Bắt đầu năm học mới đã là
học kỳ hai năm thứ hai đại học, hai người vẫn chia cắt hai miền Nam – Bắc, vẫn
tiếp tục nỗi tương tư nhớ nhung cháy bỏng. Diệp Phiên Nhiên trời sinh gương mặt
búp bê, làn da mịn màng, cô thường xuyên bị người khác hiểu lầm là sinh viên
đại học năm nhất. Càng khiến người ta dở khóc dở cười hơn chính là, một lần
Diệp Phiên Nhiên bước ra từ thư viện, một chàng nam sinh mặc chiếc áo sơ mi
điểm hoa giữ rịt cô tại cầu thang. Cô ngước mắt nhìn, gương mặt chàng nam sinh
đó sưng phồng như màu gan lợn, mái tóc ngố dài thườn thượt, thấp thoáng che phủ
vầng trán, hai hàng mí mắt sâu thẳm, vẻ mặt e thẹn phiền muộn trông rất giống
Châu Du D
Mình muốn làm bạn với
cậu!” Diệp Phiên Nhiên chưa kịp phản ứng thì trong tay cô đã có một bức thư
tình. Đến khi cô hoàn hồn lại thì người con trai đó đã bỏ đi xa, bóng dáng cao
ráo gầy gò biến mất nơi chân cầu thang.
Về đến phòng ký túc xá,
Diệp Phiên Nhiên mở bức thư ra, chính là chàng nam sinh năm nhất khác khoa, học
chuyên ngành mỹ thuật. Chiều thứ Sáu hàng tuần cậu ta đều đến thư viện, ánh mắt
chẳng rõ tự bao giờ luôn bị Diệp Phiên Nhiên ngồi tại hàng ghế cuối cùng ngay
góc tường cuốn hút. Cô cụp hàng mi, mỗi khi đọc đến đoạn cảm động, khóe môi khẽ
nhoẻn cười. Chính phong cách lặng lẽ trầm tĩnh trong khuôn viên trường càng
khiến cô trở nên nổi bật.
Khổng Thiên Thiên giật
phắt lấy lá thư của cô, đọc diễm cảm trước mặt đám chị em, rồi xuýt xoa nói:
“Diệp Phiên Nhiên, mình dám đánh cược là cậu chạy không thoát được mệnh đào hoa
đâu! Những chàng trai theo đuổi cậu chắc chắn là xếp dài kẻ sau nối đuôi kẻ
trước, hệt như nước sông Giang cuồn cuộn, trải dài không ngớt!”
Quả nhiên, khi Diệp Phiên
Nhiên từ chối cậu sinh viên học khác khoa đó thì lại tiếp tục xuất hiện người
khác dùng đủ mọi cách để đeo đuổi cô, nào là viết thư tình, tặng hoa hồng, thậm
chí còn tặng bài hát trên chương trình phát thanh của trường hòng bày tỏ tình
cảm với cô. Diệp Phiên Nhiên dần dà cảm thấy rất khó chịu, cô hận một nỗi mình
không thể viết hàng chữ to trên trán: “Đã có bạn trai, làm ơn đừng quấy rối!”
Đứng trước biết bao lời
nói mật ngọt chết ruồi, con tim Diệp Phiên Nhiên đã sớm có sự phòng bị, hệt như
một bức tường đồng kiên cố vững chắc, bất kể mũi tên thần tình ái Cupid cũng
chẳng thể lọt vào được. Tình yêu với cô mà nói là một đức tin, hệt như trong
lời bài hát Trương Tính Triết thể hiện.
“Tình yêu anh
dành cho em là niềm tin vững vàng mạnh mẽ.
Tình yêu anh
dành cho em là sức mạnh dịu dàng dũng cảm biết bao.
Anh mặc kệ
con tim đau đớn tổn thương, bất chấp yên khổ sở ra sao.
Mặc kệ người
khác nghĩ mình thế nào đi chăng nữa
Tình yêu là
niềm tin kéo anh đến gần bên em…”
Nửa đêm, cô trốn trong
chăn, đọc từng tin nhắn của Dương Tịch, đọc đến đoạn “Em yêu à, ngày 1 tháng 5
anh đến trường tìm em. Không cần ra bến đón anh, cứ ngoan ngoãn ở ký túc xá đợi
anh nhé!”, cô không nhịn được mỉm cười, nhắn trả lời: “Được, em đợi anh!”
Vốn dĩ, đó là buổi hẹn hò
đầy ngọt ngào. Ngày 1 tháng 5, Dương Tịch vai đeo ba lô xuất hiện trước cửa
phòng ký túc xá của Diệp Phiên Nhiên khiến bao ánh mắt kinh ngạc ngưỡng mộ đều
hướng về cô: “Thảo nào Diệp Phiên Nhiên đao chém không đổ, hàng trăm thuốc độc
quyết không uống. Hóa ra là vì anh bạn cực phẩm bảnh trai này!”
Giờ trưa, Trần Thần đãi
khách tại căn tin nhân dịp tổ chức buổi tiệc đón mừng Dương Tịch. Buổi chiều,
Dương Tịch nhận lời mời tham dự trận đấu bóng rổ hữu nghị do khoa Thể dục tổ
chức. Một bên là nam sinh khoa Thể dục Đại học N và một bên là nhân viên cán bộ
nhà trường. Trận thi đấu sôi nổi quyết liệt vô cùng, phía khán đài chật cứng
khán giả. Diệp Phiên Nhiên đứng ở hàng ghế đầu xem Dương Tịch tranh bóng, vượt
người, đưa bóng vào rổ. Những tràng vỗ tay của mọi người cùng tiếng thét chói
tai của những cô nàng hoàn toàn lấn át cả tiếng còi của trọng tài. Diệp Phiên
Nhiên đứng cạnh hò hét cổ vũ đến mức rát cổ bỏng họng, đứt hơi khản tiếng.
Giờ giải lao giữa trận
đấu, Dương Tịch chạy thẳng đến bên Diệp Phiên Nhiên, giật phăng chai nước
khoáng trong tay cô, nói: “Đưa anh uống ngụm với!” Chai nước cô đã uống chỉ còn
lại phân nửa, Diệp Phiên Nhiên vội vàng lôi ra chai khác đưa cho cậu: “Anh uống
chai này đi, chưa mở đâu!” “Không, anh thích uống chai của em cơ!” Dương Tịch
mạnh miệng nói, vẻ mặt giọng nói đều toát lên vẻ bướng bỉnh bất cần, lại còn
hiện chút nét trẻ con trước mặt bao người quen và không quen.
Người ngồi cạnh nhận ra
Diệp Phiên Nhiên, nhoẻn nụ cười ngưỡng mộ, rỉ tai thì thầm với người ngồi cạnh:
“Chàng nam sinh bảnh trai trên sân chính là bạn trai của Diệp Phiên Nhiên đấy!”
Diệp Phiên Nhiên trông
thấy nụ cười đắc ý của Dương Tịch, nhếch m dáng vẻ vô cùng gian xảo, cô biết
rằng cậu cố tình làm vậy, mục đích chính là muốn nói với những nam sinh trong
trường rằng cô là hoa đã có chủ. Tuy cô hơi e thẹn ngượng ngùng, mặt đỏ tận
mang tai nhưng trong lòng chẳng hề oán trách, mà trái lại còn dấy lên cảm giác
sung sướng đến ngọt ngào.
Ăn xong bữa tối, Diệp
Phiên Nhiên dẫn Dương Tịch đi dạo quanh khuôn viên trường. Đây là điều cô mong
muốn từ rất lâu, có thể cùng cậu tay trong tay tựa vai nhau sóng bước dưới ánh
trăng, dù rằng đôi bên chẳng nói lời nào nhưng cảm giác ngọt ngào tận đáy lòng
hệt như đang ăn viên kẹo mật ngọt.
Cô chẳng màng đến ánh mắt
đố kỵ hay ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, cô chỉ cần cảm giác về tình yêu
bé nhỏ, giản đơn mà tĩnh lặng.
Giờ phút này đây, quan hệ giữa hai người là bình đẳng,
không có kẻ ở trên cao, cũng chẳng có người nhỏ bé thấp hèn như hạt cát hạt
bụi.
Tối đến, Diệp Phiên Nhiên
dẫn Dương Tịch đến nhà trọ gần trường cô, sắp xếp ổn thỏa đâu ra đó, cô định ra
về thì Dương Tịch không đành lòng ôm chầm lấy cô, khẽ hôn nhẹ lên thùy tai cô,
nói: “Anh đến rồi mà em còn định về sao?”
Diệp Phiên Nhiên băn
khoăn do dự hồi lâu, lý trí cùng tình cảm tranh đấu dữ đội. Cuối cùng cô quyết
định ở lại. Nỗi lo sợ lần trước nghĩ lại vẫn khiến cô rùng mình. Nhưng giờ phút
này, đối mặt với ánh mắt rực sáng nồng nàn chân thành của Dương Tịch, cô chẳng
thể nào giữ được mình…
Đêm khuya vắng lặng, ánh
trăng mờ tỏ. Diệp Phiên Nhiên tựa người trước cửa sổ, cảm xúc mãnh liệt sau cơn
ân ái dần nguội lạnh trước luồng gió mát lạnh tháng Năm. Dương Tịch khoác áo
cho cô, nói nhỏ bên tai: “Phiên Phiên à, tốt nghiệp đại học bọn mình kết hôn
nhé?”
Diệp Phiên Nhiên sửng
sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc này, cô luôn cảm thấy đó là chuyện rất đỗi
xa vời.
“Em còn chưa nghĩ đến,
tốt nghiệp rồi sẽ đi làm ở đâu nữa!” Cô thều thào nói.
“Chuyện đó phải nghĩ nữa
hay sao? Anh đi đâu thì em đi đó!” Dương Tịch nói với lẽ đương nhiên. Diệp
Phiên Nhiên không dám khẳng định chắc chắn, Dương Tịch tám chín mươi phần trăm
sẽ không quay về thành phố hẻo lánh này, dù gì cậu học ở trường đại học trọng
điểm quốc gia lại là chuyên ngành “hot” hiện nay, chuyện tìm việc làm tại khắp
các thành phố như Thượng Hải, Bắc Kinh, Thâm Quyến chẳng phải là khó khăn gì.
Còn cô học tại trường đại học không danh tiếng, hơn nữa khoa Trung văn là khoa
chẳng có gì vượt trội, muốn đứng chân tại thành phố lớn là chuyện không đơn
giản. Huống hồ, thân là con gái một, bố mẹ mong cô trở về thành phố D hoặc ở
tại tỉnh thành, ít ra cũng gần bên họ đôi chút.
“Dù thế nào đi chăng nữa,
em cũng phải cưới anh, thuyền theo lái, gái theo chồng!”
“Có mà tưởng bở!” Diệp
Phiên Nhiên quay sang véo cậu. Dương Tịch ôm chặt cô vào lòng: “Ngoài anh ra,
em còn có lựa chọn nào nữa chứ?”
Diệp Phiên Nhiên không
biết nên đáp trả thế nào, chỉ biết mỉm cười với cậu. Cô không muốn mất Dương
Tịch nhưng lại không có can đảm gửi gắm tương lai của mình vào cậu.
Tin tức bất ngờ ngày hôm
sau, phía nhà trường nhận được thông báo rằng thành phố S đã phát hiện nghi vấn
dịch bệnh SARS.
Khi đó, dịch bệnh SARS đã
phát tán từ Quảng Đông lan dần sang Bắc Kinh, nhanh chóng trải dài khắp cả
nước. Tin tức truyền hình nhan nhản đưa tin chẩn đoán dịch bệnh SARS tại các
tỉnh thành cùng thống kê số người tử vong. Mặc dù tại địa bàn tỉnh chưa phát
hiện ca nhiễm dịch bệnh nào nhưng người dân trong thành phố bàn tán rằng dịch
bệnh SARS chuyển sắc, tranh nhau ra phố mua vị thuốc bản lam căn, khẩu trang,
đến cả thường ngày chẳng ai hỏi đến thuốc tẩy trùng thì giờ đây cũng được bán
hết sạch.
Một nam sinh thành phố S
theo học Đại học Bắc Kinh, ngày 1 tháng 5 từ Bắc Kinh về nhà, chiều hôm đó cùng
chơi trận bóng rổ với Dương Tịch. Tối đó cậu ta sốt cao không giảm, được chuyển
vào bệnh viện cấp cứu, qua chẩn đoán, các bác sĩ chuyên khoa của tỉnh xác định
nghi ngờ nhiễm dịch bệnh SARS.
Cùng thời gian đó, sinh
viên Đại học N sống trong lo âu hốt hoảng. Lãnh đạo nhà trường cùng giáo viên
lập tức tìm cho ra chàng sinh viên tiếp xúc với Dương Tịch nhằm chuyển đến trạm
y tế, tiến hành công tác theo dõi cách ly.
Dương Tịch và Trần Thần
đều trở thành đối tượng cách ly, điều tồi tệ nhất chính là Dương Tịch ngày hôm
sau khi bị cách ly đã xuất hiện triệu chứng phát sốt và ho khan. Diệp Phiên
Nhiên căng thẳng vô cùng, cả ngày cô hốt hoảng bất an. Phòng y tế cách ký túc
xá nữ không xa mà bỗng dưng như xa cách cả đại dương, khó lòng mà vượt qua. Cô
và Dương Tịch chỉ có thể đứng xa nhìn nhau mà chẳng thể chăm sóc nhau, chỉ đành
giao tiếp qua hình thức gửi tin nhắn.
Dương Tịch bị cách ly nửa
tháng thì Diệp Phiên Nhiên ngày nào cũng không ngừng ra sức nhắn tin cho cậu,
nhắn nhiều đến nỗi ngón tay cô mềm nhũn ra. Mỗi buổi sáng vừa thức dậy cô liền
chạy ngay đến trước phòng y tế, hát cho Dương Tịch qua cánh cửa sắt, cô hát bài Niềm tin của Trương Tín Triết. Tuy Dương Tịch không nghe thấy
giọng hát của cô nhưng cậu vẫn nhắn tin nói với cô rằng, cô hát rất hay.
Mười lăm ngày sau, kết
thúc thời gian cách ly, Dương Tịch chỉ bị trúng gió cảm mạo thông thường.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cổng sắt, cậu có cảm giác bản thân như phạm nhân
lao tù được phóng thích ra ngoài. Trần Thần đi cạnh cậu, hạ thấp giọng mắng
nhiếc chửi thề: “Lần đầu tiên tớ cảm nhận được không khí mới mẻ trong lành của
mái trường đại học! Cảm giác giành lại độc lập tự do, sáng khoái chết mẹ!”
Diệp Phiên Nhiên vừa tờ
mờ sáng đã túc trực ngay ngoài cổng, trông thấy Dương Tịch bước ra, cô phóng
ngay lại gần, ôm chặt lấy cổ cậu, khóc lóc nỉ non hệt như đứa trẻ chịu oan ức.
Đây là lần đầu tiên cô
khóc lóc trước mặt Dương Tịch. Cô lại được ngửi thấy mùi cơ thể đặc trưng trên
người cậu, lại được sà vào vòng tay ấm áp vững chãi của cậu. Lúc này ở Diệp
Phiên Nhiên xuất hiện niềm vui sướng mất đi có lại. Sự sợ hãi tuyệt vọng trong
mười mấy ngày qua khiến cô hiểu ra rằng, so với nỗi đau đớn đánh mất Dương Tịch
thì niềm kiêu ngạo, lòng tự tôn nhỏ bé cùng sự khác biệt thân phận giữa hai
người chẳng đáng là gì.
Dương Tịch, chính là thứ
duy nhất cô không muốn đánh mất trên thế gian này.
Dương Tịch trông thấy cô
khóc lóc thảm thiết, cậu vừa cảm động trong lòng lại vừa thấy ăn năn. Cậu đến
Đại học N để thăm cô, vậy mà trái lại, cậu để cô lo lắng đến rơi lệ.
Diệp Phiên Nhiên bất chợt
ngẩng đầu lên, hàng lông mi long lanh đẫm lệ, nụ cười vô cùng rạng rỡ. Cô dịu
dàng điềm đạm nói: “Dương Tịch, anh đi đâu em theo đó!”
Con người khi còn trẻ vẫn
thường dũng cảm một lần vì tình yêu của mình, phấn đấu liều mạng một lần.
Cô có lòng tin mình sẽ cùng Dương Tịch kề vai sát cánh
chiến đấu cùng nhau chống chọi những gian nan quạnh vắng trong cuộc đời này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...