Cô Phương Bất Tự Thưởng

Vương cung Vân Thường, đình đài vẫn nguyên.

Ánh tịch dương đã tắt.

Vương tọa
Diệu Thiên công chúa từng ngồi vẫn lặng lẽ đặt trong đại điện, tấm rèm
che vẫn cô đơn đung đưa theo gió, phấn son dùng dở quạnh quẽ trước
gương.

Hà Hiệp bước qua bao lớp thị vệ, từ con đường lớn của vương cung đi tới. Dọc theo
hành lang, đường đi ngày càng nhỏ hẹp. Hà Hiệp dừng ở một góc khuất
nhất, ổ khóa to đùng khóa chặt cánh cửa gỗ của gian phòng trước mặt.

Diệu Thiên
công chúa cùng thị nữ thân thiết Lục Y đã bị chuyển đến giam lỏng ở đây. Chỉ những thị vệ Hà Hiệp tin tưởng mới được cử đến canh giữ gian phòng
nhỏ này.

“Phò mã.” Tên trưởng thị vệ bước tới, thỉnh an Hà Hiệp, rồi thận trọng hỏi, “Phò mã có cần mở cửa vào trong không?”.

Đôi mắt đen của Hà Hiệp lặng lẽ nhìn cánh cửa gỗ đang khóa chặt.

Diệu Thiên ở trong đó.

Thê tử của
Hà Hiệp, mẫu thân của hài nhi hắn, công chúa dịu dàng thân thiết có nụ
cười lay động lòng người, chủ nhân Vân Thường đích thân viết vương lệnh, muốn hỏi tội danh mưu phản của Hà Hiệp, muốn xử Hà Hiệp tội chết, muốn
đưa Hà Hiệp vào con đường cùng, đang ở trong gian phòng này.

Hà Hiệp vẫn
dán mắt vào ổ khóa trên cánh cửa, dường như nó không chỉ khóa chặt cánh
cửa, mà còn khóa cả trái tim Hà Hiệp. Hắn đứng đó, yên lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi lắc đầu: “Ta không vào, đừng nói ta đã tới đây. Người mang cái này vào trong, nói với Công chúa rằng ta đã đọc được vương lệnh,
Chưởng ấn đại nhân đã bị bí mật xử tử. Đây là quà đáp lễ của ta, có sự
giúp sức của Phong Âm cô nương mà Công chúa đã ban tặng cho ta”.

Trưởng thị vệ dạ một tiếng, thận trọng đỡ lấy hộp gấm từ tay Hà Hiệp, rồi bước đến trước cửa, lấy chìa khóa mở cửa, đi vào.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Hà Hiệp ngẩng đầu nhìn vào, bên trong tối om.

Chẳng mấy
chốc, cánh cửa gỗ lại được mở ra từ bên trong, trưởng thị vệ bước ra
ngoài, cẩn thận khóa cửa lại, rồi đến phụng mệnh với Hà Hiệp: “Bẩm, đã
dâng lễ vật lên Công chúa và chuyển lời của Phò mã, không thừa một từ”.

“A!” Trong gian phòng bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu
thảm thiết đáng sợ, hoàn toàn lạc điệu, nhưng những người biết giọng nói của Công chúa đều nhận ra đó chính là tiếng kêu của Diệu Thiên.

Những thị vệ được chọn canh giữ ở đây đều không phải bình thường, nhưng khi nghe
thấy tiếng kêu ấy, gần như tất cả đám thị vệ, bao gồm cả trưởng thị vệ
này đều phải rùng mình.

Sau tiếng kêu thảm thiết là tiếng “rầm”, hình như có vật gì đó đang đập mạnh xuống nền gạch.

Mọi người
đoán chắc Diệu Thiên công chúa mở hộp gấm, nhìn thấy thứ bên trong.
Nhưng, rốt cuộc Phò mã đã tặng gì mà khiến Công chúa sợ hãi và tuyệt
vọng đến thế?

Khi đám người thị vệ trao nhau ánh nhìn sợ hãi, sắc mặt Hà Hiệp vẫn bình tĩnh đến rợn người.

Chỉ có Hà Hiệp mới biết bên trong hộp gấm đó chứa thứ gì.

Hộp gấm đựng một bảo bối, ít nhất là trước đó, Công chúa và Quý Thường Thanh đều coi đây như một bảo bối.

Họ cứ tưởng, nó có thể tấu lên những tiếng đàn sánh với Sính Đình. Họ ngỡ rằng, nó
có tư cách động đến những gì Hà Hiệp đã dày công sắp xếp cho Sính Đình,
cầm chiếc lược Sính Đình đã từng cầm, đắp chiếc chăn Sính Đình đã từng
đắp, chạm vào cây đàn Sính Đình đã từng chạm.

Nhưng, trong mắt Hà Hiệp, đó hoàn toàn không phải một bảo bối, mà là một binh khí họ đưa đến để giày vò trái tim Hà Hiệp.

Đôi bàn tay
biết đánh đàn của Phong Âm ở trên người chủ nó chi bằng chặt nó đi, kệ
máu chảy ròng ròng mà để vào hộp gấm, mang tới làm lễ vật.

Bao nhiêu giày vò sỉ nhục ngày trước, tiểu Kính An vương này sẽ hai tay dâng lên trả cho chủ cũ.

“Công chúa!
Công chúa! Công chúa sao thế? Công chúa!” Giọng của Lục Y như vỡ thành
từng mảnh, run rẩy lọt qua khe cửa gỗ, vọng ra bên ngoài.

Tất cả những người bên ngoài đều lắng tai nghe, suy đoán động tĩnh bên trong. Lục Y
kêu lên vài tiếng, không biết tại sao cũng đột ngột ngừng bặt, bên trong và bên ngoài bất chợt yên tĩnh một cách chết chóc. Một lúc sau, Lục Y
lại kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”.

“Người đâu! Công chúa ngất rồi, gọi ngự y! Mau gọi ngự y!”

“Thị vệ đại ca, thị vệ đại ca ơi, cầu xin các người, hãy bẩm báo với Phò mã đi!”

“Công chúa…
Công chúa… Trời ơi, máu!” Cánh cửa gỗ ầm một tiếng, không biết có thứ gì thúc mạnh vào, khiến đám thị vệ đứng bên ngoài thót tim. Bên trong là
tiếng móng tay đang cào vào cánh cửa.

“Máu, máu! Người đâu! Người đâu! Người đâu…”, Lục Y gào khóc.

Tiếng gào khóc hoảng loạn của Lục Y càng khiến đám thị vệ sởn da gà, ai nấy đều liếc trộm Hà Hiệp.

Nghe tiếng
kêu khóc của Lục Y, Hà Hiệp bèn bảo: “Các ngươi lui hết ra, không có sự
cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được lại gần”.

Đám thị vệ nghe tiếng kêu như trong ác mộng, chỉ mong có thể nhanh chóng rời khỏi đây, nên lập tức rút sạch.

“Cầu xin các đại ca hãy gọi ngự y đến, ai cũng được, gọi ai cũng được…”, Lục Y vẫn
đang khóc lóc trong phòng, rồi liên tiếp mấy tiếng rầm rầm, hình như Lục Y quay lại bên Diệu Thiên, trong lúc hoảng loạn mà va phải bàn ghế.

Choang!

Chiếc chậu rửa mặt cũng rơi xuống đất.

“Công chúa, công chúa tỉnh rồi à?”, giọng Lục Y nhỏ hơn một chút, “Công chúa không sao chứ! Công chúa làm nô tỳ sợ quá…”.

“Lục Y, ta đau quá…”, là tiếng của Diệu Thiên.


Một lúc sau.

“Máu, sao lại nhiều máu thế này…” Tiếng nói yếu ớt mà kinh hoàng của Diệu Thiên.

“Công chúa!
Công chúa cứ nằm yên… Người đâu! Cứu mạng! Công chúa sinh non rồi, người đâu!” Lục Y lại bắt đầu gào khóc, tiếng kêu xé ruột, xé gan hơn lúc
nãy, “Phò mã, Phò mã mau đến đây đi! Công chúa sinh non, Công chúa… Công chúa không ổn rồi!”.

Hà Hiệp đứng bên ngoài, ánh mắt u ám như ngọn lửa sắp tắt chỉ còn chút ánh sáng cuối cùng.

“Công chúa,
Công chúa! Cứu với, cứu Công chúa đi, cầu xin các người hãy mở cửa.
Chúng ta cần ngự y, nếu không, cho một ít thuốc cũng được!” Cánh cửa lại phát ra những tiếng động dữ dội, Lục Y đang điên cuồng đập vào đó,
giọng khản đặc.

“Cầu xin các người, cầu xin các người! Công chúa sinh non rồi! Ngự y, ngự y!”

“Phò mã, Phò mã thật nhẫn tâm…”

Phò mã.

Phò mã Vân Thường, dưới một người, trên cả vạn người.

Thuở ban
đầu, ai khẽ liếc đôi mắt trong veo, làn môi thoáng nét cười dịu dàng,
như tiên nữ vén mây xuống đoan trang ngồi trên vương tọa?

Khẽ dựa kề bên, áo tơ khăn lụa.

Đình hoa sắc thắm, mơ tưởng uyên ương.

Nhớ đêm động phòng hoa chúc, khi Hà Hiệp nâng mũ phượng trên đầu thê tử lên, Diệu
Thiên từng thở dài: “Đêm động phòng hoa chúc, nam nhân đứng trước mặt
thiếp, nam nhân sẽ chung sống với thiếp cả đời là một trang văn võ song
toàn, một bậc anh hùng cái thế. Cảnh này, người này đẹp tựa trong mộng,
chỉ lo đây là giấc mộng đẹp mà thôi”.

Nụ cười tươi tắn trong ánh nến, đôi má ửng hồng như men rượu say.

Công chúa, thê tử của ta, đây không phải giấc mộng đẹp, mà là một cơn ác mộng.

Ta và nàng tất phải mất một, đây là cơn ác mộng không ai có thể tránh khỏi.

“Cứu với! Có ai cứu Công chúa… Cầu xin các đại ca, cầu xin các người…” Giọng nói
khiến tim người ta tan vỡ của Lục Y cứ vang vọng bên tai.

Khuôn mặt
đẹp của Hà Hiệp khẽ co, cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát. Hà Hiệp vội cúi đầu xuống, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đến bên cửa gỗ,
tay nắm chặt ổ khóa. Hắn sững người, buông tay ra, lùi một bước, rồi
đứng sững lại.

“Người đâu, cứu mạng! Cầu xin các người hãy cứu lấy Công chúa…”

“Phò mã, Phò mã không thể nhẫn tâm như thế! Cầu xin các người hãy nói với Phò mã một tiếng, Công chúa sắp chết rồi…”, Lục Y gào khóc, hét lên từng tiếng,
“Dù có muốn giết Công chúa, Phò mã cũng không thể bỏ mặc cốt nhục của
mình. Cầu xin các đại ca ngoài kia, hãy thông báo cho Phò mã, hãy báo
tin cho Phò mã!”.

Giết Công chúa?

Hà Hiệp lắc
đầu, không, hắn chưa từng có ý định giết Công chúa. Hà Hiệp đã nghĩ cách đoạt vương quyền, phế bỏ vương vị của Công chúa, nhưng chưa từng nghĩ
đến việc giết nàng.

Sao phải
giết nàng chứ? Đời này kiếp này Công chúa đã là thê tử của Hà Hiệp, là
vương hậu tương lai của Hà Hiệp. Hà Hiệp đã nói, sẽ khiến Công chúa trở
thành nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ. Hà Hiệp không muốn ra tay,
không hề muốn ra tay.

Nhưng, thê
tử của Hà Hiệp lại viết vương lệnh, liên kết với đám quan lại, định cho
Hà Hiệp tội mưu phản. Vương lệnh chắc như đinh đóng cột, viết rõ sẽ xử
Hà Hiệp tội chết.

Chỉ một
chút, chỉ một chút nữa thôi, chưa biết chừng người bị nhốt trong kia sẽ
là Hà Hiệp, người đang quằn quại trong vũng máu kia sẽ là Hà Hiệp, người bị băm vằm thành trăm mảnh cũng chính là Hà Hiệp!

Ác mộng, đây là cơn ác mộng.

Xen lẫn tiếng gào khóc của Lục Y là từng tiếng kêu thảm thiết của Diệu Thiên.

“A… a a! Lục Y, ta không chịu nổi nữa rồi…”

“Công chúa, ngự y… sẽ đến ngay, sẽ đến ngay…”

“Không, không, ta không cần ngự y, ta cần gặp Phò mã… Phò mã….”

“Công chúa…”

“Mau, mau đi tìm người gọi Phò mã đến…”

Lục Y khóc nấc lên: “Công chúa, Phò mã…”.

“Lục Y, ta
muốn gặp Phò mã… Ta không chịu được nữa rồi, ta muốn gặp Phò mã. Mau đi
đi, Phò mã sẽ gặp ta mà…” Giọng nói yếu ớt của Diệu Thiên ngắt quãng,
nhưng vẫn vô cùng cố chấp.

Công chúa!

Hà Hiệp vẫn
đứng im như tượng bên ngoài bỗng đấu tranh trong lòng, loạng choạng đến
bên cửa gỗ, năm ngón tay nắm chặt ổ khóa nặng và giá lạnh.

Lạnh băng. Nặng trịch.

Đây là ổ khóa trong trái tim Hà Hiệp, ổ khóa của cuộc đời Hà Hiệp.

Nếu công chúa vẫn còn, sự việc vương lệnh kia sẽ lại tái diễn. Không gì có thể thay đổi được kết cục này.

Hà Hiệp nắm lấy ổ khóa, lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm, lạnh buốt.


Diệu Thiên vẫn không ngừng kêu rên: “Phò mã… Tìm Phò mã cho ta, chàng sẽ gặp ta… Tìm Phò mã cho ta… A! Ta đau quá…”.

Diệu Thiên
dừng một lúc, bỗng cất giọng, gào lên: “Phò mã, chàng đã đến đúng không? Là thiếp đã viết vương lệnh, nhưng dù chàng có hận thiếp, muốn giết
thiếp, thì tình nghĩa phu thê giữa chúng ta, chẳng lẽ chàng lại không
muốn gặp thiếp lần cuối? Phò mã… Phò mã…”.

Bàn nay nắm chặt ổ khóa của Hà Hiệp bỗng run rẩy.

Công chúa, Công chúa, ta không thể gặp nàng.

Nàng là thê tử của Hà Hiệp, là thê tử duy nhất của Hà Hiệp trong cuộc đời này.

Ta không hận nàng để Quý Thường Thanh chèn ép ta, ta không hận nàng làm ta mất Sính Đình, ta không hận nàng.

Ta chỉ hận
ông Trời, hận cơn ác mộng này, hận những điều khiến nàng phải viết trong vương lệnh xử ta tội chết, hận tất cả những việc khiến ta không thể giữ trọn nàng.

Nước mắt
tuôn trào trên khuôn mặt nhăn nhúm vì đau khổ, Hà Hiệp nắm chặt ổ khóa,
nghe tiếng Diệu Thiên gào khóc, bất lực quỳ bên ngoài.

Sáng sớm, tiếng chuông tang nặng nề, thành kính làm kinh động dân chúng Vân Thường đang sắp bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Nhìn từ xa, cả vương cung Vân Thường chìm trong sắc trắng, vô cùng thê lương.

Dân chúng
Vân Thường đau đớn nghe tin, chủ nhân Vân Thường hoài thai sáu tháng,
công chúa của họ, vì sức khỏe yếu nên sinh non, hương tan ngọc vỡ trong
lòng Phò mã.

Điều họ
không biết là, cũng trong đêm đó, rất nhiều quan viên của triều đình bị
binh lính bí mật đưa đi xử tử với những tội danh khác nhau.

Đông Lâm.

Màn đêm trĩu nặng, trăng sao im tiếng.

Mạc Nhiên nấp trong rừng, cảnh giác nhìn chăm chăm về phía những ánh lửa xa xa.

Lửa cháy ngút trời, hình thành một đường cánh cung, bao vây toàn bộ vùng rừng núi họ đang náu thân.

Mũi tên nằm sẵn trên dây cung, căng mà chưa bắn.

Tình thế
nguy cấp đã kéo dài mấy ngày nay. Chút lực lượng cuối cùng của vương tộc Đông Lâm đang bị trói chân tại đây, không thể rời đi. Cả hai đội quân
đều hiểu rõ, sự tĩnh lặng hiện tại chỉ là vẻ bề ngoài, ẩn chứa sát khí
bên trong.

Bỗng có tiếng sột soạt từ bụi cỏ bên cạnh.

“Không biết
lúc nào Hà Hiệp sẽ đến?”, La Thượng thận trọng tiến tới sát Mạc Nhiên,
cùng nhìn về phía quân địch đang bao vây mình mấy ngày nay từ đằng xa.

Mạc Nhiên hạ giọng: “Dù Hà Hiệp xuất phát từ thành đô Vân Thường, chắc giờ cũng đã
đến đây. Theo ta thì trước tối mai, chúng sẽ dốc toàn lực tấn công”.

Tảng đá đè nặng trong lòng họ lại nặng thêm vài phần.

Địch đông ta ít, trận thế phía trước của đại quân Vân Thường khiến người ta nhìn mà
khiếp sợ, Mạc Nhiên cùng ít binh mã còn ở đây chẳng dám nghĩ đến việc
bảo vệ được Vương Hậu, thậm chí họ còn chẳng dám hi vọng có một người
sống sót mà ra khỏi chỗ này.

Không lẽ Đông Lâm binh khỏe mã cường từng xưng bá tứ quốc, lại lâm vào bước đường cùng?

Hai người
nấp trong rừng, nhìn về phía những bóng người đang chuyển động nơi doanh trại Vân Thường trong màn đêm. Không khí như bị đè nén đến cực độ, La
Thượng hạ giọng: “Bệnh tình của Vương hậu nương nương ngày càng nặng…”.
Một hán tử vẫn luôn lạc quan, giọng nói giờ cũng trĩu nặng buồn đau.

“Chớ lên tiếng!”, Mạc Nhiên gằn từng tiếng, “Nhìn xem!”.

La Thượng
nhìn theo ánh mắc Mạc Nhiên, binh tướng quân địch đang được điều động,
trận địa từ từ di chuyển, rõ ràng là sự chuẩn bị trước lúc tấn công.

“Xem ra Hà Hiệp đến rồi”, La Thượng hạ giọng.

Mạc Nhiên
lạnh lùng gật đầu, ánh mắt sắc nhọn giám sát mọi động tĩnh của quân địch đằng xa. Đại quân Vân Thường ngay hàng thẳng lối sắp sẵn trận thế trên
dốc núi. Số binh sĩ bao vây cánh rừng này vốn đã rất đông, không biết
lần này Hà Hiệp còn mang thêm bao nhiêu binh mã? Dòng binh mã cuồn cuộn
xuất hiện trong tầm nhìn của họ, mỗi đội lính đều có người cầm đuốc
riêng, đại quân kéo dài dằng dặc, như con rồng lửa uốn lượn trong khe
núi.

Mạc Nhiên và La Thượng đi theo Sở Bắc Tiệp chinh phạt nam bắc, trải qua hàng trăm
trận đánh, nhưng chưa từng gặp trận chiến nào chênh lệch đến mức này, họ bỗng thấy thực lạnh lòng.

Mạc Nhiên
nhìn La Thượng, cắn răng nói: “Trận chiến sinh tử sắp bắt đầu, ngươi qua bảo vệ Vương hậu nương nương. Ta sẽ cùng mọi người chống chọi ở đây”.

La Thượng
nhìn về phía bóng mâu ánh kiếm tua tủa như rừng phía xa, lại nhìn đám
binh sĩ ít ỏi đến tội nghiệp sau lưng, hiểu rõ không một người Đông Lâm
nào có thể thoát chết trong trận chiến này. La Thượng đi theo Sở Bắc
Tiệp nhiều năm, sống chết đã thành chuyện thường, đến thời khắc quyết
định cũng không lôi thôi dài dòng, chỉ trầm giọng: “Huynh đệ tốt, cố
giết thêm vài tên địch, xuống suối vàng chúng ta so xem ai giết được
nhiều hơn”. Nói xong, La Thượng vỗ vào vai Mạc Nhiên một cái, rồi lùi
vào trong rừng, báo cáo với Vương hậu tin xấu này.

Tu…


Tiếng hiệu lệnh chậm rãi vang lên phía dốc núi đối diện, vọng đến trời cao.

Tùng, tùng…

Sau hiệu
lệnh là tiếng trống trận trầm hùng, rất có tiết tấu, ban đầu là hai, ba
tiếng tách rời nhau, như bầu trời âm u nhiều ngày cuối cùng cũng lác đác vài hạt mưa, dần dần, mưa như trút nước, tiếng trống càng lúc càng dày, tiết tấu mỗi lúc một nhanh, giống như cả mặt đất bao la đang run sợ
trước thế trận này, khiến cho mỗi binh sĩ Đông Lâm cũng thấy tim mình
đập nhanh theo tiếng trống dồn.

Khi tiếng trống ầm ầm vang dội tới tận mây xanh, đoàn quân Vân Thường đã sắp sẵn thế trận cũng bắt đầu chuyển động.

Lửa cháy ngút trời, những bóng đao khí thế tiến về phía rừng rậm đã bị bao vây nhiều ngày nay.

“Đứng dậy,
thế địch lớn mạnh, ẩn nấp vô ích.” Mạc Nhiên đứng lên khỏi chỗ ẩn nấp đã nhiều giờ, quay lại nhìn các binh sĩ cùng ẩn nấp phía sau, “Trận chiến
sinh tử đã bắt đầu, hỡi những nam nhi Đông Lâm, hãy ngẩng cao đầu!”.

Một chiến tướng dẫn đầu quân địch đang khua kiếm chỉ huy đại quân lại gần.

Móng sắt xé tan sự yên ắng, càng tô thêm vẻ tĩnh lặng chốn rừng già.

Đại diện cho vương tộc Đông Lâm – Vương hậu và cả chút binh lực cuối cùng của Đông Lâm – đang trốn trong rừng rậm yên tĩnh này.

Mạc Nhiên
bất chấp sống chết, nhìn về phía đoàn quân. Vân Thường lớn mạnh đang ầm
ầm kéo đến như mây đen, thể hiện sự dũng mãnh đã được tôi luyện khi theo Sở Bắc Tiệp nhiều năm, rút kiếm khỏi bao, bình tĩnh chờ đợi khoảnh khắc sinh tử.

Ánh lửa rừng rực từ từ tiến lại gần, soi rõ cả khu rừng.

Mạc Nhiên dẫn theo những tướng sĩ cùng vào sinh ra tử với mình, tuốt kiếm đứng giữa gió đêm rét buốt.

Ai cũng nín thở.

Đông Lâm, mảnh đất sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, sẽ thấm máu của ta, chôn cất thi thể ta.

Không ai sợ hãi, họ đã từng theo Trấn Bắc vương vô địch thiên hạ, từng chứng kiến sự huy hoàng đến trong khoảnh khắc sinh tử.

Sự giác ngộ về cái chết khiến ánh mắt họ càng thêm giận dữ.

Đại quân Vân Thường càng lúc càng tới gần, tiếng vó ngựa trở nên gấp gáp hơn.

“Giết! Giết! Giết!” Tiếng gầm trong cổ họng của những binh sĩ Vân Thường kết thành âm thanh đáng sợ, vang vọng vào tận núi rừng.

Vị tướng
quân Vân Thường rút kiếm, chiến mã tung vó, đại quân Vân Thường như con
mãnh thú khổng lồ vừa được tháo xiềng, xông về phía đám người Mạc Nhiên
với tốc độ nhanh nhất.

Đến đây!

Mạc Nhiên
cầm chắc thanh bảo kiếm, biết mình ở vào thế tất bị dòng nước lũ cuốn
đi, cũng giống như Đông Lâm ở vào thế phải trở thành lịch sử trong đám
lửa này.

“Giết! Giết!”

Ánh lửa bừng bừng soi rõ từng khuôn mặt binh lính.

Binh mã,
lưỡi mác, ánh kiếm che khuất tầm nhìn. Thiên quân vạn mã đến cùng tiếng
gió. Bầu không khí nặng nề không thể tiếp tục ngăn cách hai quân với thế lực hoàn toàn chênh lệch.

Mạc Nhiên
nhìn chằm chằm tướng lĩnh đang chỉ huy đại quân Vân Thường ngay trước
mặt. Đó nhất định là chủ soái của Vân Thường trong lần quyết chiến này.

“Giết!”

Tuấn mã lao tới, tướng địch từ trên cao nhìn xuống, vung kiếm tới đầu Mạc Nhiên.

Khoảnh khắc Mạc Nhiên giơ kiếm lên đỡ, bỗng nghe có tiếng xé gió.

Vút!

Trống trận
ầm ầm, tiếng chết chóc ngút trời, Mạc Nhiên lại nghe thấy tiếng xé gió,
dường như tất cả những âm thanh giết chóc kia đều không thể địch lại âm
thanh sắc nhọn này.

“A!” Tướng
địch đang trên lưng ngựa bỗng kêu lên thảm thiết. Cánh tay cầm kiếm đưa
về phía đầu Mạc Nhiên bỗng dừng giữa không trung, cả người lảo đảo, ngã
xuống ngựa.

Một mũi tên vàng chói lọi từ phía sau đâm thẳng đến trước trán tên tướng lĩnh.

Cung thật mạnh, tên thật nhanh, ngắm thật chuẩn xác.

Mọi người đều sững sờ trước màn kinh hoàng này.

Cái chết bất ngờ của chủ tướng Vân Thường đúng vào lúc hai bên bắt đầu giao chiến đã gây chấn động cho những binh sĩ Vân Thường tận mắt chứng kiến hơn bất
cứ việc gì.

Nháy mắt, chỉ trong nháy mắt.

Chủ soái lại chết ngay khoảnh khắc đầu tiên khi trận chiến diễn ra.

Trầm Cảnh đại tướng quân đã tử trận.

Một trong bảy cánh quân của Vân Thường, Đại tướng quân Trầm Cảnh của đạo quân Úy Mặc đã trúng tên, chết ngay khi lâm trận.

Người nào lại có được bản lĩnh này?

Mũi tên vàng bắn từ phía sau, người bắn tên ở phía đó. Binh sĩ Vân Thường vô cùng
hoảng hốt, quay lại nhìn về phía sau đoàn quân.

Họ đã nhìn thấy.

Trên dốc núi phía sau, một kỵ binh xuất hiện dưới ánh trăng.

Nhìn rõ hình bóng ấy, cả người Mạc Nhiên chấn động, xúc động đến nỗi không thể cầm chắc thanh kiếm.

Điều này có thật không?

Người đó một tay cầm dây cương, một tay giương cung, dừng ngựa ngay trên đỉnh dốc.
Ánh trăng tuy sáng, nhưng những người ở đây không nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Trong mờ ảo, họ chỉ cảm thấy một vầng sáng xuất hiện phía sau. Một dáng
hình ngạo nghễ liếc nhìn thiên quân vạn mã Vân Thường, giống hệt như
thiên tướng hạ phàm.

Cự ly xa như thế…

Người đó chính là chủ nhân của mũi tên vàng?

Đích thân
trả lời câu hỏi này, kỵ binh ấy lại rút tên, giương cung, động tác thuần thục như mây trôi nước chảy. Tiếng xé gió lại vang lên, khí thế khiến
người ta khiếp sợ, chỉ trong nháy mắt, kim quan xuất hiện.

“A!” Một tiếng kêu thảm khốc nữa vang lên, xóa tan không gian yên tĩnh vì cái chết của Trầm Cảnh.


Trước bao nhiêu con mắt, vị phó tướng Vân Thường cũng ngã khỏi ngựa, đổ xuống bên cạnh thi thể của Trầm Cảnh.

Thật đáng sợ!

Đại quân Vân Thường sợ hãi, lòng dao động. Người này là ai? Ai lại có bản lĩnh đến mức ấy?

Đại quân Vân Thường bỗng sực tỉnh, nhận ra họ đang ở trên sa trường hiểm ác.

Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn họ.

Ánh kiếm lóe lên, tiến về phía những binh sĩ Vân Thường đứng ngay hàng đầu.

“Vương gia!
Vương gia về rồi!” Mạc Nhiên chém đổ mấy tên lính Vân Thường đã mất hết ý chí, khuôn mặt hết sức ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của người gặp được
kỳ tích, gào lên, “Các huynh đệ, hãy hét lên cùng ta, Trấn Bắc vương đã
về!”.

“Trấn Bắc vương đã về!”

“Trấn Bắc vương đã về!”

“Trấn Bắc vương đã về!”

Tiếng hô vang dội khắp đất trời.

Trong bóng
đao ánh kiếm, ba tiếng “Trấn Bắc vương” như một thứ vũ khí lợi hại nhất, tước đi toàn bộ ý chí còn sót lại của đoàn quân Vân Thường.

Trấn Bắc vương, Trấn Bắc vương từng dẫn theo đại quân Đông Lâm chinh chiến khắp thiên hạ.

Ngay cả Phò mã Vân Thường, chiến thần của Vân Thường cũng không dám coi nhẹ Trấn Bắc vương.

Nam nhân mà đứng giữa thiên quân vạn mã, chỉ cần một mũi tên đã lấy được mạng của Đại tướng quân Trầm Cảnh.

Sở Bắc Tiệp
dừng ngựa trên dốc. Dưới ánh trăng, đoàn quân Vân Thường lại nhìn thấy
một màn đáng sợ hơn, bên cạnh Sở Bắc Tiệp đột ngột xuất hiện bao nhiêu
binh mã.

Ở bên kia
dốc núi, phía sau đại quân Vân Thường và Đông Lâm, cũng đã sắp sẵn quân
mai phục, quân mai phục do Trấn Bắc vương đưa tới.

Trúng kế rồi.

Họ đã bị
Trấn Bắc vương dẫn quân tấn công từ hai phía. Sự bừng tỉnh bất ngờ này
đã làm tiêu tan nốt sức chiến đấu của đại quân Vân Thường vừa mất đi trụ cột, không biết kẻ nào kêu lên tiếng đầu tiên, vứt bỏ trường thương
trong tay, chạy thục mạng sang chỗ khác.

“Trấn Bắc vương! Là Trấn Bắc vương!”

“Chạy thôi… chạy thôi!”

Mất đi chủ tướng và phó tướng, đại quân Vân Thường chẳng khác gì một đám cát bay.

Mạc Nhiên
dẫn theo binh mã, từ hai bên xông vào. Thấy danh tướng Sở Bắc Tiệp trong truyền thuyết bỗng nhiên xuất hiện, những binh sĩ Vân Thường vội vã vứt bỏ vũ khí, hoàn toàn mất sạch ý chí chiến đấu.

“Giết!”

“A!”

Những tiếng
kêu thảm thiết vang lên bên tai. Đại quân Vân Thường tháo chạy như dòng
nước đục gặp tảng đá chắn ngang, bắn tung tóe.

Trấn Bắc vương, Trấn Bắc vương trụ cột của Đông Lâm đã trở về.

Mùi máu tanh nồng khắp rừng, trên dốc, dưới trăng.

Không có
thời gian truy kích đoàn quân Vân Thường bại trận, Mạc Nhiên bước vội
qua những thi thể quân sĩ Vân Thường, lao về phía bóng hình nơi đầu dốc.

Mạc Nhiên
chạy đi với tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, cho đến khi có thể nhìn
thấy rõ khuôn mặt quen thuộc, vẻ ung dung mà mình cứ ngỡ cả đời này
không còn được gặp lại, hắn mới dừng bước.

“Vương gia!” Mạc Nhiên mình đầy thương tích, quỳ sụp xuống chân Sở Bắc Tiệp, “Vương
gia… Vương gia đã trở về…”. Trước nay vốn kín đáo trầm tĩnh, lúc này Mạc Nhiên cũng xúc động đến không thể kiềm chế nổi bản thân, bao nhiêu lời
muốn nói đều tắc nghẹn trong lòng, chỉ còn nước mắt trào ra như suối.

Những binh sĩ Đông Lâm chạy sau Mạc Nhiên cũng vô cùng xúc động, tất cả quỳ xuống, không ngăn nổi dòng nước mắt.

Sở Bắc Tiệp
kéo Mạc Nhiên dậy, quát: “Trên sa trường, nam nhi chỉ đổ máu, không rơi
lệ, khóc cái gì?”. Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt lấm lem máu bụi của Mạc
Nhiên, Sở Bắc Tiệp trầm giọng, “Rất tốt, Mạc Nhiên, làm tốt lắm”. Biết
tin những binh sĩ cuối cùng của Đông Lâm đang bị bao vây, Sở Bắc Tiệp
vội vã đến đây, cuối cùng đã cứu được Mạc Nhiên và mọi người, trong lòng cũng rất xúc động, nhưng chàng không quen để lộ tình cảm trước mặt
người khác, liền hỏi: “Vương tẩu thế nào!”.

“Vương hậu
nương nương đang ở trong rừng. May mà Vương gia đến kịp.” Nói đến việc
chính, Mạc Nhiên đã bớt vẻ xúc động, sắc mặt cũng u ám hơn, giọng rất
khẽ, “Vương gia, nương nương bệnh nặng rồi”.

Sở Bắc Tiệp
im lặng một lát rồi nói: “Ta đi thăm vương tẩu”. Sở Bắc Tiệp quay lại
phía sau, giọng dịu dàng hơn nhiều, “Sính Đình, nàng đi cùng ta được
không?”.

Lúc này mới chú ý đến hình dáng yêu kiều sau lưng Sở Bắc Tiệp, Mạc Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Bạch cô nương?”.

Sính Đình gỡ mạng che mặt, mỉm cười: “Mạc Nhiên, lâu lắm không gặp”, rồi quay lại
nói với Sở Bắc Tiệp, “Sính Đình đi theo Vương gia”. Dứt lời, nàng cứ để
Sở Bắc Tiệp bế mình lên ngựa, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay
vững chãi của chàng. Hai người cùng cưỡi ngựa, từ từ đi xuống dốc núi,
tiến vào trong rừng.

Mọi người đều theo xuống núi, cùng trở về doanh trại trong rừng.

Đến gần
doanh trại, gặp đúng La Thượng đang lao đi như tên bắn, gần va vào Sở
Bắc Tiệp đang xuống ngựa. La Thượng ngẩng lên, nhìn khuôn mặt Sở Bắc
Tiệp, liền kinh ngạc kêu lên: “Đúng là Vương gia thật rồi! Không lừa ta
đấy chứ?”.

Kỳ tích bỗng xuất hiện, La Thượng xúc động đến mức quên hết cả tôn ti, cứ nắm lấy bàn tay Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp
vỗ vai La Thượng, nhìn hắn với ánh mắt trìu mến: “Tiểu tử, ngươi cũng
tiến bộ nhiều. Ta phải vào gặp vương tẩu, lúc khác hàn huyên”. Chàng dắt tay Sính Đình vào trong trướng, để lại La Thượng vẫn đang đứng ngẩn
người chỗ cũ.

La Thượng
vội túm lấy Mạc Nhiên đang bước tới, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc: “Chắc
không phải chúng ta đang ở dưới suối vàng nên mới gặp Vương gia đấy
chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui