Cớ Sao Lại Tương Phùng


Cuối mùa đông.
Thời tiết thoải mái hơn nhiều, không còn những cái lạnh thấu xương, cắt da cắt thịt.

Tuyết dần tan, ánh dương lại rực rỡ chuẩn bị chào đón mùa xuân ấm nồng.
Hi Vũ đưa hai mẹ con Nguyệt Yên về lại nhà, cùng nhau vào trong bước qua lò than hồng để đón nhận phúc khí.
"Vào nhà nào!"
Anh vui mừng ôm hai mẹ con vào lòng, khoảnh khắc này đây chính là hạnh phúc ngập tràn nơi đáy mắt.

Gương mặt khôi ngô trở nên dịu lại, sự lạnh lùng trước đây đều tan biến vì tình yêu mãnh liệt.

Nguyệt Yên từng nhớ có lần mình cùng anh ước nguyện trước đèn hoa đăng nhân ngày Thất tịch.

Cô thật sự rất tò mò, muốn biết rốt cuộc điều mà anh ước là gì.
Vì trước đây, cô vốn chưa từng thấy anh tin vào thần linh hay đến chùa, vậy mà lại cùng cô cầu nguyện.

Cho đến chiều, khi vừa dỗ Hi Nguyệt ngủ xong, cô lên phòng làm việc dọn dẹp thì phát hiện ra trong phòng có sự thay đổi.

Phía trên kệ tủ có một góc trang nghiêm đặt một tượng Phật nhỏ đeo rất nhiều chuỗi gỗ trầm hương và một mẫu giấy đặt dưới lọ hoa bách hợp.

Hi Vũ còn thờ Phật nữa ư?
Nguyệt Yên hiếu kì bước đến, nhấc lọ hoa lên xem mẫu giấy kia, mới nhìn rõ nhìn dòng chữ mà Hi Vũ đã viết.
"Đời này của con, chưa từng tin vào thần linh, lại càng chưa từng chấp tay bái Phật.

Nhưng hôm nay tại nơi này, con nguyện cầu cho người con gái con yêu được hạnh phúc, bình bình an an.

Dù cho có phải đánh đổi bằng mạng sống và tuổi thọ, con cũng không hối tiếc."
Hi Vũ?
Anh vì bình yên và hạnh phúc cả đời của cô mà trở thành người khác.

Anh quan tâm mọi người, không còn sống trong tiêu cực và lạnh nhạt.

Anh vì cô mà bái Phật, cầu nguyện thần linh.
Nguyệt Yên mỉm cười, nhưng đôi mắt lại hoe đỏ.

Anh vốn dĩ là người sống trầm tĩnh, lại vì sự ra đi của mẹ mà như cô lập với cả thế giới này.

Chỉ vì sự xuất hiện của cô, phút chốc hoá hồ băng thành một dòng nước mát, xung quanh đầy hoa lá.

Có thể thay đổi được một người, mà người đó lại yêu mình nhiều như thế, cảm giác cứ như nhẹ nhàng thanh tịnh.
Mọi hận thù được hoá giải, Kiều Mỹ Như được đưa vào bệnh viện để điều trị thật tốt.

Cô Lan và Hiểu Anh sau khi rời khỏi Hà gia, người thì đã tu tâm dưỡng tính, mở một cửa hàng nhỏ buôn bán trái cây, người thì đi học bổ túc trở lại, xin vào làm nhân viên văn phòng.

Bọn họ chính là vì nhìn thấy Nguyệt Yên và Hi Vũ, luôn lạc quan dù trước mặt bao nhiêu chong gai thử thách.
Nguyệt Yên gấp lại mẫu giấy cho vuông vức, đặt lọ hoa bách hợp lên rồi ra khỏi phòng làm việc.

Cô đi ngang qua phòng, mở cửa ra nhìn con gái nhỏ đang say ngủ.

Con bé càng lớn lại càng giống cô, ngũ quan khả ái, xinh đẹp, nhưng nụ cười thì lại giống Hi Vũ.

Khi anh cười, gương mặt bừng sáng như rạng đông, là ánh mặt trời rực rỡ, cũng là một buổi hoàng hôn êm dịu.


Nhẹ nhàng đi xuống lầu, gió đông bên ngoài không còn ồ ạt nữa mà chỉ thoáng qua.

Có vài tia nắng chui vào khe cửa, phủ lên tấm lưng của anh, ấm áp, dịu dàng.

Mỗi khi anh vào bếp, dáng người này lại khiến cô thêm vững tin, vì đây chính là chỗ dựa cả đời của mình.
Tiếng nước từ vòi chảy róc rách, Hi Vũ cẩn thận rửa rau củ và thịt để nấu canh xương hầm.

Anh cầm dao gọt vỏ cà rốt, bàn tay thon dài hiện lên vài đường gân mê hoặc khó tả.

Nguyệt Yên ngẩn ngơ, không biết mình đã đứng ở cầu thang bao lâu rồi để nhìn khoảnh khắc này.

Đến khi anh chợt quay người nhìn lại, nắng chuyển sang phủ lên mặt anh, cùng với nụ cười ấy, làm tim cô lại rung động như lần đầu.
"Yên Yên! Sao lại đứng đó?"
Cô giật mình một cái, nhìn anh đưa tay ra gọi.
"Nào! Qua đây với anh!"
Cô mỉm cười rồi bước vội đến đứng ngay bên cạnh anh, đưa tay lên lau giúp anh mồ hôi ươn ướt trên trán.

Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt là hình bóng nhau rõ ràng như vậy.

Hi Vũ đảo mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của Nguyệt Yên, dịu dàng lại cuốn hút.

Anh cúi đầu, mắt chuyển trọng tâm nhìn xuống môi của cô.
Hai môi vừa chạm nhau, đã mát lạnh như các loại quả ngọt mùa hè.


Anh chạm vào lần nữa, rồi gặm lấy môi dưới của cô, mút một cái thật sâu, thật ngọt.

Nguyệt Yên hơi ngã đầu ra sau, mái tóc dài buộc đuôi ngựa hơi rối để lộ phần gáy thon thả.

Hi Vũ hôn mãnh liệt, ép lưng cô sát vào bồn rửa tay sau lưng, gặm rồi lại thả, rồi lại gặm sâu hơn.

Dư vị ngòn ngọt hoà tan như kẹo, lại mùi mẫn như thể quấn quýt nhau.

Dưới những tia sáng nhẹ nhàng phủ vào lưng anh, bên ngoài tuyết vừa tan thì lát sau ánh dương sẽ càng thêm chói.

Những ngày tháng sau này đều sẽ nguyện vì nhau mà trở nên nồng nàn như thế, bên nhau mãi không rời.

Nguyệt Yên ôm lấy Hi Vũ, vùi mặt vào vai áo của anh hít một hơi thoải mái.
Cơ thể anh như có một luồng sáng lạ kì.

Là tình yêu, là nắng mai, là mưa hạ, là gió thu, là đông lạnh...
HOÀN..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận