Hai chữ “cầu xin”
khiến cô hóa đá. Trải qua bao nhiêu năm, mọi sự đều có thể thay đổi được nhưng Ôn Tư Niên không nên khụy lụy như thế này một chút nào. Đôi mắt
cô nhắm nghiền, cảm nhận rõ một giọt sương nhỏ đang làm lạnh nơi khóe
mắt. Hai tai lùng bùng giọng nói của anh:
- Mạc, hôm nay anh đã theo sau bọn e suốt.
-…
- anh thấy em dẫn cậu ấy đi ăn tôm chiên. Anh cũng đã thấy cậu ấy hôn em.
- Thế thì sao? – Cô không thể im lặng thêm một giây nào nữa, anh ôm cô
chặt đấy nhưng làm vậy cô chỉ càng cảm thấy đau đớn mà thôi. Cô lại nhắm mắt và nhận ra một điều, thì ra mình cũng có thể tàn nhẫn, phũ phàng
như thế. – Ôn Tư Niên, anh bảo anh chỉ coi em như e gái thôi mà.
-…
- Còn em cũng đang cố gắng hết sức để coi anh như anh trai đây.
-…
- Vì vậy đừng tới làm phiền em nữa. Coi như em cầu xin anh đấy!
-…
- Còn chuyện gì nữa không anh? Nếu không thì em…
- Mạc, đừng nói như vậy có được không? Anh chỉ muốn nói chuyện với em như ngày trước mà thôi. – Ôn Tư Niên đột ngột ngắt lời cô, giọng nói ôn như nhưng chất chứa bao nhiêu đau khổ và gánh nặng.
“ Nếu thật sự
có gánh nặng, tại sao không thể chia sẻ cùng em? Cho dù đúng là anh có
nỗi khổ khó nói, chí ít cũng phải cho em hay chứ? Tư Niên, em đâu phải
ai khác, mà chính là Tô Mạc cùng lớn lên bên anh, là Tô Mạc anh luôn yêu quý nhất cơ mà?” những mệt nhọc dần hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô buộc
lòng phải vùng ra nhưng anh không chịu buông tay. Anh chỉ muốn ôm cô
thật chặt, bởi lẽ được ôm cô trong tay, anh như được ôm cả thế giới.
Nhưng Tô Mạc không muốn ở yên trong vòng tay ấy nữa, mặc cho anh khổ sở
van nài, cô vùng vằng để thoát khỏi anh bằng được.
Ôn Tư Niên bật khóc. Khóc rấm rứt, âm ỉ, lặng lẽ như thể không dám ;àm kinh động tới người khác.
Thấy thế, Tô Mạc bỗng đứng yên cho anh ôm, tỏng lòng chất chồng những đau
khổ. Đây không phải là lần đầu tiên cô trông thấy anh khóc, nhưng chưa
bao giờ cô quen được những giọt lệ của anh. Trong kí ức của cô, anh luôn là một Ôn Tư Niên to lớn, vĩ đại, kiêu hùng, đôi mắt anh có lửa và luôn luôn nhìn thẳng.
Anh không nên khóc lóc thảm thiết thế này, và
càng không nên như thế trước mặt cô. Tô Mạc càng nhắm chặt mắt vì nếu
chỉ hé ra khe khẽ thôi, nước mắt sẽ đổ ào như cơn lũ tràn qua đập ngăn.
Dù vẻ ngoài của cô có rắn rỏi đến đâu, thì Ôn Tư Niên luôn là điểm yếu
nhất đối với cô. Ai lỡ tay chạm một chút thôi, cô sẽ run lên như có ai
khoan sâu vào tận đáy lòng.
Ôn Tư Niên khẽ run run vì nước mắt
rơi tí tách lên tay anh bỏng rát, anh lại càng ôm cô chặt hơn. Cô có thể nghe thấy tiếng anh khóc trong câm lặng. Ôn tư Niên run rẩy lên tiếng:
- Mạc, anh xin lỗi. Chúng ta chỉ có thể thế này thôi, không còn lối đi
nào cho chúng ta nữa đâu. – Anh đang nói chuyện với cô nhưng không khác
nào đang từ nhắc nhở chính mình. Anh thấy bứt rứt trong lòng, nhưng Tô
Mạc còn khó chịu hơn. Những giọt lệ bắt đầu tròn trên má cô, cô khoc ầng ậng:
- Ôn Tư Niên, tại sao anh không chịu nói ra từ đầu? Có chuyện gì không giải quyết được? Tại sao anh cứ giấu kín mãi?
Người đàn ông đang ôn chặt cô từ đằng sau bất chợt rơi vào im lặng, toàn thân anh run lên dữ dội hơn trước. Còn Tô Mạc, cô đã bừng tỉnh từ cơn mơ hỗn mang này. Nhân lúc Ôn Tư Niên còn chưa định thần lại, cô luồn xuống
chui ra từ khuỷu tay anh. Cô quay đầu nhìn lại người con trai của thời
thơ ấu, cười nhạt nhẽo và tuyệt tình:
- Thế đấy anh à, cho nên ta hãy quên đi. Từ giờ trở đi, hai ta cứ như thế này thôi.
Sau câu nói ấy, đáng nhẽ cô phải quay lưng bước đi mới phải. Nhưng cô không làm vậy, cô cứ ngây ra một chỗ để chờ đợi âm thầm một kết thúc khác.
Nhưng anh vẫn chỉ tỏ vẻ đau khổ, cũng không cất được lời nào níu kéo. Anh nhẹ giơ tay ôm đầu như thể nỗi đa đã dâng lên cực điểm và nghẹn ngào nói:
- Em nói đúng, chúng ta chỉ nên như thế này thôi.
Tia hy vọng cuối cùng của anh đã bị câu nói tuyệt tình của anh dập tắt, cô
chỉ muốn ngật ngưỡng nhưng toàn thân đã kiệt sức, đành cúi đầu nghẹn
ngào:
- Được, vậy cứ thế này đi. Em về đây. Muộn rồi. Lần này em
sẽ không nói hẹn gặp lại với anh nữa. Vì từ giờ về sau có lẽ chúng
ta chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa…
Giọng nói của cô bắt đầu vỡ
ra trong tiếng nấc. Cô cứ nghĩ mình sẽ có thể lạnh lùng lắm, ngạo nghễ
lắm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đáng thương như thế này. Thôi, quay lưng
bước vậy đi. Quay lưng rồi thì khỏi phải che giấu vẻ tội nghiệp ấy nữa.
Cho dù khóc lóc thảm thương thế nào, ngoài bản thân cũng chẳng còn ai
trông thấy. Cho dù đau đớn tuyệt vọng như thế nào, cũng chẳng còn ai
hay.
Cô vội vã bỏ đi, hai hàng nước mắt vẫn đua nhau lăn xuống. Nhưng người kia sẽ không thể nhìn thấy nữa.
“Cứ như thế nhé, chúng ta cứ như thế nhé.
Em đi đây, đừng níu kéo em nữa. Từ giờ trở đi, cuộc sống của ai người ấy tự lo.”
Tô Mạc đã đi được một đoạn khá xa, bất chợt Ôn Tư Niên gào lên như một trái bom bị kích nổ:
- Mạc, nếu phải vứt bỏ tất cả để đi với anh, em có bằng lòng không?
Cô quay đầu lại với ánh mắt hoài nghi, thấy anh đang đau đáu nhìn cô,
trông y như đang bị tàu hỏa nhập ma. Nhưng những gì anh vứa nói hoàn
toàn là thật, được bung ra sau một thời gian dài bị kìm nén. Cô đứng
khựng lại. Nhưng rồi mọi hy vọng trong ánh mắt từ từ lặng xuống, anh khẽ nhếch mép cười, nụ cười lạnh như băng:
- Ừ, cũng đúng. Dù tình cảm nhiều thế nào cũng chẳng thể vứt bỏ mọi thứ. Anh tự đánh giá mình cao quá.
Nói rồi anh lững thững đi mất. Tô Mạc mắm môi mắm lợi đuổi theo và dành cho anh một cái tát thật kêu vào mặt.
Bàn tay nhỏ bé của cô không đủ sức làm anh đau, nhưng đủ khiến anh chuếnh
choáng. Ôn Tư Niên không thể nào tin cô dám đánh anh như thế, nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của cô, anh chỉ biết cười méo mó và tự nuốt khổ đau vào lòng.
Tô Mạc sổ thẳng vào mặt anh:
- Ôn Tư Niên, anh là thằng hèn!
Anh không biết nói gì lúc này. Tô Mạc giằng lấy cổ áo anh, ghé sát vào mặt anh và gầm lên tàn nhẫn:
- Ôn Tư Niên, anh không hiểu hay là đang giả vờ? Bao nhiêu năm nay em chỉ chờ đợi mỗi câu nói này. Mãi đến tận bây giờ em vẫn chờ nhưng chơa bao
giờ anh chịu nói.
- …
- Chỉ cần anh nói ra, cho dù vứt bỏ
tất cả hay phản bội cả thế giới em cũng đi cùng anh. Nhưng anh thấy đấy, anh có dám nói không?
-…
- Anh có dám nói không Ôn Tư Niên?
-…
- Không dám đúng không? Thế nên em mới nói, anh là thằng hèn! – Câu nói
cuối cùng thốt lên trong tuyệt vọng. Cô bỏ cuộc, quay lưng bươc đi.
Một vài giây sau đó, Ôn Tư Niên chạy tới ôm chặt cô khiến cô suýt ngạt thở. Hơi thở nồng nàn của cô phả lên làn das au gáy cô khiến cô run lên.
Cuối cùng, lời hứa trong mơ cô trông chờ bấy lâu cũng vang lên sau tai:
- Tô Mạc, anh yêu em. Anh thật sự rất yêu em…
Chỉ vì câu nói này mà nhân gian bao kẻ đổ xô tìm kiếm, có người phải mất hơn nửa cuộc đời mà lắm lúc cũng chẳng thấy đâu.
Tô Mạc nhắm chặt mắt, cô chìm trong im lặng một vài giây và đáp:
- Em cũng yêu anh.
Người đàn ông đứng sau cô chợt ngưng tiếng nấc, giữa trời đất chỉ còn anh và cô ấy đang say đắm trong vòng tay nhau.
Gió hiu hiu thổi phù hơi lạnh vào xương. Nhưng anh và cô vẫn thấy ấm.
- Anh sẽ đưa em đi theo. – Giọng nói của chàng trai vang lên quả quyết.
Đó là lời thề đẹp nhất của cuộc đời người đang yêu. Trong phút chốc, Tô
Mạc như lãng quên mọi thứ và đắm chìm vào niềm ngây ngất. Change trách
tiếng “được” cô đáp lại rành rọt đến thế.
Nhưng cả hai còn quá
trẻ để biết rằng, phía cuối con đường cả hai cùng dắt tay nhau chạy trốn kia chẳng phải là bữa yến tiệc hạnh phúc mà là cánh cửa dẫn lối cho
muôn trùng bi kịch tuổi thanh xuân.
Mãi về sau Tô Mạc mới thấy
rằng, nếu năm xưa mình không điên cuồng, cố chấp để bảo vệ mối tình với
Ôn Tư Niên, mù quáng yêu đương để quên hết mọi thứ trên đời như thế, có
lẽ cuộc sống của cả hai về sau đã hạnh phúc hơn rất nhiều.
Và ít nhất, cả hai sẽ không gặp gỡ, không tổn thương, không yêu nhau mà cũng chẳng hận thù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...