Cớ Sao Nói Không Yêu


Nguyễn Tĩnh cũng tham dự buổi nghiên cứu và thảo luận giữa những trường đại học cùng thành phố dưới danh nghĩa của Nguyễn Nhàn. Trong những người tham dự ngày hôm đó còn có Tưởng Nghiêm và mấy vị chủ nhiệm khoa nữa. Buổi hội nghị đúng là nghìn bài như một, người sau tiếp nối người trước, người trước mở lối cho người sau cứ thế đua nhau lên phát biểu. Nguyễn Tĩnh im lặng lắng nghe mọi người chậm rãi từ tốn phát biểu ý kiến. Phần lớn thời gian cô luôn tỏ ra là người thong dong yên ổn và mười phần nhẫn nại nhưng thỉnh thoảng cũng lơ đãng nghĩ sang… Triệu Khải Ngôn và những chuyện linh tinh khác. Không biết hôm nay người đó đang làm gì? Thời gian gần đây hai người bận rộn đến mức không nhìn thấy mặt nhau rồi.
Một vị chủ nhiệm thông tuệ ở bên cạnh ghé sát vào cô nói mấy câu. Nguyễn Tĩnh phục hồi tâm trạng và cũng đáp lại đâu ra đấy. Tưởng Nghiêm ngồi bên trái khẽ ho một tiếng. Cô âm thầm thở dài rồi ngồi ngay ngắn trở lại và không mở miệng nói gì nữa. Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ người nào đó quả thực rất lợi hại, họp hơn hai tiếng rồi mà chẳng thấy mệt mỏi gì, đã vậy còn suốt ngày hội họp như cơm bữa nữa chứ.
Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc. Nguyễn Tĩnh không khỏi thả lỏng người ra một chút. Đợi sau khi Tưởng Nghiêm và đoàn người rời đi hết cô mới đứng dậy thu xếp mọi thứ và vào toilet rửa mặt. Nguyễn Tĩnh chậm chạp đi tới chỗ đỗ xe ở tầng dưới, kết quả là nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở nơi này là Kim Hiểu Dao đang ngồi ở ghế phụ trên xe, còn người ngồi ở ghế lái là chủ nhiệm Trần, người đã tán gẫu đôi ba câu với cô lúc còn trong buổi họp. Nguyễn Tĩnh chỉ dừng lại trong giây lát. Cô vừa đi tới trước xe của mình thì Kim Hiểu Dao ở đằng sau đã cất tiếng gọi. Nguyễn Tĩnh vốn định giả vờ như không phát hiện ra liền âm thầm thở dài và chỉ có thể quay lại gật đầu chào bọn họ. Lúc này, chủ nhiệm Trần đang bối rối lúng túng nhìn về phía cô. Nguyễn Tĩnh ngại ngùng nghĩ thầm, bọn họ muốn yêu đương vụng trộm mà sao không tìm một nơi kín đáo nhỉ?
“Cô giáo Nguyễn chưa về à?” Sắc mặt của Trần Kỳ cứ hết xanh lại trắng.
“Vâng, tôi đang định đi đây.” Kỳ thật nếu bạn gái anh không gọi tôi lại thì tôi đã đi rồi, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ.
“A Tĩnh, hôm nay cô cũng họp ở đây à?” Kim Hiểu Dao đã xuống xe và đi đến bên cạnh cô, “Hôm nay tôi đã tới văn phòng tìm cô đấy.”
“Có việc gì à?”
“Tôi muốn hẹn cô đi chơi bóng.” Cô ta khẽ nhếch khóe miệng, đúng là một cô gái xinh xắn.
Lúc này Trần Kỳ cũng đã đi tới, “Cô giáo Nguyễn, tôi và cô giáo Kim đang định đi ăn cơm, cô cùng đi luôn nhé?”
Ba người ăn cơm với nhau không khỏi rất kỳ quái, “Không được đâu ạ, tôi đã có hẹn rồi.”
“Hẹn bạn trai phải không?” Hiểu Dao hỏi, “Nếu được thì gọi anh ấy đi cùng chúng ta cũng được? Tôi cũng muốn xem bạn trai của cô giáo Nguyễn là người thế nào.”
Nguyễn Tĩnh không hiểu cô ta nhiệt tình như vậy để làm gì. Cô đành phải nói, “Anh ấy… không tiện đi ra ngoài lúc này.” Người ta đã khéo léo từ chối thế rồi, cứ nghĩ sẽ không còn gì để nói nữa, kết quả là đối phương lại mỉm cười tiếp tục, “Có vài công ty quả thực rất nghiêm khắc, buổi trưa ra ngoài ăn cơm cũng phải viết giấy xin phép gì đó nữa đấy.”
Làm gì có công ty nào như thế? Nguyễn Tĩnh đại khái cũng hiểu ra một chút ý đồ của đối phương. Nhưng mà nếu muốn khoe khoang thì việc gì phải diễn trước mặt cô? Nguyễn Tĩnh không biết một trận bóng lại có thể tạo ra nhiều thù địch như thế, có lẽ chỉ vì không phục, nhưng mà… có cần thiết phải như thế không? Mặc dù có chút thiếu kiên nhẫn nhưng Nguyễn Tĩnh vẫn lịch sự đáp lại vài tiếng. Cô đang định kiếm cớ bỏ đi thì phía sau có người cất tiếng gọi, “A Tĩnh, sao còn chưa ra ngoài thế?” Giọng nói trầm thấp và mang theo sự bực bội này đúng là của Tưởng Nghiêm. Anh đi tới trước hai người kia và xoay người nói với Nguyễn Tĩnh, “Chẳng phải đã nói cùng đi ăn cơm sao? Tôi ở bên ngoài đợi cô hơn mười phút rồi đấy.” Ngữ khí lãnh đạm và chứa chút oán giận chỉ giữa tình nhân mới có.
Nguyễn Tĩnh nhất thời bị Tưởng Nghiêm làm cho ngây ngốc. Thế nhưng cô cũng lập tức hiểu ra anh ta đang muốn giải vây giúp mình. Cô bèn nói sorry rồi lấy chìa khóa từ trong túi quần ra và mở cửa của chiếc xe thể thao màu đen. Mới đây Triệu Khải Ngôn đã đổi xe nên cô đi chiếc xe này.
Cô gật đầu với hai người vẫn đang nhìn theo qua kính chiếu hậu. Vừa đi ra đường Nguyễn Tĩnh đã hỏi người bên cạnh, “Anh xuống ở chỗ nào? Hay là… Anh định đi đâu, để tôi đưa anh tới đó?”
Đối phương nghiêng đầu nhìn cô một hồi rồi nói, “Cùng ăn cơm được không?”
Nguyễn Tĩnh kinh ngạc trước ngữ khí chân thành và tựa hồ còn mang theo một chút cô đơn của anh. Cô đành ngập ngừng nói, “Không sợ đi cùng tôi sẽ mất mặt sao?”
Nguyễn Tĩnh nhận thấy nhiều lúc cô lâm vào cục diện bế tắc không cần thiết hoàn toàn là bởi vì quá băn khoăn đến cảm nhận của người khác. Điều này thực ra cũng không có gì là không tốt, dù sao đó cũng là nguyên tắc xử sự đúng đắn theo quan niệm của cô, chỉ cần Khải Ngôn không hiểu lầm là được.
Hôm đó, hai người vừa mới vào nhà hàng thì đụng phải mấy đồng nghiệp của Khải Ngôn ở Viện nghiên cứu. Bọn họ lập tức gọi cô là chị dâu. Khi trông thấy Tưởng Nghiêm đang ngồi ở phía đối diện, ai nấy đều tỏ vẻ như đang phân tích điều gì đó và đều coi như không thấy gì. Mọi người hàn huyên qua loa đôi ba câu rồi đi về phía phòng đặt trước. Hoa Tử tránh sang một bên rồi tiến đến và ghé sát tai cô mà thì thầm, “Chị dâu, Triệu ca đang ở bên trong đấy.”
Nguyễn Tĩnh quả thực không chột dạ chút nào, chẳng qua trong lòng vẫn có chút không yên. Cũng bởi vậy mà cô không chú ý đến sắc mặt của người đối diện đang trầm hẳn xuống. Mỗi lần thấy cô gặp gỡ với người khác, anh không phải không thèm để ý, không phải không nóng ruột, chẳng qua là không thể làm gì được mà thôi. Đúng lúc Tưởng Nghiêm muốn mở miệng thì đã có một người dừng lại bên cạnh bàn, “Em cũng tới đây ăn cơm à?”
“Khải Ngôn?” Người đối diện đã lập tức đứng dậy. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, “Hoa Tử mật báo cho anh hả?”
Triệu Khải Ngôn đương nhiên sẽ không khai ra người đã bán mạng cho anh. Anh gật đầu chào hỏi Tưởng Nghiêm rồi quay sang hỏi bạn gái, “Hôm nay em còn bận việc gì không?”
“Không, tối nay em về nhà thôi.”
Đối phương trầm ngâm, “Anh còn có chút việc trong kia, em ăn xong chờ anh một lát nhé, nhiều lắm cũng chỉ mười lăm phút thôi.”
Nguyễn Tĩnh gật đầu rồi trở lại ghế ngồi. Người đối diện mở miệng nói, “Tôi không ngờ cô và Triệu Khải Ngôn lại thực sự đến với nhau.”
Cô khẽ vuốt lên chuỗi hạt đeo trên cổ tay,”Tôi không biết hư tình giả ý.”
Hai ngày sau, Nguyễn Tĩnh đã nghe được không ít lời đồn đại ở trường học, nội dung đều là về mối quan hệ giữa cô và Tưởng Nghiêm. Nói hai người bí mật tư thông với nhau đã là dễ nghe rồi, chuyện được đàm luận sôi nổi nhất chính là chuyện cô đã khổ sở theo đuổi anh ta khi còn học đại học, ngoài ra còn có chuyện… hiện giờ cuối cùng cô đã đạt được mong muốn nhờ vào việc sử dụng nhiều thủ đoạn. Nguyễn Tĩnh sâu sắc cảm nhận được lời đồn quả thực đáng sợ. Không biết ai lại rảnh rỗi như vậy. Điều duy nhất có thể khẳng định là những tin tức chi tiết này không phải do Tưởng Nghiêm truyền ra ngoài. Anh ta không nhỏ nhen đến mức làm ra loại chuyện thế này.
Tuy Nguyễn Tĩnh luôn không để ý đến mấy chuyện bát quái nhưng khi cô tới cantin ăn cơm cũng vẫn cảm nhận được sau lưng mình có người chỉ trỏ. Cô cảm thấy thực sự chán ghét chuyện này.
Hôm nay, khi Nguyễn Tĩnh tới tầng hai họp cùng chị gái thì lại nghe thấy có vài người thì thầm. Nguyễn Nhàn ném lại một câu, “Đánh trả hay không đây?” Cô quay đầu lại và không khỏi đề nghị với Nguyễn Tĩnh, “Em đưa bạn trai ra mắt đi, một câu là xong chuyện ngay thôi!”

“Em không muốn quấy rầy anh ấy vì… loại chuyện này.”
“Thật không rõ là em quan tâm đến người ta hay là vì tính độc lập nữa.” Nguyễn Nhàn cười cười vỗ lên vai cô, “Chủ yếu là có tài nguyên tốt như vậy thì nên lấy ra khoe khoang một chút chứ!”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không nhất thiết phải trưng ra cho người khác xem.”
“A, dù sao thì chị cũng thích đông vui, còn em thì lúc nào cũng chỉ thích một mình.”
“Chị, em vẫn muốn hỏi chị một chuyện. Chị và cô giáo Kim kết thù oán gì thế?”
“Hỏi cô ta làm gì?” Nguyễn Nhàn lộ ra vẻ chán ghét, “Người như thế em đừng qua lại làm gì. Chỉ một chữ thôi, tiện*!”
(*Tiện: Hèn hạ, ti tiện.)
Nguyễn Tĩnh không khỏi nhíu mày, “Người ta dù sao cũng còn ít tuổi, chị đừng nói khó nghe như vậy!”
“Ấy vậy mà lại rất giỏi làm những việc xấu xa đấy. Làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác, theo chị thì đấy là hành vi thấp hèn nhất. Tóm lại, em đừng dây dưa với cô ta làm gì!”
Trên thực tế, sau hôm đó, Kim Hiểu Dao lại hẹn Nguyễn Tĩnh cùng chơi bóng. Nguyễn Tĩnh lúc ấy đã nghĩ những lời đồn đại lung tung lộn xộn kia hẳn là do cô ta truyền ra ngoài, vì vậy nên cô nghĩ ngợi một lúc mới đồng ý.
Vào buổi tối, Nguyễn Tĩnh đang lo lắng cuối tuần này nên tìm ai hợp tác thì Khải Ngôn đã tắm rửa xong xuôi và từ buồng tắm bước ra. A Tĩnh vừa nhìn anh vừa lắc lắc đầu. Nhờ Triệu Khải Ngôn thì tuyệt đối là “Dùng dao mổ trâu đi giết gà”. Lúc cô đang lắc đầu “Soi mói” thì vừa vặn bị Triệu Khải Ngôn bắt gặp. Sau một phen lý giải loằng ngoằng, mọi chuyện đã biến thành một cuộc khảo chứng sự hoàn hảo của thể chất theo kiểu của người lớn.

Chủ Nhật cuối tuần, Nguyễn Tĩnh đắn đo suy nghĩ mãi rồi cuối cùng vẫn hẹn Khương Uy đi chơi bóng cùng. Anh bạn này vừa tới đã “Kề vai sát cánh” bên cô, “Anh còn tưởng em đã quên anh rồi chứ. Thật không dễ dàng gì lại được em gọi tới đây, không uổng công đôi ta đã trải qua một trận sinh tử cùng nhau đấy nhỉ!” Lời này vừa ra làm cô giáo Kim vốn tiến tới chào hỏi lập tức cực kỳ hợp tác mà hứng thú dò xét. Lúc rời đi, Kim Hiểu Dao còn đặc biệt chú ý liếc mắt nhìn Khương Uy một cái.
Họ Khương nào đó quả thật cũng sâu sắc không kém, “Sao cô bé kia lại có vẻ thâm cừu đại hận như thế nhỉ?”
“Có lẽ tại anh đẹp trai quá đấy!” Nguyễn Tĩnh cười cười, “Đợi lát nữa vào trận đấu có lẽ là một chọi một đấy. Thầy giáo kia là giáo viên tennis, trình độ của anh ta không tồi đâu. Anh nhớ sử dụng mấy tuyệt chiêu của anh đấy!”
“Hứ, xem thường anh à? Nếu xem thường anh thì sao em không tìm cái vị kia nhà em ấy? Chỉ cần ba sec là xong chuyện chứ mấy!”
“Anh ấy bận.”
“Anh có thấy anh ấy bận lắm đâu.” Khương Uy làm mấy động tác vận động rồi hỏi tiếp, “Chuyện em với Triệu Khải Ngôn ấy, rốt cuộc là anh ấy theo đuổi em hay là em theo đuổi anh ấy thế?”
“Anh hỏi làm gì?”
“Tò mò thôi.”
Nguyễn Tĩnh chỉnh lại vợt, “Em theo đuổi anh ấy.”
“Anh biết ngay mà! Triệu Khải Ngôn đấy có tính thiếu gia lắm. Nói thực là nếu phải dùng từ nào để hình dung về con người anh ấy thì đấy chính là “Mắt cao hơn đầu”. Anh chưa thấy anh ấy hạ mình với ai bao giờ, bây giờ lại càng cao thâm không thể dò ra được.”
Nguyễn Tĩnh buồn cười, “Anh đang khen hay chê anh ấy đấy? Không sợ em đi mật báo à?”
“Anh đây chẳng phải vì là bạn của em nên mới cảnh tỉnh em một chút sao? Em đừng mật báo với anh ấy nhớ!”
“Không ngờ lá gan của anh lại nhỏ như vậy đấy.”
“Đây không gọi là nhát gan mà là sùng bái kính sợ.” Khi ra sân, Khương Uy còn cực kỳ khách quan nói một câu, “Triệu Khải Ngôn này cũng nham hiểm không ai bì được đâu.”
Ngay từ đầu trận, hai bên đã tấn công vô cùng quyết liệt. Tối hôm qua lúc đi ngủ Nguyễn Tĩnh bị lạnh nên thể lực không dồi dào như trước nhưng xem như vẫn có thể ứng phó được. Trong thời gian nghỉ ngơi giữa trận đấu, Khương Uy nghe điện thoại xong liền quay đầu lại mỉm cười bí hiểm với Nguyễn Tĩnh. Người đằng sau bị anh làm cho không hiểu mô tê gì, “Sao thế?”
Đối phương lắc đầu và chỉ hỏi, “Cô gái bên kia đã đắc tội với em phải không?”
“Không.”

“À, vậy thì sao đường bóng của em hôm nay lại xảo quyệt thế nhỉ.”
Khi trận đấu kết thúc, Triệu Khải Ngôn hai tay đút túi quần từ từ nhàn rỗi xuất hiện ở bên ngoài sân. Anh lại gần cánh cửa sắt và nhìn ngó đại khái khoảng mười phút. Nguyễn Tĩnh chú ý tới ánh mắt của hai người đối diện đang phiêu đãng nhìn về phía đằng sau lưng mình. Cô theo bản năng quay đầu lại. Quả bóng soạt qua bên cạnh người Nguyễn Tĩnh. Khương Uy hô tạm dừng. Nguyễn Tĩnh chạy đi nhặt bóng. Quả bóng đã lăn tới dưới chân Triệu Khải Ngôn. Anh cũng không khom người xuống nhặt giúp. Khi thấy cô tới gần, anh còn cười cười. Nụ cười này làm cô có chút chột dạ… Sáng nay cô đã nói với anh mình có việc bận, giờ có tính là bị bắt gian tại trận không nhỉ?
Nguyễn Tĩnh do dự cúi người. Đối phương thực ra không kéo cô lại mà khom lưng xuống nhặt bóng và đưa cho cô. Lúc cầm bóng, cô còn nói cảm ơn với anh. Anh cũng lịch sự đáp lại mà không hề khách khí. Khi trở lại sân, đường bóng của A Tĩnh đã có chút thất thường. Khương Uy bên cạnh cũng đập bóng không còn chính xác như trước nữa. Anh ta không thể không hô tạm dừng.
“Này, gọi chồng em lên thay anh đi, anh không chơi tiếp được đâu.”
Nguyễn Tĩnh thành thực trả lời, “Anh ấy sẽ không bằng lòng đâu.”
“Tại sao?” Giọng nói vốn đang được đè thấp bỗng cao lên một chút.
Bởi vì lúc đưa bóng cho cô, anh đã nói một câu, “Đánh với đối thủ có trình độ như thế mà em cũng đánh lâu như vậy à?” Quả nhiên là “Vấn đề năng lực” nhỉ???
Trong trận đấu ngày hôm đó, cuối cùng thì bên Nguyễn Tĩnh vẫn thắng. Khi hai bên bắt tay nhau, Kim Hiểu Dao còn cười cười và hẹn thời gian cho lần sau. Nguyễn Tĩnh cũng đồng ý. Cô vốn định nói mấy lời răn đe với cô ta nhưng cuối cùng lại không nói ra. Cô thực sự không để ý đến chuyện đối phương tung tin thị phi về cô với Tưởng Nghiêm hay bất cứ ai khác. Dù sao thì những chuyện này cũng không thể gây thương tổn cho cô được. Nhưng nếu có người nào lôi Triệu Khải Ngôn vào, cô có thể sẽ thực sự tức giận. Chính vì vậy nên Nguyễn Tĩnh cũng không nán lại lâu. Trước khi bọn họ kịp nhận ra Triệu Khải Ngôn là ai, cô đã dẹp đường hồi phủ trước.
“Sao thế?” Khải Ngôn thấy cô tiến đến gần thì lập tức cười hỏi.
Cô khoác túi tennis lên vai và kéo cánh tay anh, “Em mời anh ăn cơm.”
Khương Uy vừa đuổi theo tới nơi, “Ha, đúng là thấy sắc quên bạn.”
“Em mời anh luôn.” Cô quay đầu lại cười.
“Đi! Anh không khách sáo đâu. Cho dù có là bóng đèn thì cũng không còn cách nào khác.”
Thực ra hôm đó Triệu Khải Ngôn không phải đến tìm cô mà là tìm Khương Uy. Nguyễn Tĩnh nhìn hai người đàn ông ngồi trong phòng ăn nói chuyện công việc không thèm để ý đến mình, cô sâu sắc cảm nhận được mình đã mời oan bữa cơm này rồi.
Sau kỳ nghỉ đông chính là đợt lễ tết. Năm nay gia đình họ Nguyễn bởi vì chuyện của Nguyễn Chính mà không khí năm mới không được sôi nổi. Mấy ngày này, Nguyễn Tĩnh luôn có mặt ở nhà để giúp đỡ quét tước dọn dẹp, thỉnh thoảng lại lái xe đi mua mấy món hàng tết giúp mẹ. Về cơ bản là cô rất nhàn rỗi. Trong thời gian này Triệu Khải Ngôn cũng đã sang Anh nên Nguyễn Tĩnh lại càng không có việc gì làm. Những lúc Khải Ngôn gọi điện tới, cô không phải đang nằm trên võng thì cũng là đang phơi nắng. Có một lần đối phương hỏi cô, “Em béo lên à?”
Nguyễn Tĩnh nóng hết cả mặt. Cô đã tăng lên hai cân nhưng đương nhiên sẽ không tự nói mình là béo, mà tất nhiên cũng không thể nói dối được. Vì vậy nên lần đầu tiên trong đời cô dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi, “Khải Ngôn, chừng nào anh về thế?”
Bên kia trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng mới giận dữ nói, “Em biết anh khổ sở thế nào không?”
Nguyễn Tĩnh không rõ nên hỏi lại, “Cái gì?”
“A Tĩnh, chúng ta đã không gặp nhau mười một ngày rồi đấy.” Ngữ điệu trầm thấp của đối phương lại truyền đến. Không biết vì sao tai của Nguyễn Tĩnh lại đỏ lên khi nghe được mấy lời này, “Vâng.”
Anh cười ha hả, “Hôm nay em mặc quần áo màu gì?”
“… Áo vàng nhạt, quần bò.”
“Bên trong thì sao?” Giọng nói của anh thực dịu dàng. Nguyễn Tĩnh lập tức im bặt, hai gò má cũng nóng bừng lên. Cô rất muốn ném lại một câu “Lưu manh”.
“…Màu đen… Nội y…”
Triệu Khải Ngôn ở bên này cũng hiểu bản thân đã tự mua dây buộc mình. Anh vốn chỉ muốn trêu chọc cô một chút nhưng lại phát hiện loại trò chơi này một khi đã bắt đầu, anh sẽ không hề muốn Nguyễn Tĩnh dừng lại. Dục vọng dễ dàng bị khơi ra. Khải Ngôn như thể bị lạc dưới đáy biển. Anh thầm nghĩ muốn nắm bắt được thứ gì đó, giọng nói của cô, thần thái của cô, anh muốn chạm vào cô, muốn vuốt ve cô… Triệu Khải Ngôn từng cho rằng việc phát tiết dục vọng chẳng qua chỉ là tận hứng nhất thời, không thể thiếu nhưng cũng không phải là không kiềm chế được. Vậy mà những kích tình mãnh liệt do Nguyễn Tĩnh khơi ra lại khiến anh không thể chống đỡ. Anh như thể đã đánh mất lý trí và mặc kệ cho sóng nước xô đẩy. Anh không ngại bị dục vọng khống chế thần trí, anh không ngại để… Nguyễn Tĩnh khống chế bản thân anh.
Một tiếng rên rỉ nặng nề thoát phá ra ngoài. Đúng lúc Khải Ngôn đang nhắm mắt phóng thích chính mình, Nguyễn Tĩnh lại ghé sát vào tai anh nhẹ giọng nói một câu. Anh mơ màng trợn to hai mắt rồi chậm rãi vùi đầu vào tay. Trong lúc này cô lại bày tỏ tấm lòng, vào loại thời điểm này mà cô lại… Triệu Khải Ngôn kiêu ngạo khinh đời ấy vậy mà cũng phải đỏ mặt.
Mùa đông năm nay có mấy đợt tuyết rơi. Đêm ba mươi tết, khi Khải Ngôn gọi điện chúc tết Nguyễn Tĩnh, sau khi nói với nhau câu, “Năm mới may mắn!”, đối phương lại hỏi cô, “Em có muốn xuống dưới nhà một chút không?”
Nguyễn Tĩnh sửng sốt chạy xuống dưới. Cô lập tức trông thấy Triệu Khải Ngôn ngọc thụ lâm phong đang đứng cạnh bồn hoa bên ngoài. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám rất rộng, mái tóc đen đã bị cắt ngắn một chút đang bay bay trong gió đông làm khuôn mặt anh vốn rất đẹp trai lại càng trở nên tuấn dật bất phàm.
Lúc này, người đàn ông đó đang mỉm cười chờ cô đến gần và chậm rãi giang hai cánh tay ra. Anh nói, “Anh có thể ôm em một chút được không?”


Triệu Khải Ngôn tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng. Anh nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Ba năm rồi mà anh vẫn cảm thấy không thực chút nào. Anh xoay người ôm lấy cô và nhẹ nhàng hít hà hương thơm trên người cô. Bàn tay anh đan vào mái tóc dài của cô, anh hôn lên môi cô… Nguyễn Tĩnh tỉnh lại, căn bản có trốn cũng trốn không thoát.
Từ phòng tắm bước ra, Nguyễn Tĩnh có chút buồn bực nhìn cái người ngày hôm qua còn nói phải đi công tác mà giờ vẫn còn bất động trong nhà. Cô quỳ trên giường và đẩy đẩy anh, “Anh không dậy à?”
Triệu Khải Ngôn trở mình một cái và lại ôm lấy cô. Anh để thân trần, ra giường chặn ngang hông, cả thân hình hoàn mỹ đều lộ ra không cần thắc mắc. Nguyễn Tĩnh không tài nào né tránh được. Rõ ràng là một người đàn ông chín chắn thận trọng mà giờ cứ vô lý ngang ngược quấn lấy người ta.
Nguyễn Tĩnh nhìn người đàn ông đang vùi bên sườn cô, trong đầu bỗng nhớ lại khoảng thời gian về trước. Hai năm trước anh đã cầu hôn cô. Hôm đó cô vừa ngủ dậy thì không thấy anh đâu nữa, ở bên cạnh gối chỉ có một chiếc nhẫn bạch kim. Chiếc nhẫn trông đơn giản nhưng Nguyễn Tĩnh lại vô cùng cảm động. Khoảng thời gian trước đấy anh có nói muốn đi học làm thủ công mỹ nghệ, không ngờ là để làm cái nhẫn này. Trên một số phương diện, Triệu Khải Ngôn luôn tỏ ra rất cố chấp, ví dụ như việc anh khăng khăng muốn tự tay làm một vật riêng biệt để tặng cho cô vậy. Nguyễn Tĩnh không biết việc này có tính là bất bình thường không, cô chỉ có thể thấy được người đàn ông quý báu của mình có tính chiếm hữu cực lớn.
“Khải Ngôn, chẳng phải chín giờ sáng nay anh có chuyến bay tới thành phố G sao?”
“Anh không đi.”
Nguyễn Tĩnh mỉm cười, “Nhưng em muốn tới trường.”
Anh thở dài một tiếng rồi quay lại nhìn cô. Một lúc sau anh mới lên tiếng, “Người này thật đúng là tuyệt tình.”
A Tĩnh mỉm cười vò tóc anh, “Giờ anh mới biết à?”
Anh đột nhiên dùng một tay kéo cô xuống mà hôn, tay kia thì bắt đầu thâm nhập vào bên trong áo của cô. Nguyễn Tĩnh dở khóc dở cười chặn tay anh lại để ngăn cản anh làm loạn, “Anh còn thế hả?”
Anh dụi vào gáy cô cười rầu rĩ, “Em biết thế nào là thân bất do kỷ không?”
Nguyễn Tĩnh chăm chú nhìn vị trí nào đó trên người anh đang kích động, gương mặt cũng nóng bừng lên, “Anh không thể kiềm chế được một chút à?” Sau khi nói ra những lời này, mặt Nguyễn Tĩnh lại càng thêm đỏ. Cô đành “Tuyệt tình” đứng dậy rời xa khỏi phần tử nguy hiểm nào đó.
“Tốt xấu gì cũng hôn chào buổi sáng đã chứ…” Ngữ điệu không nhanh không chậm lại ôn tồn vang lên. Nguyễn Tĩnh đáp lại bằng cách đóng sầm cửa phòng thay đồ. Bên ngoài vang lên tiếng cười sảng khoái.
Trong phần lớn thời gian Triệu Khải Ngôn luôn giữ vững hình tượng tinh anh của xã hội, chỉ có những lúc ở trước mặt Nguyễn Tĩnh là hoàn toàn biến thành một kẻ bất trị tùy tiện. Anh sẽ bởi vì nhất thời xúc động mà ôm hôn cô ngay giữa đường phố vào cuối tuần, sẽ vì thắng một trận bóng mà KISS cô liên tục, sẽ vì hứng chí mà quấn quít lấy cô và cùng nhau nhảy một điệu waltz ngay trong phòng khách, bọn họ sẽ làm tình trong phòng, hoặc là trong phòng tắm. Những chuyện này đối với Nguyễn Tĩnh mà nói quả thực vừa thú vị lại vừa khó xử. Điều đáng buồn là mỗi lúc cô tỏ ra kháng cự thì luôn luôn bị đối phương dễ dàng hóa giải, cô lại sẽ tiếp tục rơi vào bi ai.
Lúc sau, Triệu Khải Ngôn mới tới gần phòng thí nghiệm thì trợ lý của anh vừa vặn từ bên trong đi ra,”Triệu ca, sao anh lại tới đây?”
“Anh tới lấy mấy tài liệu.”
“Triệu tẩu không tới ạ?”
Khải Ngôn vừa cười vừa vỗ nhẹ lên đầu cậu ta, “Đừng gọi cô ấy là Triệu tẩu, cô ấy giận đấy.”
Đối phương nhếch miệng cười, “Không đâu, chị dâu chỉ mạnh miệng thôi chứ rất hay mềm lòng.”
Triệu Khải Ngôn ồ lên một tiếng, “Cậu hiểu cô ấy thật đấy.”
“Ha ha, đương nhiên còn kém vạn phần so với sự hiểu biết của Triệu ca rồi.”
Khải Ngôn không khỏi lắc đầu, “Được rồi, cậu đi làm việc đi! Anh vào lấy mấy thứ đã.”
Hôm đó, Triệu Khải Ngôn vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại ngay cho Nguyễn Tĩnh. Kết quả là không ai bắt máy. Anh gọi đến ba lần mà vẫn không ai nhận điện thoại. Khải Ngôn trầm ngâm, “Người này lại ném điện thoại ở đâu rồi?”
Buổi tối, Khải Ngôn cùng mấy đồng nghiệp ở tỉnh khác cùng ăn cơm ở khách sạn Bốn Mùa. Lúc mọi người vui vẻ nói chuyện, Khải Ngôn chỉ lẳng lặng lắng nghe và thỉnh thoảng trao đổi vài câu nhưng cũng không tỏ ra ham thích gì.
Trong bữa ăn, một học giả khai mào chào hỏi Triệu Khải Ngôn, “Có lẽ hai năm rồi anh Triệu không tới thành phố G chúng tôi nhỉ?”
“Vâng, khoảng hai năm rồi.”
Một cô gái nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay áp út của Triệu Khải Ngôn, “Giáo sư Triệu đã kết hôn rồi ạ?”
Triệu Khải Ngôn chỉ gật nhẹ, “Tôi kết hôn rồi.” Đúng lúc đấy thì di dộng vang lên. Khải Ngôn xem số gọi đến rồi nhanh chóng nói xin lỗi và ra ngoài nghe điện thoại.
“Khải Ngôn?”
“Hôm nay anh đã gọi cho em năm cuộc mà giờ em mới gọi lại anh à?” Anh tựa người vào cạnh cửa sổ và lười biếng mở miệng.
Đối phương cực kỳ khôn khéo cười cười, “Em sợ anh bận nên không dám quấy rầy anh mà.”
“Em có quấy rầy làm phiền hơn nữa anh cũng không ngại đâu.” Khải Ngôn thả lỏng người và cũng cười thành tiếng.
Hai người đang nói chuyện thì Nguyễn Tĩnh dường như bỗng nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, khi nào về anh mang cho em ít đặc sản ở đó nhé.”

Triệu Khải Ngôn khẽ nhíu mày, “Mấy thứ đó có gì ngon à?”
“Đại thiếu gia, em định đem biếu người khác mà. Ngoan, mang nhiều vào nhé!”
“Em chỉ biết nô dịch anh thôi.” Khóe miệng vốn đang cong lên bởi vì từ “Ngoan” kia mà càng thêm mở rộng.
“Biết làm thế nào được! Ai bảo em yêu anh.”
“Hừ!” Triệu Khải Ngôn day day trán, lỗ tai có chút ửng hồng. Thực mẹ nó vô dụng!
Giữa tháng mười năm nay, cô con gái lớn tuổi còn lại là Nguyễn Nhàn cuối cùng cũng muốn kết hôn. Đối tượng là một giáo viên cùng trường, là một người đàn ông rất đôn hậu.
Lần này nhà họ Nguyễn tổ chức tiệc cưới rất long trọng, một nửa là vì muốn nhân chuyện này mà lấy may, nửa còn lại là vì hai năm trước tiệc cưới của đứa con gái thứ hai nhà họ Nguyễn rất đơn giản. Mấy vị trưởng bối cứ nhớ tới chuyện này là lại cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Hôn lễ của Nguyễn Nhàn được tổ chức ở đại sảnh xa hoa của một khách sạn năm sao cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố.
Giữa không gian thơm mát ngập tràn hoa cưới, hàng trăm tân khách liên tiếp tiến đến chúc mừng. Nguyễn Chính ngồi ở ghế chủ tọa, trên khuôn mặt đượm một vẻ an tĩnh hiếm thấy trong hai năm qua. Nguyễn Tĩnh vẫn đi theo phía sau Nguyễn Nhàn đỡ rượu giúp chị. Nhờ mấy ly rượu vang đỏ hàng đêm của Triệu Khải Ngôn mà tửu lượng của cô đã tăng lên không ít.
Tiệc cưới diễn ra được nửa thời gian thì có một người đẹp trai cao ráo đi vào hội trường. Anh đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ bên cạnh, tầm mắt tìm ngay được người mình muốn tìm. Người đàn ông vẫn luôn mặt không đổi sắc giờ cũng thấy nao nao trong lòng. Anh lập tức cất bước hướng về phía bóng hình của người ấy.
Nguyễn Tĩnh bị chuốc cho hơn hai chục ly rượu vang đỏ và đã có vẻ khó chống đỡ rồi. Khi đi tới một bàn đầy thiếu niên tài tuấn, vài người trẻ tuổi lại cung kính mời cô khiến Nguyễn Tĩnh khóc không ra nước mắt. Cô đang muốn kiếm cớ vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút thì Tưởng Nghiêm đã đứng lên đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, “Tôi có hân hạnh được mời cô không?” Anh ta vừa nói xong, mấy người ngồi cạnh cũng ồn ào hẳn lên, “Uống đi uống đi!”
Nguyễn Nhàn đang định mở miệng thì bên cạnh Nguyễn Tĩnh đã có người đón lấy ly rượu, “Để tôi uống thay cô ấy!”
Cả đám người nhất thời bị sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông đầy khí thế kia chặn lại. Sau khi lấy lại phản ứng, một người nhổm lên kháng nghị, “Anh à, cái này không được đâu! Ly này là rượu mời người nhà của cô dâu, anh làm vậy không phải vượt quyền sao?”
Triệu Khải Ngôn kéo người bên cạnh lại rồi nở nụ cười có lỗi với bọn họ, “Vợ tôi đang có bầu nên không uống được nhiều rượu.” Nói xong, anh lại quay sang nói với Nguyễn Nhàn, “Em đưa cô ấy lên nhà nghỉ ngơi một chút.”
Tam Tam gật đầu, “Đi đi!”
Nhìn theo bóng hai người rời đi, một người không khỏi thở dài, “Thì ra người đẹp đã kết hôn rồi.”
Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh vào một căn phòng riêng ở trên tầng và đưa khăn bông cho cô lau mặt. A Tĩnh đã hơi say và lơ mơ ngồi trên sofa. Khải Ngôn bất đắc dĩ ôm cô ngồi lên đùi anh, “Em uống bao nhiêu thế? Toàn mùi rượu.”
“Khó ngửi lắm à?” A Tĩnh kéo cổ áo lên hít hít.
“Tàm tạm.” Anh cười, chiếc khăn mặt trên tay anh luồn vào trong áo sơ mi của cô và nhẹ nhàng lau mồ hôi trên lưng cô.
Nguyễn Tĩnh ngả đầu vào ngực anh và thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc.
“A Tĩnh.” Khải Ngôn khe khẽ gọi tên lẽ sống của mình.
“Vâng?”
“Em… vì sao lại chấp nhận anh?”
Nguyễn Tĩnh nhướng mày, “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”
“Anh muốn nghe em nói.”
“Cô cười, “Em yêu anh.”
“Cái gì?”
… Tình yêu của cô là người giảo hoạt như vậy đấy, “Em yêu anh.”
Anh hôn cô từng chút một, “Nói lại đi!”
“…Em yêu anh.”
“Hả?”
“Này, Triệu Khải Ngôn, anh đừng được voi đòi tiên thế được không?”
Một buổi tối rất lâu sau đó, Nguyễn Tĩnh ngắm gương mặt của người đang say ngủ bên cạnh mình và… thì thầm tự nói, “Vì sao ư… Bởi vì em vẫn nhớ rõ anh đã nói một câu. Anh nói nếu vận mệnh có tốt có xấu thì vận mệnh của anh tốt nhất là được nắm giữ trong tay em. Giờ em muốn nói với anh một câu, em cũng vậy!
————-END————–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui