Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Tối hôm đó ba mẹ Cố Khải Phong không có ở nhà, hai người vừa vào cửa, Cố Khải Phong đã thúc giục Lâm Phi Nhiên đi tắm.
Lâm Phi Nhiên quen thuộc lấy một bộ quần áo treo trong tủ đồ của Cố Khải Phong ra, ngoan ngoãn chui vào phòng tắm. Trong phòng tắm có một cái ngăn kéo nhỏ để đựng vật dụng cá nhân, bao gồm kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm… tất cả đều là nhãn hiệu và mùi hương Lâm Phi Nhiên thường dùng. Nếu cậu không đến thì ngăn kéo nhỏ này sẽ không có ai động vào, cho nên có thể coi đây là ngăn chuyên dụng của cậu.
Từ khi ba mẹ Cố biết phụ huynh của Lâm Phi Nhiên phải đi công tác, họ liền cho phép cậu tới nhà mình ở vào mỗi dịp cuối tuần. Mặt mũi Lâm Phi Nhiên sáng sủa, nói chuyện vui vẻ dễ thương, thành tích học tập cũng rất tốt. Cố Khải Phong vốn là một thằng nhóc khó dạy và hay sinh sự, bạn bè của hắn trước đây đều thuộc dạng khỉ đột động kinh, cho nên ba mẹ Cố rất thích hắn qua lại với những người bạn có tính cách hiền hòa lương thiện giống Lâm Phi Nhiên. Bởi lẽ đó, thái độ của họ đối với cậu lúc nào cũng nhiệt tình thân thiện.
Việc come out trong tương lai hiển nhiên sẽ cực kỳ thuận lợi!
“Cho em mượn máy tính một lát, em muốn tra vài thứ.” Tắm rửa sấy tóc xong xuôi, Lâm Phi Nhiên ôm laptop của Cố Khải Phong nhảy lên giường, ngồi dựa ở đầu vào thành giường mở máy tính ra. Bên dưới lớp quần ngủ rộng rãi là một đôi chân thon dài mềm mại trắng nõn đang đặt trên ga giường, đầu ngón chân người nọ nhỏ xinh tinh tế, móng chân được cắt ngắn rất sạch sẽ gọn gàng.
Cố Khải Phong chậm rãi lần mò quần áo của mình ở đầu giường, song ánh mắt lại dính vào cặp chân kia.
Chẳng biết là vì ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, hay vì cậu vốn đã đẹp đến mức hoàn hảo như vậy nữa, nói chung là, Cố Khải Phong cảm thấy Lâm Phi Nhiên cực kì dụ người, thậm chí cái đầu ngón chân cậu cũng như đang cào cào vào lòng hắn.
“Làm gì vậy?” Lâm Phi Nhiên phát hiện mình bị chó săn theo dõi, vội vàng giấu chân vào trong chăn.
“Chờ anh đi tắm.” Cố Khải Phong cúi người, gian xảo nhéo lên phần chân thò ra khỏi chăn của cậu, cầm quần áo của mình đi tắm.
Lâm Phi Nhiên mở trình duyệt web, cậu nhớ thầy hiệu trưởng quỷ tên là Giang Đỗ, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy bức chân dung trên hành lang cậu đã cảm thán rằng cái tên được ghi bên dưới bức tranh thật là dễ nghe, cho nên liền nhớ kỹ.
Vào lúc hoàng hôn ngày hôm nay, Lâm Phi Nhiên đã thử giao tiếp với thầy hiệu trưởng ở ngay cổng trường, song lại rất không thuận lợi. Hình như thầy hiệu trưởng không biết mình đã chết, thế giới bên ngoài đã trôi qua thật nhiều năm, nhận thức của ông vẫn bị đóng băng lại ở vài thập niên trước, hơn nữa đầu óc ông cũng có vẻ không tỉnh táo, hoàn toàn hành động dựa vào thói quen khi còn sống, cho nên mọi nỗ lực giao tiếp với ông cơ bản đều vô dụng.
Nếu thầy hiệu trưởng không nói rõ, Lâm Phi Nhiên đành quyết định tự mình tra thôi. Nhưng mà cậu mới di chuột vào khung tìm kiếm, mấy cái lịch sử tìm kiếm trước đó đã tự động xổ ra.
“Niềm vui bất ngờ cho bạn trai vào dịp sinh nhật”, “Giày bóng rổ hiệu XXX bản giới hạn số lượng size XX “, “Tình nhân thành phố X có thể hẹn hò ở những chỗ nào” …
“… Hửm?” Lâm Phi Nhiên giật mình một chút, lập tức hiểu ra đây đều là những từ khóa mà Cố Khải Phong đã tìm.
Nghĩ đến cái tên Cố Khải Phong ‘tà mị bá đạo’ như một nam thần trong tiểu thuyết, mỗi một hành vi cử chỉ đều tràn ngập hormone giống đực, đầu óc như chất đầy những lời tâm tình cùng chiến lược chinh phục nam giới bẩm sinh kia lại ngồi trước máy vi tính, lộ ra vẻ mặt ngây ngô lúng túng, vắt óc tìm cách làm mình vui vẻ, trái tim Lâm Phi Nhiên bỗng như bị ngâm trong một bình dung môi ấm nóng, chờ một cái que tên gọi Cố Khải Phong nhẹ nhàng khuấy đảo khiến mình hoàn toàn tan ra.
Không phải trời sinh đã biết chọc người như vậy!
Hot boy Cố cũng thực nỗ lực nha!
Cố Khải Phong còn đang tắm, Lâm Phi Nhiên đã lấy lại bình tĩnh, nhập tên thầy hiệu trưởng vào khung tìm kiếm, mở mấy trang tin có vẻ liên quan ra, sau đó lại tìm trang web của trường, vào mục tư liệu giáo viên ở bên dưới, bắt đầu nghiên cứu.
Xem qua tất cả tư liệu một lần, Lâm Phi Nhiên mới biết nửa tháng sau sẽ là kỷ niệm chín mươi lăm năm ngày thành lập trường. Người sáng lập ra ngôi trường nội trú này chính là thầy Giang Đỗ. Vài thời kỳ tổ quốc bị giặc ngoài xâm lược, thầy Giang vẫn luôn kiên trì, nhất quyết không chịu đóng cửa trường, ông vận động nông dân ở khu vực xung quanh, để mỗi hộ thu nhận một hoặc hai học sinh, chờ khi kẻ thù tấn công sẽ cho học sinh tới đó trú ẩn, giặc rút, học sinh lại về trường.
Thế nhưng, vào thời kỳ chiến sự gay gắt nhất, trong một lần quân giặc tập kích bất ngờ, thầy Giang đã bị sát hại dã man vì cứu một nữ sinh bị giặc bắt. Tuy học sinh trốn thoát thành công, nhưng quân giặc cũng đã phát rồ mà thiêu hủy hơn nửa ngôi trường cho hả giận. hiện nay trường học đã được xây dựng lại một lần… Về thời kỳ đó, tư liệu chỉ giới thiệu vài dòng như vậy, phía dưới chỉ đơn giản viết về những năm tháng tiếp theo và những học sinh bước ra từ ngôi trường này, trong đó có vài người làm nên việc lớn, nhất là nữ sinh mà thầy Giang liều mạng cứu giúp năm nào. Theo những gì tư liệu ghi lại, về sau cô trở thành một nhà khoa học, cống hiến rất nhiều thành quả tuyệt vời cho lĩnh vực mình nghiên cứu, coi như cô đã không phụ sự hy sinh của thầy mình. Nếu hiện tại nữ sinh này còn sống, có lẽ cũng đã ngoài tám mươi rồi.
Ngoài cửa hành lang truyền đến tiếng bước chân, hẳn là Cố Khải Phong đã tắm xong và đi ra. Lâm Phi Nhiên sợ đối phương đọc được nội dung mình tìm sẽ cảm thấy kỳ quái nên nhanh chóng xóa sạch lịch sử tìm kiếm, trang tư liệu về trường vừa xem cũng xóa luôn.
Chấp niệm của thầy Giang là gì? Làm xong tất cả những việc này, Lâm Phi Nhiên liền chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bắt đầu tự hỏi.
Lúc ấy thầy hiệu trưởng vì bảo vệ học sinh của mình mà chết, sau đó trường học lại bị quân thù thiêu hủy, cho nên rất có thể ông không biết tình huống các học sinh của mình… Nếu ông biết nữ sinh mình bỏ mạng để cứu năm đó đã chạy thoát thậm chí còn tỏa sáng rạng ngời như vậy, liệu oán niệm có thể tiêu tan vài phần hay không?
Song, vấn đề lại quay về xuất phát điểm — hiện tại thầy hiệu trưởng đã ở tình trạng vô tri vô giác rồi, căn bản không có cách nào giao tiếp được.
Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, rồi lại phát sầu thở dài một hơi.
“Bực bội thở than cái gì vậy?” Cố Khải Phong ghé đầu lại gần, thấy Lâm Phi Nhiên đang nhìn hình nền máy tính mà ngẩn người, liền khoa trương vỗ vỗ ngực, nói, “Làm anh hết hồn, còn tưởng tư liệu học tập đã bị em phát hiện.”
Lâm Phi Nhiên chớp mắt mấy cái, hoang mang hỏi: “Tư liệu học tập gì?”
“Cái này này.” Cố Khải Phong chậm chạp nói, đồng thời đặt tay lên bàn tay đang nắm chuột của Lâm Phi Nhiên, điều khiển cậu mở một thư mục có tên là ‘Tư liệu học tập’ ở ổ E. Bên trong tất cả đều là những file video có đuôi.avi, song tên file thì lại có vẻ vô cùng đứng đắn, nào là hội thảo tiếng Anh, nào là giảng đường của thầy Vật lý, linh tinh này nọ.
Lâm Phi Nhiên: “…”
“GV, bảo bối, muốn xem không?” Cố Khải Phong nhẹ nhàng phả hơi nóng vào vành tai của Lâm Phi Nhiên.
“Không muốn.” Lâm Phi Nhiên dẩu môi, xem thường đến suýt nữa thì nhắm tịt mắt lại. Cậu ném laptop xuống giường, dịch mông ra xa khỏi Cố Khải Phong mười cm, giọng điệu sặc mùi ghen tuông, “Diễn viên trong phim đẹp không? Lúc xem đầu anh nghĩ đến cái gì hả?”
Cố Khải Phong vốn muốn rủ Lâm Phi Nhiên xem mấy thước phim không tiện mô tả bằng lời một chút rồi nhân cơ hội cướp cò súng tạo thương vong, không ngờ máu ghen của người kia lại nhiều như vậy. Hắn cảm thấy mật ngọt ngào dâng đầy đầu óc, dịch người lại gần Lâm Phi Nhiên, vô cùng không biết xấu hổ mà bám dính lên, xin khoan dung nói: “Rất khó coi, thật đấy! Lúc anh xem đầu óc cực kỳ trong sáng, vừa xem vừa niệm kinh, đấu tranh với tâm tưởng ma quỷ của mình.”
Lâm Phi Nhiên bị lời nói của hắn làm cho suýt nữa bật cười, nhưng vì muốn lấy lại bản lĩnh nắm quyền chủ động của người đàn ông, nên vẫn cố ép khóe miệng mình trĩu xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Không đẹp mà anh còn tích trữ nhiều như vậy?”
Bạn trai nhìn thằng khác để quay tay, ai mà chịu được, hả!?
Cố Khải Phong ho nhẹ một tiếng: “Thì trước kia cũng thấy vừa mắt…”
Lâm Phi Nhiên lại dịch ra xa Cố Khải Phong mười cm, xụ mặt nói: “Vậy anh cứ từ từ mà xem đi, ha!”
Cố Khải Phong lại nhanh chóng dính lên: “Nhưng sau khi quen em thì không còn thấy như vậy nữa.”
Lâm Phi Nhiên buồn buồn: “Dối trá.”
Lúc này, cái mác ‘thích giận hờn vô cớ’ của người nào đó thật sự là không trưng ra nổi!
“Thật mà.” Vì đề biểu đạt thành ý, Cố Khải Phong chọn toàn bộ thư mục kia, ấn nút delete. Xóa xong hắn lại nắm lấy một ngón tay của Lâm Phi Nhiên, dịu dàng nói, “Xóa rồi, còn không sánh nổi một ngón tay của Nhiên Nhiên nữa.”
Lâm Phi Nhiên rướn cổ nhìn vào màn hình máy tính, thấy vị trí cái thư mục lúc nãy đã trống không, vẻ mặt mới khá hơn một chút.
Cố Khải Phong cong cong khóe miệng, đưa ngón trỏ bàn tay trái của đối phương đến bên môi mình, thè lưỡi nhẹ nhàng liếm qua một chút. Thấy Lâm Phi Nhiên không kháng cự, hắn liền bắt chước hành vi không thể miêu tả nào đó, đưa ngón tay thon dài mảnh khảnh của cậu vào trong miệng mình.
Ngón tay bỗng nhiên bị khoang miệng ấm nóng ướt át bao bọc lấy, loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa kích thích này khiến Lâm Phi Nhiên ngẩn người trong chốc lát. Ngay khi cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Cố Khải Phong đã bắt đầu phun ra nuốt vào ngón tay kia. Đôi môi mỏng mà duyên dáng của hắn gắt gao mút chặt lấy ngón tay Lâm Phi Nhiên mỗi lần nó chui vào khoang miệng, đồng thời đầu lưỡi linh hoạt bên trong cũng không ngừng liếm láp chơi đùa nó. Tuy thứ mà đối phương tấn công chỉ là một ngón tay thôi, nhưng hai gò má Lâm Phi Nhiên vẫn cứ nóng bỏng lên chỉ trong chớp mắt.
“Đừng quậy…” Lâm Phi Nhiên kích động muốn rút tay về, nhưng Cố Khải Phong lại nương theo phương hướng thực hiện động tác của cậu mà đè ép xuống, đem nhóc Bánh Nếp bị ghẹo đến mặt đỏ tai hồng hôn hôn sờ sờ cho thật đã.
“Bảo bối, muốn thử thực chiến một lần hay không?” Cố Khải Phong mang theo ý tứ ám chỉ rõ ràng nhéo lên ngón trỏ mới bị mình liếm của Lâm Phi Nhiên. Dùng sức nặng thân thể nhún trên chiếc đệm siêu đàn hồi vài cái làm cho mặt giường khe khẽ rung lên, hắn đè giọng xuống thật thấp, vừa cắn vành tai người ta vừa nói, “Giường êm như vậy, đừng lãng phí.”
Lâm Phi Nhiên dùng sức quay đầu, cứ như chỉ hận không thể nhét thẳng đầu vào trong cái gối, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng không hề từ chối: “Dùng miệng thì… em không biết…”
Cậu thật sự không biết! Ít nhiều gì Cố Khải Phong cũng có lý thuyết suông, nhưng Lâm Phi Nhiên thì đích thực là một nhóc xử nam ngây thơ khờ dại, chưa từng xem dù chỉ là một tấm ảnh nóng.
“Anh biết.” Hô hấp của Cố Khải Phong chợt trở nên dồn dập, ánh mắt như lóe ra ánh sáng xanh khi sói đói phát hiện được đồ ăn, hắn nói: “Anh dạy em.”
Lập tức, Lâm Phi Nhiên cảm thấy mất thể diện đến mức chỉ hận không thể chui tọt xuống dưới đệm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...