Cho dù Tô Mạc nghe
thấy nhưng cô không muốn trả lời. Lúc ấy, cô chỉ muốn trốn chạy. Chạy đi đâu cũng được, miễn là không còn phải ở đây nữa.
Sau khi ra khỏi nhà, thật lòng cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu nên cứ mải miết đi về phía vô định.
Cô biết ban nãy mình cư xử quá khích nhưng ngọn lửa trong lòng cô nay
không có gì dập tắt nổi. Cô không chịu đựng được khi mẹ mình lại là hạng gái bao bị người đời phỉ nhổ.
Nhưng thật sự là vậy. Bà Trần Tố không hề chửi oan, và thậm chí Ôn Tư Niên đã quá khoan dung với cô rồi.
Hóa ra những chuyện cô tính toán, so đo kia chỉ là một mớ chuyện cười, còn
cô, chỉ là một con hề không hơn không kém. Cô chết lặng đi, toàn thân cô rã rời. Cô quỳ sụp xuống, ôm chặt hai đầu gối và khóc nức nở.
Con phố tấp nập người qua kẻ lại nhưng không ai để ý tới một đứa con gái đang ngồi khóc một mình trong góc đường.
Đêm đó, Tô Mạc không nhớ mình trải qua như thế nào. Cô chỉ biết mình thấy
lạnh, lạnh đến nỗi không thấy buồn ngủ, buốt đến nỗi không còn cảm thấy
điều gì nữa.
Cô cứ ngồi thu lu trong xó nhìn người đi qua, rồi lại đi lại, rồi lại vãn dần, đến khi chỉ còn lại mình cô đơn coi lẻ bóng.
Người cô mỗi lúc một rúm lại. Chốc chốc có mấy con mèo hoang, chó đi bụi tha
thẩn qua chỗ cô. Có lúc chúng hiếu kì vây quanh quan sát, nhưng khi cô
ngẩng đầu lên lại hãi hùng bỏ chạy không để lại vết tích.
Cô cứ khóc rồi lại nín, khóc rồi lại nín, suốt đêm không chợp mắt lấy một phút.
Nhưng khi những tia nắng mới đã len vào tận góc cô ngồi, cô mới biết mình nên về nhà. Với cả hôm nay cũng phải đi học nữa nên cho dù đường về có gian khổ thế nào thì cũng đành phải đi thôi.
Vừa nhỏm dậy, cô phát hiện toàn thân mình đã đóng băng. Có vận đọng tay chân một lúc mới có cảm giác như bình thường.
Sau khi lau sạch nước mắt, cô mới lững thững tìm đường về nhà.
Cho dù bà Lâm có phạm phải bao nhiêu sai lầm thì đó cũng là mẹ cô, là người duy nhất tren đời này yêu thương cô vô điều kiện.
Mãi cô mới lết được về đến nhà, lúc ấy cũng chẳng phải sớm sủa gì nữa. Đèn
phòng khách vẫn sáng trưng, có lẽ nó đã phải sáng suốt đêm qua cho tới
tận bây giờ.
Mẹ cô không có trong phòng khách, có lẽ đã về phòng
ngủ rồi. Cô do dự một hồi và nhòn chân bước tới cửa phòng ngủ xem mẹ như thế nào.
Cửa phòng không khóa chỉ khép hờ. Vừa bước vào phòng cô đã nhanh chóng nhận ra điều gì đó bất thường. Cô hoảng hốt lao tới phía đầu giường và thấy mẹ đang nằm im, nhưng ngực mẹ không phập phồng như
đang ngủ nữa.
Lọ thuốc ngủ đầu giường đã sạch trơn trong khi cô
nhớ rõ mấy hôm trước nó vẫn còn rất đầy. Cô sợ hãi đưa ngón tay ra trước mũi mẹ nhưng không cảm thấy chút hơi ấm nào hết, có khi nào mẹ cô đã
tắt thở?
- Mẹ… - Tô Mạc lập cập gọi nhưng cô thấy cổ họng đã khàn đặc lại.
Mẹ cô không đáp, vẫn nhắm nghiền mắt như người đang ngủ say.
- Mẹ…
-…
- Mẹ, trả lời con đi! Mẹ… Mẹ… - Cô chỉ biết lặp đi lặp lại tiếng “mẹ” như cái máy, như một đứa trẻ đang ê a tập nói. Nước mắt cô bắt đầu trào ra.
- Mẹ ơi, con sai rồi. Con biết con sai rồi, mẹ đừng như vậy nữa, đừng như vậy nữa… - Cô nức nở khẩn cầu. Nhưng người mà cô yêu thương nhất, và
cũng là người yêu thương cô nhất vẫn không có một chút phản ứng nào.
Giấc ngủ trên khuôn mặt ấy trông thật hạnh phúc, thật yên bình.
Nhưng bi kịch là nếu cô bị bỏ lại một mình trên thế gian này thì sẽ ra sao?
Nếu người yêu thương cô nhất cũng bỏ cô mà đi thì cô phải làm sao?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô lấy điện thoại ra theo vô thức.
Đầu dâu bên kia vang lên tiếng cằn nhằn quen thuộc của Diệp Tử Khiêm:
- A lô, làm gì mà không đi học? Định bùng à?
Tô Mạc không thể nào nói lên lời, cô cứ nấc lên ầng ậc như người bị sặc
nước. Linh tính mách bảo Diệp Tử Khiêm có chuyện không lành đang xảy ra, cậu hạ giọng:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?
- Mẹ tớ… Mẹ
tớ… Nguy rồi… Làm thế nào bây giờ? Diệp Tử Khiêm làm thế nào bây giờ? –
Dứt lời, nước mắt tràn ra giàn giụa, ướt đẫm hai gò má.
Diệp Tử Khiêm hoảng hốt, cậu im lặng vài giây rồi quát tháo:
- Không được cuống! Gọi xe cấp cứu ngay! Không sao đâu! – Ngay sau đấy, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút.
Diệp Tử Khiêm thở một hơi lấy sức, cậu quyết định bùng luôn tiết hôm nay.
Cậu phải tìm Tô Mạc, ít ra vào những lúc như thế này, cậu phải ở bên
cạnh cô.
Không biết Tô Mạc đã đưa mẹ đến bệnh viện nào nên phạm
vi tìm kiếm cũng khá rộng. Nhưng may thay cuối cùng cậu cũng tìm được
tới nơi.
Bà Lâm đang nằm trong phòng phẫu thuật. Tô Mạc đang thần người ngồi chờ trên chiếc ghế dài trước cửa, khuôn mặt ngơ ngác như mất hồn.
- Tô Mạc. – Cậu thốt lên, Tô Mạc ngập ngừng ngẩng đầu nhìn
cậu. Đôi mắt đen láy bỗng chốc rỗng tuếch, đôi bàn tay vẫn co ro đan vào nhau trông thật đáng thương.
Diệp Tử Khiêm thở daif và bước tới
bên cạnh cô. Cậu cao lớn hơn hẳn những đứa bạn cùng tuổi nên có thể chặn đứng cô bất cứ lúc nào. Cậu đưa tay xoa đầu cô, giọng cậu chưa bao giờ
hiền dịu như thế, đến nỗi người nghe chỉ muốn òa lên khóc:
- Rồi sẽ ổn thôi, đừng sợ.
-…
- Có tớ ở đây rồi, cho dù thế nào tớ cũng không đi đâu hết.
- Diệp Tử Khiêm..
- Ơi?
- Cảm ơn cậu…
- Đồ ngốc.
-…
Cậu ôm chặt cô vào lòng. Đây không phải là lần đầu tiên Tô Mạc được chạm
vào lồng ngực cậu nhưng chưa bao giờ cô thấy ấm áp và dễ chịu đến thế.
Cho dù bây giờ cô có chết đi thì cũng chẳng có gì đáng sợ. Hãy để khoảnh khắc tuyệt đẹp này dừng mãi ở đây thôi.
“ Hãy để tớ lưu luyến mãi khoảng thời gian cảm động này, hãy để tớ khắc ghi hơi ấm của cậu vào lòng.
Cảm ơn cậu, Diệp Tử Khiêm.
Cảm ơn cậu vì đã đem hết tât cả những điều tốt đẹp nhất trong đời để dành tặng cho tôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...