Cố Phán Rực Rỡ

Editor: Mèo ™

Mùa đông miền Bắc đến rất sớm, dường như chỉ trong một đêm đã không còn cảm nhận được mùa thu đâu nữa.

Một ngày nào đó, trong tiết học, đột nhiên cô giáo hỏi một câu hỏi: “Từ nhỏ đến lớn, việc dũng cảm nhất mà các em đã làm là gi?”

Các bạn trong lớp ồn ào xôn xao.

“Lớp 12 trốn học cả một tuần lễ, bị ba mẹ biết được, kết quả là ăn một trận đòn nhớ đời.” Một cậu nam sinh cảm khái nói.

“Ngày cuối cùng thi tốt nghiệp cấp ba xong, em đứng trước mặt cậu nam sinh lớp kế bên mà em thầm mến suốt 3 năm, nói với cậu ấy một câu — Ha ha. xxx, mình thích cậu. Kết quả, cậu ấy nói cậu ấy có bạn gái rồi, tên là Liễu Liễu. Em đau lòng muốn chết, thanh xuân của em cứ thế mà trôi qua mất tiêu.”

..... 

Diệp Tử Nhuy trầm mặc ngồi ở đằng kia, vẻ mặt thẫn thờ trống rỗng. Việc dũng cảm nhất mà cô đã từng làm, chắc chính là việc cầm dao đâm vào cha của anh ấy. Cô trừng mắt nhìn về khoảng không, khổ sở giật giật khoé miệng.

Những câu chuyện của người khác đều rất ngô nghê đáng yêu, nhưng chuyện của cô thì chỉ có một màu xám xịt.

Cô giáo hắng giọng, nói: “Còn bạn nào muốn kể chuyện của mình nữa không?”

Mấy bạn nam gáo thét. “Không công bằng cô ơi, tất cả bọn con trai chúng em đều nói huỵt tẹt ra hết rồi, các bạn nữ sao còn che giấu làm gì. Cô ơi, cô phải làm chủ cho bọn em.”  ĎïȅñÐān  ˱҉   «Łë.quý.ðôn " 

Cô cười. “Được rồi, vậy cô sẽ gọi một em bất kì nhé. Cố Phán nào.” Âm thanh của cô giáo vang vọng trong cả lớp học.

Cố Phán từ từ đứng lên, các bạn học ngồi phía trước đều quay lại nhìn cô. Trong mắt bọn họ, Cố Phán là người có rất nhiều tâm sự.

Cố Phán cười nhạt một tiếng, khom người viết xuống giấy trắng: “Chuyện dũng cảm nhất mà mình đã từng làm đó là từ 3 năm trước, mình quyết định sẽ thi vào khoa Mỹ thuật của trường đại học T này.”  Diệp Tử Nhuy ngồi bên cạnh cô, thay cô đọc lên đoạn lời nói này cho cả lớp nghe.

“Tại sao lại là khoa Mỹ thuật của trường đại học T?” Một bạn nam hỏi.

Cố Phán nhìn người bạn nam kia, cậu ấy cười cười với Cố Phán.

Cố Phán lại viết vào giấy: “Cô ơi, em đã trả lời xong câu hỏi của cô rồi.”

Cả lớp cùng ồ lên.

Có người còn chưa chịu bỏ qua cho Cố Phán dể dàng như vậy. “Cố Phán, cậu cũng keo quá đó. Mình cho rằng, đàn anh khoá trên tham gia tiết mục đàn piano cùng với bạn trong cuộc thi văn nghệ lúc trước mới là lí do lớn nhất mà bạn lựa chọn đại học T, đúng chứ.”

Lời nói vừa dứt, mọi người trong lớp đều cười vang lên.

Cố Phán cũng không giận, mặc cho bọn họ ồn ào náo loạn.

Một tiết học vui vẻ đã trôi qua hơn nửa. Cô giáo mới nói đến trọng điểm. “Nhà trường rất chú trọng đến kết quả học tập của các em, cho nên tuần này đặc biệt mời người mẫu đến làm mẫu cho các em đấy.”

“Cô ơi, là nam hay nữ vậy? Già hay trẻ ạh?”

“Ngày mai các em sẽ biết.”

“Cô ơi, cô nói trước để tụi em chuẩn bị tinh thần đi! Em sợ nếu như mong đợi quá nhiều, đến lúc đó mà thấy một bà lão người toàn nếp nhăn thì sẽ ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng đến tâm tình vẽ tranh của chúng em mất.”

“Ai bảo các em mơ mộng quá làm gì.”

“Ngày mai là lễ Giáng Sinh đó.”

“Được rồi, tan học.”

Sau khi tan học, Kim Nhiễm rủ rê Đường Thanh đi mua quà Giáng Sinh với mình.

Đường Thanh cười nói: “Mua quà cho bạn trai cậu, thì nên nhờ bạn nam tư vấn mới đúng chứ.” Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

Kim Nhiễm lườm cô một cái. “Cậu tham khảo giúp mình một chút cũng có sao đâu.”

Diệp Tử Nhuy đang dọn dẹp túi xách, nghiêng đầu nhìn Cố Phán. “Cố Phán, cậu định tặng học trưởng Trần quà gì vậy?”

Cố Phán cười cười, vậy mà cô lại quên mất lễ Giáng Sinh rồi.

“Không tặng quà sao?” Diệp Tử Nhuy hỏi.

Cố Phán viết lên giấy: “Mình đang suy nghĩ.”


“Đừng nói cậu quên lễ Giáng Sinh đấy nhé?”

Cố Phán le lưỡi cười cười, đúng là đã quên mất tiêu.

Kim Nhiễm nhìn cô. “Cố Phán, hay chúng ta cùng ra ngoài xem chung luôn nhé?” Tại lần trước sau khi Cố Phán thi xong quay về phòng, hình như trong lòng cô có tâm sự gì đó.

Cố Phán im lặng suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu đồng ý.

Ở gần trường có rất nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm, cả đám bọn họ cùng nhau dạo phố chọn quà. Cuối cùng Kim Nhiễm chọn một cái ví tiền màu đen, đơn giản mà tinh tế.

Cố Phán vẫn chưa chọn được quà gì cả.

“Cố Phán, nhiều loại như vậy mà cậu vẫn chưa chọn được món nào àh?” Đường Thanh không thể tin được.

Cố Phán lắc lắc đầu, quả thật không chọn được món nào thích hợp với anh cả.

Kim Nhiễm trêu ghẹo nói: “Mình nghĩ cậu tự gói mình thành một món quà, sau đó để bọn tớ thay mặt cậu tặng cho học trưởng Trần, nhất định anh ấy sẽ rất hài lòng.”

Nói xong, hai người vui vẻ cười ầm lên.

Cố Phán trừng mắt liếc bọn họ một phát.

Gần tối, Cố Phán đến toà nhà sinh hoạt chung của hội sinh viên. Cô không thường đến đây, nhưng rất nhiều người đều biết cô.

Khi Cố Phán đến nơi thì Trần Thiệu Thần vẫn còn đang bận việc. Trong dịp tết Nguyên đán, hội sinh viên dự định sẽ mời các vị cựu sinh viên về trường diễn thuyết. Cố Phán ngồi ở một góc, lấy bút và tập tranh của mình ra, viết viết vẽ vẽ gì đó.

Sau khi Trần Thiệu Thần xác nhận lại thời gian và các chương trình hoạt động, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía góc phòng, thấy cô đang vùi đầu chăm chú làm gì đó. Cả người anh dần thả lỏng, nhẹ nhàng sải bước đi tới.

Đứng từ phía sau lưng, anh nhìn thấy trên tập tranh của cô là nhân vật phim hoạt hình nào đó nhìn rất quen.

“Bạn Cố Phán, anh cho rằng anh nhất định phải thảo luận với em về vấn đề bản quyền chân dung của mình.” Tiếng của anh đột nhiên vang lên từ sau lưng, doạ cô giật cả mình.

Cố Phán vội vàng đóng tập tranh tại, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Trần Thiệu Thần giơ tay ra, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

Mặt Cố Phán đỏ như có lửa đốt, chậm rãi ‘dâng’ tập tranh cho anh.

Trần Thiệu Thần tự nhiên thoải mái ngồi xuống, anh cũng không vội xem mà chỉ hỏi: “Em ăn tối chưa?”

Cố Phán gật đầu, vội vàng lấy ra đồ ăn mình mang tới. “Bồi dưỡng cho anh, cơm rang trứng.”

Khoé miệng Trần Thiệu Thần khẽ cong lên, mở tập tranh của cô ra, trang thứ nhất cô vẽ một bức tranh gia đình, một nhà ba người, vui vẻ hoà thuận. Phía sau vẽ rất linh tinh hỗn tạp, cái gì cũng có, lật đến gần giữa, phong cách dần dần thay đổi.

Trần Thiệu Thần tỉ mỉ vuốt ve, ánh mắt không còn trầm tĩnh như nước nữa. “Vẽ rất đẹp, anh đáng yêu đến vậy àh?”

Cố Phán cầm lấy tập tranh, giả vờ hung hăng huơ tay nói: “Ai nói đây là anh! Đây là hình tượng nhân vật em mới nghĩ ra.”

Trần Thiệu Thần không chút để ý nói: “Thì ra nhân vật em nghĩ ra lại giống mắt anh, mũi anh, miệng anh đến vậy.”

Gương mặt Cố Phán đỏ bừng. “Anh Thiệu Thần, cơm sắp nguội rồi đấy.” Cô nói lãng sang chuyện khác.

Trong mắt Trần Thiệu Thần ánh lên ý cười. “Phán Phán, sau này em hãy vẽ về câu chuyện giữa anh và em.”

Cố Phán huơ tay nói: “Không sợ em xâm phạm đến bản quyền chân dung của anh nữa àh?”

Trần Thiệu Thần hí mắt. “Bản quyền chân dung của Trần Thiệu Thần đều thuộc về một mình Cố Phán!”

Cố Phán cười một tiếng, giúp anh lấy đũa, mở hộp cơm ra. Trần Thiệu Thần nhìn động tác của cô, nhìn đến ngây người. Mười ngón tay của cô mảnh khảnh thon dài, lúc cầm bút hay đánh đàn cũng đều rất đẹp, linh động như có linh hồn vậy.

Cố Phán quơ quơ tay trước mặt anh. “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Trần Thiệu Thần nâng tay vén tóc mái đang loà xoà trước mắt cô ra phía sau vành tai, nói: “Mỗi khi ba anh về khuya, mẹ anh cũng đều làm như vậy.” Đây chỉ là một hành động đơn giản đơn thuần, nhưng bởi vì bọn họ đang yêu nhau, nên hành động này bao hàm rất nhiều tình ý.

Cố Phán ngại ngùng.

Trần Thiệu Thần quả thật rất đói bụng, buổi trưa cũng chỉ ăn sơ sài một ít cơm, bận rộn suốt cả buổi chiều, một li nước còn chưa đụng tới. Nhưng lúc ăn cơm, anh ăn rất nhẹ nhàng từ tốn.


Một phần cơm chiên rất nhanh đã chui hết vào bụng Trần Thiệu Thần.

“Anh Thiệu Thần, nếu như anh không đói thì không cần phải ăn hết đâu.” Cố Phán hơi giật mình huơ tay nói.

Trần Thiệu Thần hàm hồ nói một câu: “Tâm ý của em sao anh có thể tuỳ tiện bỏ phí chứ.”

Cố Phán xoay người rót nước cho anh, miệng bình giữ nhiệt vẫn còn toát ra hơi nóng mờ mịt. Là trà bưởi, mang theo vị thơm thanh mát dể chịu.

Trong lòng Trần Thiệu Thần tràn đầy ấm áp.

Ánh đèn ấm áp bao phủ trên người cô, làm cho gương mặt cô càng thêm an tĩnh tuyệt đẹp. Sao anh có thể nỡ lòng bỏ lại cô một mình ở đây ba năm được chứ!

“Chiều mai, sau khi tan học em có rảnh không?” Anh khàn giọng hỏi.

Cố Phán suy nghĩ-ing.

“Có chuyện gì sao?” Trần Thiệu Thần nhíu mày.

Cố Phán huơ tay nói: “Ngày mai có người mẫu đến làm mẫu cho tụi em vẽ.”

Trần Thiệu Thần à một tiếng. “Phúc lợi của các em không tệ nhỉ.”

Cố Phán lè lưỡi.

“Ngày mai là lễ Giáng Sinh.” Anh nói, trầm ngâm chốc lát. “Nghỉ nữa ngày thôi. Sẽ không làm chậm trễ thời gian luyện tập của em đâu, sau khi trở về anh làm ngưởi mẫu miễn phí cho em.”

Cố Phán ngượng ngùng nhìn anh. “Chúng em vẽ là tranh khoả thân, người mẫu không mặc quần áo.”

“Anh biết.” Trần Thiệu Thần khí định thần nhàn (*) trả lời. “Chỉ cho một mình em nhìn thôi. Nếu không anh sẽ rất xấu hổ.”

(*) Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã

Cố Phán:  ... 

Hai người tán gẫu một lát, Trần Thiệu Thần lại tiếp tục bận rộn. Cố Phán ngồi ở một góc, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng anh.

Không cần làm gì cả, chỉ cần im lặng nhìn theo bóng lưng anh thì trong lòng cô đã thoả mãn rồi. Có lẽ đây chính là yêu.

Cố Phán còn đang suy nghĩ không biết nên tặng quà Giáng Sinh gì. Dù sao cũng là lễ Giáng Sinh đầu tiên hai người ở bên nhau, là một ngày rất ý nghĩa đó. Mãi cho đến khi trở về kí túc xá, Cố Phán cũng chưa nghĩ ra.

Buổi tối khi ngủ, cô nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Vậy nên cô bật dậy, mở đèn pin lên, lấy giấy vẽ và bút màu ra.

Trong màn đêm yên tĩnh, những cô bạn trong phòng đã sớm ngủ mất, hơi thở nhè nhẹ quanh quẩn trong không khí. Mượn ánh đèn yếu ớt, cô nhẹ nhàng múa bút phác họa lên giấy vẽ.

Ước chừng hơn ba tiếng đồng hồ, cô mới hoàn thành xong bức vẽ.

Cô vẫn luôn nhớ đến ngày hôm đó, hoa tuyết bay tán loạn, lạnh rét thấu xương, anh nói: “Anh có thể hiểu được thủ ngữ của em.”

Cố Phán dừng bút. Thì ra cô vẫn luôn nhớ mãi không quên, như đã khắc sâu vào trong trí nhớ. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

Không biết vẻ mặt anh khi nhìn thấy món quà này sẽ như thế nào nhỉ, Cố Phán cười thầm.

Sáng ngày hôm sau, ở bên ngoài có người hô lên: “ Tuyết rơi rồi!” Âm thanh cực kì kích động.

Đường Thanh bò dậy, kéo màn cửa sổ ra, khắp nơi đều phủ đầy tuyết, phản xạ ánh nắng mặt trời càng thêm rực rỡ.

“Tuyết rơi cả đêm nên mới đọng lại dầy như vậy, hôm nay thật tình không muốn đi học tí nào.”

Bốn người cùng vùi mình trong chăn ấm áp không muốn dậy.

Hai vị phụ huynh ở quê nhà cũng từng phút từng giây lo lắng cho Cố Phán ở thành phố B.


Cố Phán mở điện thoại di động lên thì nhận được tin nhắn của mẹ: “Dự báo thời tiết nói thành phố B sẽ rơi rất nhiều tuyết, con đi ra ngoài nhớ cẩn thận.”

Ba cô cũng nhắn tin: “Còn hơn hai tuần nữa là được nghỉ đông rồi, con cố gắng thêm một chút nữa nhé.”

Cố Phán nhắn tin trả lời: “Ba mẹ, trong phòng kí túc xá có máy điều hoà, rất ấm áp. Hai người yên tâm, con rất khoẻ.” Vừa mới gửi tin đi, cô liền hắt xì liên tục hai cái.

Diệp Tử Nhuy khàn giọng hỏi: “Cố Phán, tối hôm qua cậu bận việc gì sao? Mình thấy phía giường cậu có ánh đèn.”

Cố Phán trả lời: “Vẽ tranh”

“Sợ cậu luôn, hơn nửa đêm mà còn siêng năng như vậy.”

Cố Phán cười cười.

Trước khi đi học, Cố Phán cuộn bức tranh lại, dùng chun buột chắc chắn, sau đó bỏ vào ống đựng cầu lông gọn gàng.

Diệp Tử Nhuy nhìn bức tranh, khen ngợi hết lời: “Nét vẽ khéo léo tinh tế, vẽ biểu cảm của nhân vật rất chăm chút tỉ mỉ, nắm bắt được thần thái, làm bật lên trọn vẹn cái hồn của nhân vật, hình ảnh duy mĩ, khó mà có được tác phẩm nào hơn thế, cũng không biết là bài tập của thầy cô giáo nào giao vậy?”

Cố Phán không thèm nghe lời trêu ghẹo của cô bạn.

“Mình biết rồi, thì ra là bài tập mà thầy Trần Thiệu Thần giao.” Đường Thanh cố ý kéo dài giọng nói.

Cố Phán không thèm để ý đến cả hai người họ.

Tiết học buổi sáng, quả nhiên là sinh viên đi học ít hơn bình thường. Thầy cũng không điểm danh, chỉ cùng nhau ôn lại các phần trọng điểm cho kỳ thi cuối kì sắp tới.

Cố Phán đứng ở cửa sổ phòng kí túc xá nhìn xuống sân, liền nhìn thấy anh đang đứng giữa nền trời đầy tuyết đằng xa xa. Tuyết trắng xoá, anh mặc áo khoác ngoài màu đen, cực kì nổi bật.

Khoảnh khắc đó, trong mắt cô chỉ có duy nhất một mình anh.

Cố Phán nhanh chóng xuống lầu, chạy về phía anh. Trần Thiệu Thần nhìn thấy cô, cũng cất bước đi đến gần. Khi sắp chạm mặt nhau, cô nghe anh nói: “Đi chậm một chút, tuyết rất trơn coi chừng trợt té đấy.” Giọng anh lộ đầy vẻ lo lắng.

Cố Phán nhớ đến hôm nay ở trên đường có thấy vài người bị trợt té, cười hì hì.

Trần Thiệu Thần thấy cô ôm theo ống đựng cầu lông, hỏi: “Đây là gì vậy? Muốn đi đánh cầu lông sao?”

Cố Phán huơ tay, nói: “Đợi tí nữa nói anh biết.”

Trần Thiệu Thần thông minh mà, đương nhiên đã nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt không tự chủ càng dịu dàng cưng chiều hơn.

Dọc theo đường đi, anh nắm chặt tay cô, giẫm lên nền tuyết đọng dày đặc, có anh ở đây cô không hề sợ mình sẽ bị trượt chân.

“Phán Phán, em thích thành phố B không?”

Cố Phán dừng bước, nghiêng đầu qua. “Em thích ngắm tuyết.”

Trần Thiệu Thần khẽ cười. “Năm ngoái thành phố C không có tuyết rơi, chắc em rất thất vọng nhỉ?”

Cố Phán huơ tay, nói: “Có một chút. Cả một mùa đông dài như vậy mà không có lấy một trận tuyết nào, không đổ tuyết thì không thể coi là mùa đông hoàn chỉnh được. Nhưng mà em vẫn rất thích thành phố C.”

“Anh cũng vậy.” Anh nói.

Hai người đi ra khỏi cổng trường đại học.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô hỏi.

Trần Thiệu Thần chỉ chỉ phía trước mặt. “Anh dẫn em đi cắt tóc mái trước đã.”

Cố Phán vuốt vuốt tóc mình, thật không hiểu sao anh lại thích cô để tóc mái ngang đến vậy.

Đến tiệm cắt tóc, một anh thợ cắt tóc đến tiếp đón nhiệt tình. “Người đẹp muốn làm tóc àh? Hay là cắt tóc?”

Trần Thiệu Thần trả lời: “Cắt tóc mái ngang cho cô ấy, vậy được rồi.”

Anh thợ cắt tóc dùng con mắt chuyên nghiệp quan sát Cố Phán, tay vén tóc mái cô lên thử. “Người đẹp, anh nghĩ em nên để tóc mái xéo, hoặc là để dài thêm một chút rồi vén hết ra sau. Trán của em rất đẹp, không để tóc mái thì cả khuôn mặt của em càng rạng rỡ hơn. Tin anh đi.”

“Không cần, cắt tóc mái ngang.” Trần Thiệu Thần từ chối nhanh gọn lẹ.

Anh cắt tóc cứng họng. “Người đẹp, em không suy nghĩ lại sao?”

Cố Phán cười cười, lắc đầu một cái.

Vẻ mặt anh cắt tóc như hụt hẫng lắm. Lúc cắt tóc, anh nói nhỏ với cô: “Người đẹp, em nhớ suy nghĩ đến đề nghị của anh nhé, anh đảm bảo, em mà đổi lại kiểu tóc thì chắc chắn em sẽ trở thành cực phẩm siêu cấp mĩ nhân luôn.”

Trần Thiệu Thần nhíu mày, đi đến một bên Cố Phán. “Cắt đến ngắn đến chân mày là được rồi.”

Anh cắt tóc nhìn anh một cái. “Anh bạn àh, anh biết mà.”

Lúc Trần Thiệu Thần đi thanh toán tiền, anh cắt tóc mới than một câu với Cố Phán: “Bạn trai em đó, một chút xíu xiu khiếu thẩm mỹ cũng không có.”


Cố Phán bật cười.

Đi ra ngoài rồi, Trần Thiệu Thần mới hỏi cô: “Lúc nãy anh ta nói gì mà em cười vui vẻ quá vậy?”

Cố Phán huơ tay, nói: “Anh ta nói anh không có khiếu thẩm mỹ.”

Trần Thiệu Thần dừng lại một chút. “Anh ta không hiểu.”

Cố Phán cũng không hiểu.

Trần Thiệu Thần giơ tay lên phủi phủi vụn tóc trên vai Cố Phán, ý vị sâu xa. “Như thế này thì người khác sẽ không quá chú ý đến em.” DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

Cố Phán ngẩn ngơ, người này rất có tâm cơ (*).

(*) Tâm cơ: là động cơ ẩn sâu bên trong. Nói 1 người có tâm cơ ý nói người đó làm việc gì cũng có tính toán, mang hơi hướm tiêu cực. Nhưng cũng tùy trường hợp, đừng khổ tâm quá nếu người ta nói bạn có tâm cơ.

Bởi vì tuyết lại bắt đầu rơi nên Trần Thiệu Thần tạm thời thay đổi chủ ý, dẫn Cố Phán trở về nhà trọ của anh.

Sau khi vào nhà, hai người cởi áo khoác ra. Cố Phán đưa ống đựng cầu lông cho anh. “Quà tặng anh này.”

Trần Thiệu Thần cười như không cười. “Cái gì vậy?”

“Anh tự xem đi. Em đến thư phòng đọc sách đây.” Cố Phán huơ tay nói, sau đó chạy biến.

Trần Thiệu Thần vẫn đứng im tại chỗ, từ từ mở nắp ra, thấy bên trong là giấy vẽ. Nhẹ nhàng mở cuộn giấy ra, trong nháy mắt, ánh mắt anh liền ngưng đọng, sững sờ, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Ước chừng hơn một phút, Trần Thiệu Thần mới ổn định được tâm tình của mình, cẩn thận từng li từng tí cất bức tranh vẽ đi, sau đó bước đến thư phòng.

Cố Phán nghe thấy tiếng bước chân liền biết là anh đang đến đây, cô cũng bất động, ánh mắt nhìn chăm chú vào trang sách.

Trần Thiệu Thần ôm cô từ phía sau, mặt chạm mặt cô, hơi lạnh trên mặt của cả hai cũng dần trở nên ấm áp. “Nhớ rõ như vậy sao, hửm?” Giọng của anh khẽ run.

Cố Phán đang cầm sách, lấy sách chặn ở trước mặt, không thèm để ý đến anh.

Nửa thân trên Trần Thiệu Thần tự nhiên tựa vào người cô. “Thật ra thì anh rất cảm ơn Lương Triết, nếu không có cậu ta thì anh cũng sẽ đi tìm em, chỉ là có thể không thuận lợi được như vậy.”

Cố Phán để sách xuống, quay đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, cô huơ tay hỏi: “Lớp 12 học hành căng thẳng như vậy, sao lúc đó anh có thời gian học thủ ngữ được?”

Trần Thiệu Thần nhìn vào mắt cô. “Bất quá học đến tẩu quả nhập ma thôi.” Anh khẽ cười. “Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy em thì đã thích em rồi.” Âm thanh của anh mát lạnh, từng chữ từng chữ như rót mật vào tim cô.

Cố Phán động lòng, nháy nháy mắt, lần đầu tiên gặp mặt. “Khi đó anh cũng không biết em là ai mà.”

“Ngốc! Thích thì không cần biết lí do. Anh vẫn rất tin tưởng vào ánh mắt và... khiếu thẩm mỹ của mình.” Tay anh từ từ nắm chặt. “Em cũng phải tin tưởng vào ánh mắt của mình.”

“Quà của em, anh rất thích.” Anh thì thào nói, đáy mắt càng lúc càng thâm thuý, khoé miệng Cố Phán vừa mới cong lên, nụ hôn của anh ngay lập tức áp vào.

Dịu dàng, tỉ mỉ. Đầu lưỡi anh linh hoạt công thành chiếm đất trong khoang miệng cô, từng chút từng chút dụ hoặc cô, mang theo hương vị ngọt ngào khó cưỡng. Anh hôn ngày càng điêu luyện, cũng càng ngày càng... Trắng trợn.

Khi anh buông cô ra thì Cố Phán phát hiện, anh đã bị cô ôm chặt vào ngực rồi. Cố Phán mở mắt thấy một cảnh này, lập tức quýnh lên, rèm cửa sổ cũng không buông xuống. Ban ngày ban mặt, bọn họ ở chỗ này...

Nếu đối diện có người, chẳng phải sẽ bị thấy hết rồi sao.

Lúc cô đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối nùi đó, thì rên cổ chợt thấy lành lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên cổ mình đang đeo một sợi dây chuyền bằng bạch kim.

Chữ ở giữa dây chuyền là LOVE, nhưng kì lạ là phía trước phía sau còn có hai kí tự nữa.

CLOVEP

Đại não hình như thoáng qua cái gì đó, là ‘Thần’ và ‘Phán’ (*) sao?

(*) Là viết tắt phiên âm của tên Thần (chén) và Phán (pàn).

Trần Thiệu Thần nở nụ cười đầy hàm ý, khoé môi khẽ cong. “Nhờ người làm theo yêu cầu đấy. Hôm đó lúc em biểu diễn tiết mục, cổ vẫn để trống không đeo gì.” Anh dịu dàng nhìn cô. “Thẩm mĩ của anh như thế nào?”

Cố Phán giơ ngón tay cái lên. D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲

Hai người đang chàng chàng thiếp thiếp nồng nàng thì điện thoại của Trần Thiệu Thần chợt vang lên. Anh có chút bất đắc dĩ, ai mà gọi điện thoại cho anh vào lúc này vậy, không đúng lúc gì hết. Anh đến phòng khách cầm điện thoại lên nhìn, là mẹ của anh.

“Mẹ...”

Cố Phán nghe thấy người gọi đến là mẹ anh cũng không kiềm nén được, hai chân như có kiến bò.

Trần Thiệu Thần cúp máy, cười với cô một cái. Ánh mắt giảo hoạt, giọng nói bình thản. “Là mẹ anh, mẹ muốn đến thăm anh.”

Tiểu bánh mì đang ngồi yên ổn nghe thấy thế liền bật dậy.

Hết chương 22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui