Về đến Nhất Tâm lâu với một tâm thần bứt rứt, Tâm Đăng đứng ngồi không yên, vì rằng chàng còn nhiệm vụ cuối cùng là lấy cho được lệnh phù của Cô Trúc.
Hình ảnh những xác chết lại hiện lên dày vò tâm trí, Tâm Đăng cứ lòng tự hỏi lòng :
- Không hiểu tại sao những người như Cô Trúc, Lư Ẩu... và kể đến những người vô danh mà Tâm Đăng vừa thấy họ chết một cách bi thảm kia lại lần mò đến phần đất xa xôi này mà tìm Tàm Tang khẩu quyết?
Chàng nhất quyết nếu có cơ hội sẽ lấy cho kỳ được mà xem chứ không bỏ lỡ cơ hội như lần trước.
Chiều hôm đó, Tâm Đăng đi bách bộ trong vườn hoa, miên man suy nghĩ những vấn đề trên, những hình ảnh chùa chiền, người đẹp, cha mẹ, đồng đạo và những trận đấu chiến kinh hoàng liên tiếp hiện ra trong trí...
Thình lình có tiếng gió lạ nổi lên sau gáy, Tâm Đăng không quay đầu nhìn lại, chỉ nghe tiếng gió mà định hướng đi vật ấy, lẹ làng... Tâm Đăng thò tay ra kẹp lấy một vật.
Thì ra đó là một hòn sỏi, Tâm Đăng chưa biết người ném ám khí là ai thì nghe có tiếng gọi vang :
- Tâm Đăng......
Quay đầu nhìn lại, chàng giật mình đánh thót, thì ra đó là Trì Phật Anh.
Trong trí chàng lại hiện ra cái cảnh nô đùa với Mặc Lâm Na hồi mấy tháng trước, bây giờ người đẹp kia đã thay lòng đổi dạ và không biết giờ phút này nàng chắc đang trò chuyện thân mật với Lộ Kha?
Ý nghĩ vừa dứt thì Phật Anh đã tiến sát đến bên chàng, nàng nói khẽ :
- Ta có việc cần nói với mi...
Nói rồi đưa tay chỉ về một rặng cây lưa thưa nằm ở phía xa xa.
Đoạn nàng quay mình đi trước, Tâm Đăng nối gót theo sau mà trong dạ bàng hoàng, vì chàng không biết Trì Phật Anh sẽ nói với chàng những gì?
Tìm một nơi vắng vẻ, Phật Anh ngồi xuống rồi nói với Tâm Đăng rằng :
- Nơi đây công việc đã gần xong, tôi sắp sửa theo chân sư phụ mà về Trung Nguyên!...
Tâm Đăng đưa mắt nhìn về phương trời xa tắp hỏi :
- Cô và Lư sư bá sẽ về đâu?
Phật Anh thò tay ra rứt một ngọn cỏ, thiểu não trả lời :
- Xa lắm... Đó là vùng Giang Nam...
Tâm Đăng mơ màng trả lời :
- Giang Nam chắc xa lắm thì phải... Nghe đâu cảnh trí thật là đẹp...
Phật Anh lắc đầu :
- Nhưng tôi vẫn thích Tây Tạng.
Tâm Đăng lấy làm lạ nhìn Trì Phật Anh mà hỏi :
- Trường Sơn cũng về Giang Nam?... Chắc có lẽ cô nương và Trường Sơn sẽ làm lễ thành hôn?
Trì Phật Anh ngẩng phắt đầu dậy rồi trả lời :
- Không bao giờ...
Tâm Đăng hốt hoảng hỏi :
- Sao thế?
Tâm Đăng thoáng thấy hai dòng lệ từ trên khóe mắt của nàng lăn xuống thánh thót rơi trên mặt cát, chợt Trì Phật Anh nức nở nói rằng :
- Suốt đời tôi không thành hôn với một người nào khác nữa...
Tâm Đăng trố mắt không hiểu và chàng bắt gặp nhiều giọt nước mắt rơi trên mặt cát.
Tâm Đăng hỏi một câu thiết yếu :
- Hay là cô gặp điều gì trở ngại?
Phật Anh nức nở :
- Vì... vì mi đã trông thấy bộ mặt thật của ta, đồng thời mi đã...
Trong xã hội xa xưa, người con gái bịt lụa ngang mặt, lỡ bị người nào gỡ vuông lụa ra xem, kể như thất thân với người đó, huống hồ gì Tâm Đăng và Phật Anh cùng nhau lạc vào trận của Trác Đặc Ba, ngửi nhằm thuốc độc và Trì Phật Anh suýt nữa bị thất thân, mà Tâm Đăng suýt nữa phạm phải vào sắc giới...
Tâm Đăng hốt hoảng nói rằng :
- Trì cô nương, cô nên biết rằng việc đó xảy ra ngoài ý muốn của tôi, vì chất thuốc độc đã làm mất đi bản tính...
Phật Anh rên rỉ :
- Dù sao thì kể cũng như ta thất thân với mi rồi đó!
Tâm Đăng hốt hoảng trả lời :
- Nhưng dù sao tôi cũng trở vào chùa, đời tôi không thể nào ly khai với Phật, vì tôi đã trót hiến thân này cho Phật...
Phật Anh nghe nói chồm dậy, muốn chộp lấy cánh tay của Tâm Đăng, nhưng hai bàn tay của nàng còn cách bả vai của Tâm Đăng chừng năm tấc, bỗng từ trên một tàng cây rậm rạp, có một câu nói trong trẻo vang lên :
- Thật là nghiệt chướng... thật là nghiệt chướng...
Cả hai đồng giật mình ngẩng đầu lên, thì ra trên một cành cây cổ thụ đang có một lão già tóc bạc phơ, đó là Cô Trúc.
Thấy có mặt Cô Trúc tại đó, Phật Anh sượng sùng e thẹn cúi đầu, Cô Trúc nghiêm nghị bảo :
- Hai ngươi thật là nhi nữ thường tình, hiện nay trách nhiệm quan trọng của ngươi chưa hoàn thành, ân cha nghĩa mẹ chưa báo, sao có thể chung lòng vì giọt nước mắt của nữ nhi...
Bây giờ đến lượt Tâm Đăng hổ thẹn cúi đầu và Cô Trúc lại truyền lệnh :
- Tình thế bây giờ khẩn trương lắm, các môn phái trong làng võ Trung Nguyên bây giờ đã ào ạt tràn vào Tây Tạng như mi đã thấy. Đêm qua có nhiều tay cao thủ chết một cách thê thảm trong tay Trác Đặc Ba... Tâm Đăng... mi phải cấp tốc tìm Trác Đặc Ba một lần nữa và lấy cho được lệnh phù của ta vì có việc cấp tốc cần sử dụng.
Câu nói vừa dứt, ông ta không đợi Tâm Đăng trả lời, liền xoay lưng đi nhanh về phía Nhất Tâm lâu.
Tâm Đăng cũng cất phi thân theo sau ông ta, thoát đi chưa được mười trượng, sau lưng chàng bỗng có một mùi hương thoang thoảng bay tới, quay đầu nhìn lại chàng thấy Trì Phật Anh cũng trổ thuật phi hành theo chàng bén gót.
Bốn bàn chân của hai người trẻ tuổi lướt đi thoăn thoắt trên mặt cát, Trì Phật Anh khẽ thò một bàn tay ra níu lấy ống tay áo của Tâm Đăng.
Tim đập rộn ràng, Tâm Đăng vung bàn tay ra gỡ nhẹ lấy tay nàng...
* * * * *
Thế rồi đêm hôm đó, một đêm tối trời ngửa bàn tay không trông thấy, nhưng nhờ thị giác của Tâm Đăng đã luyện đến mức cao siêu nên chàng vẫn có thể đi lại dễ dàng trong đêm tối.
Lần mò theo dấu cũ, Tâm Đăng trở lại khu rừng mênh mông bí hiểm kia.
Đến chỗ ngôi mộ mà Tâm Đăng đã vùi xác những người mà chàng không biết mặt, Tâm Đăng dừng lại bồi hồi, trong dạ nghĩ đến tấm thảm kịch vừa qua.
Chàng lại ngồi xếp bằng ê a tụng pho La Hán...
Độ chừng tụng được năm ba trang kinh, bỗng nhiên thính giác báo cho chàng biết gần đâu đây có tiếng chân người lai vãng...
Lập tức mồm của Tâm Đăng vẫn ê a theo giọng trầm bổng của câu kinh nhưng chàng sẽ lén dồn một hơi dưỡng khí vào tận Đan Điền, hai bàn tay sẵn sàng ứng chiến.
Quả thật có tiếng người di chuyển, từ xa xa đi lần về phía Tâm Đăng...
Tiếng người đi lần tới...đi lần tới... rồi bỗng nhiên có tiếng ám khí xé gió vào vèo.
Không quay đầu nhìn lại, Tâm Đăng bình tĩnh thò hai ngón tay lên sau gáy của mình, kẹp phắt lấy một viên ám khí.
Ám khí vào tay, Tâm Đăng tức khắc biết người ấy là ai. Vì rằng cứ nghe sức mạnh nghìn cân và viên giấy vo tròn quen thuộc, chàng định rằng người này chắc là Trác Đặc Ba.
Và một chuỗi cười kinh rợn của hắn lại vang lên :
- Thành thật khen mi đó, tỏ tai sáng mắt như vầy mới xứng đáng là con người luyện võ!
Vì học qua một bài học, Tâm Đăng sợ lão ta lần này lại hát bài tẩu mã nữa, nên vội vàng nhảy xổ tới thét to :
- Lệnh bài của Cô Trúc lão nhân đâu, mau trao ra đây?
Trác Đặc Ba trả lời một câu ngoài tưởng tượng :
- Lệnh bài của hắn ta để trên mình ta, mi có đủ bản lĩnh thì hãy hạ ta mà lấy!
Tâm Đăng biết rằng phen này Trác Đặc Ba thật sự muốn chiến đấu với mình nên mới xử sự như thế.
Không nói không rằng, Tâm Đăng thình lình tống tới giữa mặt Trác Đặc Ba một đòn Cô Trúc Hoành Sinh.
Trác Đặc Ba ngửa cổ cười khà, hai bàn chân của hắn xoay nhanh một cách thần tốc, để rồi dùng bàn tay tả khoát lên theo thế Tuấn Mã Phi Thiên.
Cả hai người này thảy đều có ý muốn giải quyết trận chiến một cách cấp tốc, để phân thắng bại trong đêm nay, thử coi ai là cao thủ.
Trải qua mấy lần để thu hồi lệnh phù của những vị kia, Tâm Đăng thảy đều trải qua những cuộc thử thách của thiên nhiên, chỉ có cửa ải này là cửa ải cuối cùng, muốn lấy lệnh phù của Cô Trúc trở về phải làm sao hạ được đệ nhất cao thủ của Tây Tạng là Trác Đặc Ba.
Tâm Đăng nghe thấy nhiệm vụ của mình khó khăn lắm, vì rằng với sức lực dẻo dai của Tâm Đăng, có thể chống với thiên nhiên một cách dễ dàng nhưng với một con người tâm địa đầy xảo trá như Trác Đặc Ba, với một nền võ công thượng thặng, muốn thắng thật là thiên nan vạn nan.
Vì vậy mới xáp chiến là Tâm Đăng tung ra một đòn độc, Trác Đặc Ba cũng thừa hiểu nên vội dùng một đòn độc trả lại, ăn miếng trả miếng...
Trước mắt của Trác Đặc Ba hiện ra trăm trăm nghìn nghìn bóng chưởng chập chờn như những ngọn trúc khô quằn quại trong gió lộng...
Những ngọn trúc mơ hồ huyền ảo đó thi nhau tấn công vào những yếu huyệt phía trước mặt ông ta, may nhờ miếng Tuấn Mã Phi Thiên là một đòn vô cùng mạnh bạo, vì ông ta cư ngụ trên hồ Tuấn Mã, ngày ngày tĩnh tâm suy nghĩ sáng chế ra đường võ Tuấn Mã này cực kỳ lợi hại.
Bóng chưởng của ông ta bay ra phơi phới, thân hình cất lên khỏi mặt đất hơn ba thước, thế tựa ngựa bay, cùng trong một lúc hai tay và hai chân tung ra những thế kỳ quặc, như bốn vó ngựa đá vù vù giữa không trung.
Và khi hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, vang lên một tiếng “bốp” ròn rã...
Tâm Đăng thấy cánh tay của mình tê rần còn Trác Đặc Ba thì lộn mèo hai vòng rồi mới rơi xuống đất.
Đây là lần thứ nhất hai tay cao thủ dùng hết sức bình sinh để mặt đối mặt chọi với nhau một chưởng.
Tâm Đăng thì chuệnh choạng thối lui một bước còn Trác Đặc Ba thì thân hình lơ lửng giữa từng không, chẳng có một điểm tựa, mượn sức va chạm đó mà lộn mèo hai vòng, vì vậy mà vẫn chưa có dịp phân cao thấp.
Tâm Đăng vừa thấy hai chân của Trác Đặc Ba chấm đất, chàng bèn nhảy xổ tới tung thêm một đòn Cô Trúc Hoành Sinh, ý của Tâm Đăng muốn thừa dịp đối phương đứng trên mặt đất so chưởng lực thêm một lần nữa xem ai hơn ai kém.
Nhưng lần này Trác Đặc Ba không chống đối như ban nãy, mà chỉ hoành thân trở bộ tung ra một đấm mềm mại nhẹ nhàng vào huyệt Khúc Trì của Tâm Đăng.
Đây là một thế võ trong Đại Vân quyền của Trác Đặc Ba, Tâm Đăng thấy vậy vội vàng thu tay trở về rồi buông xuôi xuống, thân hình của chàng đảo qua đảo lại như một cây trúc khô.
Còn Trác Đặc Ba thì râu tóc đều dựng ngược, mặt mày đỏ bừng, hai tay khoanh tròn trước ngực, hổ khẩu mở ra một nửa.
Tâm Đăng thấy vậy, chàng không tiến tới mà ung dung nói :
- Xin thí chủ hãy tấn công trước!
Trác Đặc Ba gầm lên một tiếng, cánh tay tả thình lình vung tới, cùng trong hai chân khẽ nhón gót, là thân hình sát tới trước mặt của Tâm Đăng, năm ngón tay của ông ta như năm chiếc lưỡi câu móc mạnh vào giữa mặt của Tâm Đăng.
Tâm Đăng vội vàng sử một thế Tùy Phong Nhi Bảo, lách mình sang cánh hữu hơn năm thước, để rồi tung ra một thế Nhất Trúc Trùm Thiên, ngón tay của chàng căng thẳng ra như một cây cán bút, điểm một đường thật nhanh vào hông của lão.
Đòn thật nhanh mà thật là dũng mãnh!
Nhưng Trác Đặc Ba đã kịp thời tung mình lên vừa trốn đòn vừa cười rằng :
- Hay cho Cô Trúc chưởng!
Ngoài mặt hắn tuy tươi cười nhưng trong lòng hồi hộp vì hai mươi năm trước chính mắt hắn trông thấy Cô Trúc lão nhân chỉ dùng có một đường Cô Trúc chưởng này mà đối địch với hơn hai mươi cao thủ.
Tâm Đăng không nói không rằng, thân hình của chàng uốn éo như một con rắn đảo nhanh ra sau lưng của Trác Đặc Ba, vừa đúng lúc ông ta rơi xuống, mười ngón tay của chàng tức khắc trổ ra tua tủa theo thế Tâm Trúc Thổ Nha tấn công vào hậu tâm của đối thủ.
Trác Đặc Ba nghe sau lưng mình gió dậy rào rào, hai chân hắn lập tức trổ ra một thế Tuấn Mã Hành Vân, thân hình lướt nhanh về phía trước.
Hai bên tai của ông ta gió dậy rào rào, chỉ một đòn Tuấn Mã Hành Vân đã đưa thân hình của ông ta về phía trước hơn một trượng, quay đầu nhìn lại bất giác kinh tâm vì mười ngón tay của Tâm Đăng vẫn bay tới rào rào như bóng đuổi theo hình.
Trác Đặc Ba gầm lên một tiếng vang lừng, dùng tay tả đánh ngược ra phía sau một quyền Thiên Bình Đột Hiện, lòn qua hai cánh tay của Tâm Đăng mà tấn công vào huyệt Nhũ Tuyền, Tâm Đăng không né tránh, chàng dồn hết sức mạnh vào hai ống tay áo, ống tay áo mềm mại thế kia, mà được nội lực truyền vào sức mạnh như một con rồng uốn khúc vắt ngang qua, quấn vào tay của Trác Đặc Ba.
Trác Đặc Ba thoáng nghe tiếng gió đã biết rằng lợi hại, lập tức thu tay trở về, và bàn tay còn lại tống theo một đường như chớp giăng sấm nổ để yểm trợ cho cánh tay đang lui về của mình.
Thoát được đòn lợi hại này, Trác Đặc Ba ghìm chân đứng vững và bắt đầu thủ nhiều hơn công, có lẽ hắn muốn dùng lực dẻo dai thâm hậu của mình mà nhồi cho Tâm Đăng phí sức.
Trên bầu trời xám xịt của cao nguyên Tây Tạng lúc bấy giờ tuyết rơi lả tả, hai bóng người sát phạt nhau giữa cơn mưa tuyết.
Cuộc chiến càng càng lúc càng sôi động, hai chiếc bóng mờ khi ẩn khi hiện, khi dán chặt vào nhau rồi tách rời ra.
Tâm Đăng đã sử hết một đường Cô Trúc chưởng gồm một trăm thế mà Trác Đặc Ba sức lực vẫn còn dồi dào như một con mãnh hổ.
Tâm Đăng càng đấu trong lòng càng lấy làm kinh sợ, chàng quyết định :
- Cứ công lực của hắn như thế nào thì ta phải dùng trí để thủ thắng chứ không thể dùng sức.
Nghĩ đoạn, Tâm Đăng lập tức thay đổi lối đánh, đang sử dụng Cô Trúc chưởng một cách thần tốc, thình lình chàng chen vào sử một thế Phi Châm Tú Chưởng.
Trác Đặc Ba thấy vậy cười khà :
- Mi muốn dùng kế tiểu xảo để thủ thắng, đỡ...
Tiếng “đỡ” vừa dứt hai bàn tay của hắn lập tức dựng ngược lên, vừa tràn mình né tránh thế công của Tâm Đăng vừa lướt tới tấn công mãnh liệt.
Tâm Đăng thấy vậy vội vàng cất mình bay lên, như một con rồng quấn quanh giữa lưng trời, Trác Đặc Ba nhìn thấy giàn dưới của Tâm Đăng để lộ ra một kẽ hở, lòng mừng khấp khởi thét lên :
- Tâm Đăng, mạng mi hết rồi.
Vừa nói, hai bàn chân của hắn tức tốc sử ra một thế Thần Câu Quá Điền, lướt tới như bay, để rồi thò bàn tay ra theo một chiều hướng lạ lùng bí hiểm, ém vào huyệt Đan Điền của Tâm Đăng.
Nếu đòn này mà có kết quả thì Tâm Đăng sẽ bị banh thây đổ ruột như chơi.
Nào ngờ đây chỉ là một thế võ dụ địch của Tâm Đăng, chờ cho Trác Đặc Ba xuất chưởng rồi, Tâm Đăng mượn luồng chưởng lực của đối phương làm điểm tựa, uốn mình giữa từng không, sử một thế Vạn Trúc Tiêu Hoàn, bắn vù ra sau hậu tâm của Trác Đặc Ba, thò mùi giày bên hữu ra điểm vào huyệt Hội Tông của hắn.
Trác Đặc Ba ngỡ rằng ban nãy đã thủ thắng, nào ngờ Tâm Đăng trả đòn dữ dội như vậy, vừa nghe thấy luồng áp lực nổi lên sau lưng mình, vội vàng sử một thế Tuấn Mã Hành Vân như ban nãy để trốn chạy...
Nào ngờ Tâm Đăng đã tính trước, ngón điểm huyệt sau lưng cũng chỉ là đòn giả, lừa cho địch vào tròng, thấy thân hình của Trác Đặc Ba vừa bay tới là Tâm Đăng rũ hai ống tay áo một cái cực mạnh vào không khí để thân hình lướt tới như bay, trổ hết sức bình sinh xán một chưởng vào huyệt Thiên Linh Cái của lão.
Trác Đặc Ba năm nay gần bảy mươi tuổi đầu, đấu chiến với không biết bao nhiêu người mà chưa hề sử thế võ chạy trốn một cách hèn hạ kia, bây giờ bị đánh ép trong lòng nổi giận đùng đùng.
Vừa nghe tiếng gió nổi trên đỉnh đầu, ông ta đã gầm lên một tiếng vang dội, ngẩng mặt nhìn lên, dùng một thế Song Mã Kiều Thiên tống ngược trở lên chọi lại.
Trong cuộc xáp chiến này, Tâm Đăng đã dùng một thế võ hết mười phần sức mạnh mà Trác Đặc Ba cũng quyết dùng nội lực của mình mà so lại với đối phương một lần nữa.
Một tiếng bùng bùng vang lên khủng khiếp, tuyết bay cuồn cuộn, hai chân của Trác Đặc Ba lún sân xuống đất, còn Tâm Đăng lộn mèo ba vòng mới rơi trở về mặt đất.
Sau lần so chưởng này, Tâm Đăng biết đối thủ của mình tuy lớn tuổi nhưng khí lực có hơn mình chứ không kém, vì vậy, chàng quyết định phải cấp tốc đoạt lấy lệnh phù chứ không mê chiến nữa.
Vì vậy khi Tâm Đăng đứng vững thì Trác Đặc Ba hai chân vẫn còn lún sâu xuống đất, hai chân của ông ta vì tự mình hủy hoại đi trở nên tàn tật ngắn đi một ít, bây giờ lại lún sâu xuống mặt cát nên thân hình của ông ta cơ hồ bị mắc kẹt dưới mặt đất lên khỏi gối.
Tâm Đăng thấy đó là một cơ hội nghìn vàng, vội vàng nhảy tới, sử một đòn Độc Trúc Đăng Phong đánh thẳng vào hậu tâm của lão.
Vì chưa kịp cất mình nhảy khỏi mặt đất, lại nghe sau lưng mình áp lực nổi lên kinh khủng, Trác Đặc Ba không thể đổi cung để trốn đòn chỉ còn cách vung hai tay đánh ngược ra phía sau một đòn Tuấn Mã Hồi Đầu.
Thế võ này vô tình phơi bày trước ngực của ông ta một cách thống trị, Tâm Đăng thấy đối thủ đã trúng kế của mình, trong lòng mừng rỡ, vội vàng gia tăng thêm sức mạnh.
Trác Đặc Ba thính giác rất là bén nhạy, thấy luồng sức mạnh của Tâm Đăng ngày càng gia tăng ráo riết, còn một cánh tay còn thừa lại, ông ta vội vàng gác ngang qua huyệt đạo của cánh tay kia mà tiếp sức.
Tâm Đăng lòng mừng khấp khởi, “hự” lên một tiếng còn lại bao nhiêu sức mạnh thảy đều hắt hết trở ra, rồi nhanh như một con thỏ, hai chân của Tâm Đăng sử ra một thế Bạch Hạc Đằng Vân, nhanh như chớp lòn qua bên hông của Trác Đặc Ba...
Tay trái của Tâm Đăng thò ra theo một chiều hướng không thể nào tưởng tượng, ém vào huyệt Giai Tĩnh của mình, còn bàn tay hữu thì tung ra một đòn Ngạ Ưng Cầm Thực chộp vào giữa ngực của Trác Đặc Ba, chàng nhắm đúng chỗ chiếc túi bên trong, nơi người ta thường cất giấu đồ vật.
Trác Đặc Ba thình lình thấy luồng nội lực của Tâm Đăng vụt tắt, sửng sốt giật mình, biết mình đã mắc mẹo giương đông kích tây, vội vàng thu tay trở về...
Chính vào lúc đó thì bàn tay của Tâm Đăng nhẹ nhàng thò tới ấn vào huyệt Giai Tĩnh, nhanh như chớp, Trác Đặc Ba vội vàng dùng bàn tay của mình vẽ một vòng tròn thần tốc để bảo vệ huyệt Giai Tĩnh.
Nào ngờ... vào giữa lúc ông ta phá vỡ thế công của Tâm Đăng thì trước mặt lão vang lên một tiếng “toạc” như lụa xé, đòn Ngạ Ưng Cầm Thực của Tâm Đăng đã phát sinh hiệu quả, chàng chộp nhằm vài ba vật tròn tròn trong tay áo của ông ta rồi rút phăng trở về...
Trác Đặc Ba kinh tâm táng đởm, gầm lên một tiếng vang lừng, có bao nhiêu sức mạnh thảy đều dồn vào cánh tay hữu, tống một đòn trí mạng vào hậu tâm của Tâm Đăng.
Tâm Đăng đã tính sẵn từ trước nên vừa chộp nhằm một món đồ trong lòng của Trác Đặc Ba, vội vàng sử một thế Phi Bằng Vạn Dặm bay vù ra ngoài.
Nhưng thân hình của Tâm Đăng vừa cất lên khỏi mặt đất thì đã nghe bên tai tiếng cương khí nổi rào rào, xen lẫn trong một tiếng hét kinh man của Trác Đặc Ba.
Tâm Đăng biết đây là một đòn trí mạng, vội vàng nhún mình để gia tăng tốc độ, xem chừng Trác Đặc Ba đã đánh hết tầm tay rồi và miếng Phi Bằng Vạn Dặm của Tâm Đăng cũng vừa mãn trớn, bàn tay của Trác Đặc Ba đánh đã hết tầm mà lại còn cách thân hình của Tâm Đăng chừng hai tấc nữa.
Tâm Đăng mở cờ trong bụng, nghĩ rằng phen này mình chắc trốn thoát được đòn hung bạo, nào ngờ một tiếng thét thứ hai nổi lên như trời long đất lở, cánh tay của Trác Đặc Ba thình lình vươn dài thêm ba tấc nữa và một tiếng “bùng” khủng khiếp vang lên, bàn tay hộ pháp của Trác Đặc Ba in trọn vẹn lên hậu tâm của Tâm Đăng và đẩy bắn thân hình chàng ra ngoài hơn năm trượng......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...