười nói: ”Nhận một công việc, cậu có biết bây giờ giáo sư Chu đang ở đâu không?”
Ngô Lăng nghĩ nghĩ: ”Chắc là phòng học B154, tiết tự chọn.”
Lục Nghi Ninh nhìn bảng chỉ đường, vui vẻ ra mặt, ”Cảm ơn nha bạn học nhỏ.”
Ngô Lăng xua tay nói không cần cảm ơn, hai má lại đỏ lên, cậu ta xiết chặn luận văn trong tay đứng lại chỗ một hồi lâu, biểu cảm dần trở nên bối rối.
Hôm nay là thứ Tư, ngày hôm qua là deadline.
Cậu ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ và cuối cùng viết xong vào tối qua, kết quả thức đêm buồn ngủ nên trực tiếp ngủ trước máy tính luôn.
Ngô Lăng u oán gọi cô lại, ”Chị Lục, chị có thể giúp em một việc nhỏ không?”
Lục Nghi Ninh rất hăng hái nhận tài liệu trong tay cậu ta, ý cười không tắt, vô cùng tốt bụng không vạch trần sự thật không kịp việc của cậu ta, ”Tôi đưa giúp cậu.”
Cửa sau phòng học mở toang, cũng không thấy sinh viên đi muộn lén vào.
Lục Nghi Ninh nhớ rõ lúc học đại học, loại môn tự chọn này cô có thể trốn được là sẽ trốn luôn, chỉ trừ mấy tiết quan trọng giáo sư sẽ điểm danh.
Không ngờ mị lực của Chu Từ Lễ lại lớn đến nỗi có thể khiến đám sinh viên chán chường chủ động ra khỏi ký túc xá đến học tiết giám định và thưởng thức văn cổ nhàm chán đến cùng cực này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...