Cô Quạnh


Trần Thủ Độ vào cung, Thuận Trinh hoàng hậu cùng Thái úy Trần Thừa đều đang chờ ở đại điện.Hoàng hậu ngồi trên ghế phụng, thấy thân hình cao lớn của vị võ quan bước vào, trong lòng không khỏi xao xuyến.Thủ Độ đứng giữa điện, chắp tay vái hai người rồi từ trong ngực lấy tờ chiếu đã được kí ra, đưa cho Trần Thừa xem.Hoàng hậu hỏi:- Bệ hạ...!Thái thượng hoàng nói thế nào?- Ngài muốn gặp hai vị công chúa – Thủ Độ dừng lại – Và hoàng hậu.Thuận Trinh thấy vẻ mặt ông không được tốt lắm, lại nghĩ đến người phu quân trên danh nghĩa của mình.

Bà chỉ thở dài, không nói gì.Trần Thừa lúc này mới lên tiếng:- Xem như là hoàn thành ước nguyện cuối cùng của Thái thượng hoàng đi.Thủ Độ và Trần thừa đều nghe theo thái úy.Đoạn, Thủ Độ hỏi Thuận Trinh:- Hoàng hậu, Chiêu Thánh công chúa hiện giờ đang ở đâu?- Chắc nó đang cùng cung nhân chơi đùa ở ngự hoa viên.- Thần đi gọi công chúa, anh họ và hoàng hậu cứ bàn chuyện, thần cáo thoái.Con đường từ điện Thiên Khánh đến ngự hoa viên được rải đầy những sỏi trắng xanh, hai bên đầy những loài hoa sắc màu hiếm thấy.

Bước đến ngự hoa viên như lạc vào chốn tiên cảnh, đủ những loại thực vật kì trân dị bảo.

Từ mọi vùng hễ có cây quý nào trồng được đều không vắng bóng.

Những hòn giả sơn màu xanh sẫm trên cũng đầy hoa cỏ.

Xung quanh còn trang trí thêm những khối tượng thạch lớn.Mới đi được vài bước, Trần Thủ Độ đã nghe tiếng cung nhân chơi đùa, cố làm trò cho công nhỏ chúa khó tính vui lòng.

Thủ Độ đi đến, dơ tay biểu thị cho những lính canh đừng lên tiếng.

Ông thấy nàng đang ngồi trên bậc thềm của đình viên, hai tay chống má, trong mắt chẳng có gì làm thú vị.Gương mặt nhỏ trắng trẻo xinh đẹp chợt nhăn nhó, giọng nói non nớt đầy chán nản:- Các ngươi có thể tìm trò gì vui hơn cho ta xem được không, cái này ta đã xem đi xem lại đến phát chán rồi.Chỉ thấy cung nhân dừng lại, đồng loạt cúi đầu xuống.


Anh – Thị nữ hầu cận của Thiên Hinh bước lên một bước, nhẹ giọng giỗ dành nàng:- Công chúa, chúng nô tì thật sự đã tìm hết trò vui rồi nhưng vẫn chưa thể làm công chúa hài lòng.

Em có ý này, công chúa cho bọn họ lui ra hết đi, để mình em ở lại đây hầu chuyện với công chúa.Hinh nhìn lên trời, lại bỉu môi, thở dài.- Hài, vậy cũng được, các ngươi lui ra hết đi.Đám cung nhân như được giải thoát, cố nén mặt mày rạng rỡ lui ra.

Bọn họ ở đây cũng cả một ngày trời rồi, mồ hôi nhễ nhại.

Cố tìm thứ hay ho cho công chúa vui vẻ thực khó quá.Thủ Độ đứng khuất sau cây vẫn chưa bước ra.

Ông muốn nghe thử rốt cuộc vị công chúa nhỏ đang có chuyện gì phiền não.Anh là thị nữ hầu cận theo Thiên Hinh từ lúc 4 tuổi, nàng sinh muộn hơn Hinh 2 tháng.

Nàng nhanh nhẹn hoạt bát, luôn cùng Hinh vui đùa, Hinh rất yêu quý nàng, có chuyện gì cũng chỉ nói cho một mình nàng nghe.Anh ngồi xuống bậc dưới, ôm chân nhìn công chúa, sẵn sàng lắng nghe nàng dãi bày tâm sự.

Hai người bạn nhỏ đang ngồi nói chuyện với nhau, không hề phân biệt cao thấp, không mất đi sự ngây thơ nên có của trẻ con.Hinh vẫn đang trông về phía xa, buồn rầu nói:- Ta nhớ phụ hoàng, đã mấy tháng không được gặp người rồi.

Ta lo cho bệnh tình của người.

Em nói xem, phụ hoàng có nhớ ta và chị không?Anh ngước đôi mắt long lanh nhìn Hinh, mỉm cười đáp:- Đương nhiên là bệ hạ rất nhớ hai vị công chúa thông minh xinh đẹp của người rồi.

Công chúa hiếu thảo như thế, bệ hạ biết được nhất định sẽ rất vui.- Nếu phụ hoàng vui, có phải bệnh tình của người sẽ thuyên giảm?- Đó là điều đương nhiên.Nghe Anh nói như vậy, sắc mặt Hinh mới tốt hơn vài phần.Lúc này, Thủ Độ từ góc khuất bước ra, tiến lại phía công chúa.

Hinh nghe thấy tiếng leng keng do miếng ngọc bội đánh vào chuôi đao.

Nhìn sang phía tả thấy bóng dáng cao lớn của người cậu họ đi đến.

Hinh đứng bật dậy, Anh cũng đứng theo, phủi phủi vạt áo nàng, cúi chào quan điện tiền.Thủ Độ vái một cái.- Công chúa đang có chuyện gì phiền lòng sao, nhìn sắc mặt con không được tốt lắm.- Cậu họ...!không có, con không sao hết.

Cậu tìm con có chuyện gì không ạ?Hinh có hơi sợ người cậu họ này.

Một vì thân hình to lớn cao gấp đôi nàng.


Hai vì dáng vẻ hùng dũng và gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị.- Thần có vài chuyện quan trọng cần nói với công chúa.Hinh ngửng đầu nhìn cậu.

Chắc là có chuyện gì quan trọng lắm.

Nàng bước xuống bậc thềm, cùng quan điện tiền hướng về phía điện Thiên An.Khi bước vào điện, Hinh ngó vào.

Mẫu hậu và cậu cũng ở đây sao? Nàng trong lòng thấp thỏm.

Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?Nàng chắp tay vái Thuận Trinh.- Mẫu hậu!Rồi cúi chào thái úy.- Cậu!Thái úy cũng đứng dậy vái chào.Thiên Hinh trong bộ đồ màu hồng nhạt nhỏ nhắn, tóc búi đơn giản, đối lập với ba người.

Nàng tròn mắt hỏi:- Mẫu hậu và hai cậu có chuyện gì cần căn dặn con ạ? Con xin lắng nghe.Thuận Trinh hoàng hậu đưa tay về phía Hinh.

Nàng bước đến, nắm lấy tay bà.- Thiên Hinh, ta có chuyện quan trọng cần nói cho con.Bà nắm chặt bàn tay nhỏ, nghiêm túc nhìn nàng, nói:- Phụ hoàng con nay lâm trọng bệnh, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều.

Nhưng nước không thể một ngày thiếu vua.

Phụ hoàng con sau khi suy đi tính lại, đã quyết định truyền lại hoàng vị cho con.

Mong con có thể kế thừa đại nghiệp.Hinh lo lắng nhìn bà, hỏi:- Mẫu hậu, phụ hoàng bệnh nặng đến vậy sao?Thuận Trinh gật đầu.Nàng lại khó hiểu:- Nhưng mà...!nhưng mà sao lại truyền ngôi cho con? Chính ra phải là trưởng tỷ chứ ạ?Hoàng hậu chợt nghiêm nghị:- Phụ hoàng con đã cân nhắc kĩ lưỡng.

Trong mấy tháng này, con cần học những điều cần thiết.


Thời gian gấp rút!- Nhưng mà trưởng tỷ...- Thiên Hinh, con không nghe lời chúng ta sao?Hinh im bặt, không dám nhìn mẫu hậu, cũng không dám nhìn cậu họ, chỉ biết cầu cứu cậu Thừa.Trần Thừa nhìn cháu nhỏ, ôn tồn nói:- Công chúa, hoàng hậu làm vậy cũng là vì đại cuộc.

Con là công chúa một nước, nay lại là trữ quân, phải lấy chuyện quốc gia đại sự làm đầu.

Yên tâm, chúng ta sẽ không để con một mình, chuyện triều chính còn chỗ nào chưa thông hiểu chúng ta sẽ cố gắng giúp con.Hinh cúi đầu.

Giây lâu, nàng chắp tay:- Con đã hiểu, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng và mẫu hậu.- Nhưng chuyện này khoan để cho người khác biết.

– Thừa lên tiếng.- Dạ.Thiên Hinh bước ra khỏi điện, bước từng bước nhẹ nhàng xuống thềm.

Ba người nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn, Thái úy không nhịn được mà thở dài.- Tội nghiệp đứa cháu nhỏ.

Vì Đại Việt, chỉ đành ủy khuất nó một thời gian.Thuận Trinh nhìn anh cả, nói:- Dẫu sao nó cũng chỉ cần ngồi trên ngai vàng, không quá đặt nặng điều gì.

Anh cả không cần quá nặng lời.- Chỉ e sau này Thiên Hinh sẽ trách chúng ta.Thủ Độ lên tiếng:- Đại Việt lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có cách này mới bảo đảm ổn định đại cuộc.Thuận Trinh gật đầu:- Đúng thế, để ổn định triều đình, cũng là vì dòng họ Trần của chúng ta, chỉ đành như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận