Editor: Mèo ™
Cố Phán vẫn luôn nhìn anh không rời, cô nhận thấy vẻ mặt do dự của anh, rốt cuộc anh cũng nhận cuộc gọi.
Trần Trạm Bắc vừa mới đi khảo sát ngoài tỉnh về, cả người mệt mỏi, cho đến giờ ông cũng chưa được chợp mắt nghỉ ngơi chút nào. Hôm qua thư kí cũng đã nói lại với ông là Thiệu Thần có việc tìm ông rồi.
“Thiệu Thần, hôm qua tìm ba có việc gì àh?” Ông nhấc tay xoa xoa huyệt thái dương.
Trần Thiệu Thần đứng trước cửa sổ, trên gương mặt tuấn tú nhận thấy rõ vẻ căng thẳng. “Ba, chuyện du học Mỹ nửa năm sau con đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi, mong ba đừng nhúng tay vào nữa.”
Đầu bên kia truyền đến mấy tiếng ho khan.
“Con vẫn cố chấp không muốn đi?” Trần Trạm Bắc hỏi lại một câu.
“Vâng!” Trần Thiệu Thần trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, phản chiếu lên cánh cửa thuỷ tinh bóng dáng gầy gò của cô.
Trần Trạm Bắc ngồi đó xoa cái trán đang đau buốt từng cơn. “Làm theo cảm tính.” Ông trầm giọng lên tiếng lần nữa, mang theo sự phê bình không chút che giấu, không giận mà uy.
Trần Thiệu Thần rũ mắt xuống, giọng nói cũng trầm trầm: “Ba, con biết ba và mẹ đã trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau, con thật mong ba có thể hiểu được tình cảm của con.”
“Hồ đồ! Nếu như con muốn con bé sống tốt thì chính bản thân con phải làm được điều con muốn, bảo vệ được người con yêu. Trần Thiệu Thần, bây giờ con có năng lực đó sao? Một sinh viên trẻ người non dạ vì tình cảm mà từ bỏ tương lai của mình? Như thế sẽ chỉ làm người khác xem thường con mà thôi, không xứng đáng làm con trai của Trần Trạm Bắc này.” Trần Trạm Bắc càng nói càng tức giận.
Giọng ông trầm vang, Cố Phán từ xa xa cũng nghe được loáng thoáng chữ được chữ mất.
Trần Thiệu Thần mím môi. “Cho dù không đi du học, thì tương lai của con vẫn sẽ rộng mở.”
Cố Phán cắn chặt môi, nhưng cô không cảm thấy đau gì cả. Trần Thiệu Thần quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy khoé môi cô trắng bệch, anh đi tới, nhẹ nhàng nhấc cằm cô lên. “Nhả ra.”
Cố Phán chợt giật mình, nhấc răng ra khỏi môi, khoé miệng đã bị cô cắn rách một mảng. Cô lại nắm chặt tay, để mặc cho móng tay cắm vào da, cô muốn mượn cơn đau trong lòng bàn tay xua tan đi cảm giác bất lực lúc này.
Cô nhìn anh, bây giờ bọn họ vẫn còn rất trẻ, đã cùng hứa hẹn với nhau về những dự định phía trước, nhưng mà, ai có thể bảo đảm được tương lai sẽ có đổi thay hay không?
Cảm giác của cô lúc này không khác gì khi bị nhốt trong phòng vẽ tranh lúc đó cả.
Cố Phán bắt đầu hoang mang....
“Đừng như vậy!” Trần Thiệu Thần lại nhấc cằm cô lên. “Cố Phán, anh không cho phép em tự tổn thương mình. Anh không muốn nhìn thấy em u buồn không vui.”
Cố Phán mở to mắt nhìn anh, đáy mắt phản chiếu lại hình bóng của anh.
Anh không giải thích mà dùng hành động của mình làm cho cô yên tâm. “Hình như cháo nguội rồi...” Trần Thiệu Thần bình tĩnh chậm rãi nói. “Giữ gìn sức khoẻ cho tốt.”
Thật may là, lúc này Đường Thanh và Diệp Tử Nhuy vừa tới đây. Hai người còn mua một ít trái cây mang đến nữa. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
“Cố Phán, cậu sao rồi? Mém tí nữa là hù chết bọn mình rồi.” Đường Thanh vuốt vuốt ngực, Diệp Tử Nhuy đứng bên cạnh không nói gì.
“Mình không sao.” Cô cong khoé môi.
Trần Thiệu Thần chào hỏi hai người họ rồi ra ngoài mua cháo nóng mới về.
Đường Thanh nói: “Chúng mình đã hỏi qua rồi, hôm qua người ra khỏi phòng tranh trước cậu là Từ Tung. Không thể nào là cậu ấy khoá cửa được. Cố Phán, cậu còn nhớ người cuối cùng ra khỏi phòng tranh là ai không?”
Cố Phán suy nghĩ cố nhớ lại, một hồi sau lắc đầu đáp: “Không nhớ ra, mình mãi mê lo vẽ nên cũng không để ý.”
“Nhất định phải bắt được người đó, quá đáng ghét rồi.” Đường Thanh cắn răng nghiến lợi nói.
Cố Phán cười nhẹ. “Có thể là do người đó cũng không để ý thôi.”
Diệp Tử Nhuy nhìn cô, như có điều suy nghĩ. “Mang cho cậu một bộ quần áo này.” Cô ấy dừng lại, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Phán: “Cố Phán, mình vừa mới biết một chuyện, mình cho rằng nên nói cho cậu biết.”
Đường Thanh kéo tay cô ấy, dường như không muốn cô ấy nói ra.
Diệp Tử Nhuy lấy lại bình tĩnh. “Chúng mình nghe nói học kì sau Trần sư huynh sẽ đi du học Mỹ theo diện trao đổi sinh viên, cậu có biết chuyện này chưa?”
Trong lòng Cố Phán tràn đầy cảm kích, trên mặt cô cũng không có cảm xúc gì quá lớn. Diệp Tử Nhuy biết cô đã hay tin tức này rồi. Cô quay đi định tìm gì đó, hai người họ hiểu ý liền đưa di động cho cô.
Hành động ăn ý cùng lúc, ba người chợt nở nụ cười.
Cố Phán nhìn chiếc điện thoại di động cũ hiệu Nokia của Diệp Tử Nhuy, khung viền quanh màn hình đã bị trầy đến thảm thương, cô viết lên một hàng chữ. “Mình đã biết rồi. Các cậu yên tâm, mình không sao đâu.”
“Vậy Trần sư huynh sẽ đi sao?” Bọn họ đều lo lắng đến vấn đề này.
Cố Phán trầm mặc một lúc, sau đó lắc lắc đầu.
“Không đi?”
Cô gõ chữ trên điện thoại: “Mình không biết.”
Cả ba người cùng chìm vào yên lặng.
Không lâu sau, Trần Thiệu Thần đã quay lại, Cố Phán ăn cháo nóng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Cố Phán không thích bệnh viện, hai người Diệp Tử Nhuy vừa đi, cô cũng đòi về theo. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
Trần Thiệu Thần nghiêm mặt. “Bác sĩ nói em đã liên tục thức khuya mấy đêm rồi, cơ thể quá yếu, sức đề kháng cũng giảm.” Anh nhấn giọng nói.
Cố Phán kéo một tay anh, gương mặt bày ra vẻ nịnh nọt. “Anh có biết bây giờ anh rất giống một người không?”
“Giống ai?” Giọng anh có chút không tự nhiên.
Cố Phán cười cười, huơ tay. “Ba em.” Cô nghiêng đầu. “Mỗi lần mẹ thức khuya cũng bị ba em càm ràm y như bây giờ vậy, mặt bạnh ra, không đáng yêu chút nào.”
Ừm... Thật ra thì, dù vẻ mặt anh có như thế nào cũng vẫn rất đáng yêu.
“Vậy xin hỏi bạn học Cố vẫn muốn thức đêm đúng không?”
Cố Phán lắc đầu như giã tỏi. “Anh đừng tức giận mà... Về sau em sẽ sửa, nhất định không vậy nữa!”
Rốt cuộc Trần Thiệu Thần cũng không chịu nổi vẻ mè nheo đáng yêu của cô, chỉ khe khẽ thở dài một hơi. “Nhiệt độ đêm qua thấp như vậy...” Trong đáy mắt anh tràn đầy lo lắng và sợ hãi. “Sau này nhất định phải nhớ xác pin điện thoại đầy đủ.”
Cố Phán gật đầu liên tục, lại huơ tay ra dấu: “Sẽ không quên nữa.”
Kết quả là cô được thoát khỏi bệnh viện, đến nhà trọ của Trần Thiệu Thần.
“Em nghỉ ngơi đi, ngủ hoặc là đọc manga đều được.” Trần Thiệu Thần cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi kẻ carô.
Cố Phán vẫn không nhúc nhích, nhìn động tác cởi áo khoác của anh, vai phải anh bỗng khựng lại cứng đờ, sau đó mới chậm rãi buông xuống.
“Sao vậy?” Trần Thiệu Thần treo áo lên, thấy cô im lặng trầm mặc nên hỏi.
Cố Phán đi tới bên cạnh anh, tay phải giơ lên xem xét vai phải của anh. “Em muốn xem một chút...” Cô huơ tay nói. “Tử Nhuy nói các anh không có chìa khoá.”
Là phá cửa mà vào, vậy vai của anh...
Trần Thiệu Thần nhìn cô. “Muốn xem thật sao?”
Cố Phán cắn răng gật đầu, đáp lại anh. “Cũng không phải là chưa từng nhìn bao giờ!”
Trần Thiệu Thần cứng họng, khiêu khích nói: “Nếu em muốn xem thì tự mình cởi đi.” Khoé miệng anh gợi lên một ý cười xấu xa.
Mặt Cố Phán nóng lên, tay trái tay phải cùng giơ lên, nhẹ nhàng cởi từng nút áo.
Nút thứ nhất được cởi ra, cô nhíu cày, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa bối rối.
Cuối cùng Trần Thiệu Thần cũng không nhịn được, giơ tay lên cởi giúp cô. Tay của anh rất đẹp, mười ngón tay mảnh mai có lực, khớp xương rõ ràng, nút áo dưới bàn tay anh được mở ra rất nhanh. “Nhìn thấy chưa?” Anh khàn giọng nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi, thông minh như em sao mà làm khó khăn thế? Sau này phải luyện tập nhiều vào.”
Anh nắm lấy tay cô, nhiệt độ đầu ngón tay truyền vào da thịt cô. “Bây giờ em muốn làm gì?”
Cố Phán khẽ hít một hơi, không nhanh không chậm vén áo sơ mi của anh ra, khi nhìn thấy một mảng tím bầm ở đầu vai của anh thì cô có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị thương đau đớn, trong lòng trống rỗng bồi hồi. Hơi lạnh từ đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua da anh, cẩn thận từng li từng tí xoa xoa vết bầm trên vai anh, khoé miệng cũng vì kích động mà run run.
Trần Thiệu Thần nghiêng người, muốn né tránh tay cô. Cố Phán chợt lắc đầu, cô nức nở, một tay kéo anh thật chặt, không để cho anh né tránh.
Trần Thiệu Thần bình thản nói: “Không đau gì cả, chỉ là vết bầm hơi doạ người tí thôi.” Khoé mắt anh hàm chứa nụ cười thản nhiên. “Lúc ấy chỉ cần tìm thấy em là tốt rồi.”
Cố Phán hít mũi, chóp mũi vừa đỏ vừa đau.
Thấy cô vẫn không ngẩng đầu lên, Trần Thiệu Thần phiền não một hồi, lại hời hợt nói: “Haiz, chờ thêm vài ngày nữa anh bắt em đấm bóp trả công cho anh. Anh không khách sáo đâu nhé!”
Cố Phán ngước mắt lên, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trước ngực anh. Trần Thiệu Thần run lên, trái tim như bị thiêu đốt. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Cố Phán thu tay lại, tuỳ ý gạt nước mắt đi, khi nhìn anh thì cảm xúc đã ổn định lại, chỉ là sau khi khóc, khoé mắt đỏ ửng có hơi nhếch nhác. Cô huơ tay ra dấu: “Dám phá hư cửa phòng vẽ tranh của bọn em, anh phải bồi thường đấy!” Cô trừng mắt nhìn anh, lông mi thật dài vẫn còn vươn nước mắt.
Trần Thiệu Thần vừa mới cảm động khi thấy cô lo lắng cho mình như vậy, chợt nghe thấy câu nói đó, vẻ mặt liền xị xuống. “Đương nhiên là sẽ đền, nhưng mà...” Sắc mặt anh cũng nghiêm túc lại. “Chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng xem ai đã nhốt em trong phòng vẽ tranh trước đã.”
Cố Phán cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm toát ra từ ai đó.
Hết chương 38
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...