- Nhưng em chỉ muốn ăn ở quán đấy thôi! – Tô Mạc phụng phịu nói, Ôn Tư Niên vẫn không chịu, cô bèn nài nỉ thêm – Đi mà anh!
Làm sao nỡ chối từ trước cái miệng nhõng nhẽo ấy, anh đành gật đầu đồng ý.
Cô chợt nhớ hình như nhiều năm trước đây anh cũng luôn thế này. Chỉ cần
cô nũng nịu khẩn cầu một câu, thì việc có lớn đến mấy Ôn Tư Niên cũng
không bao giờ nhăn mặt từ chối. Hóa ra sau bao nhiêu năm anh vẫn y như
thế, vẫn là anh Tư Niên cô yêu nhất trên đời. Hai người bàn bạc một hồi
rồi quyết định đi xe buýt tới quán ngõ Vĩnh Bình.
Quán nhỏ thôi
nhưng làm ăn rất phất, bên trong đã chật kín thực khách sành ăn, đâu đâu cũng vang lên những tiếng suýt xoa nghe cay xè. Hai người cũng gặp may
vì chưa phải chờ lâu đã có một đôi tình nhân ăn xong bỏ lại bàn trống,
vừa đủ cho hai người ngồi vào.
Chủ quán lau sách chiếc bàn, Tô
Mạc sành sỏi chọn nước lẩu và thức ăn kèm, chẳng mấy chốc bát đĩa đã bày chật bàn. Nhìn bát canh đỏ hồng chẳng nhìn thấy đáy, da mặt anh cứ xanh mét lại. Trên đời này chẳng có gì đẻ dọa được anh, từ bé cậu nhóc Tư
Niên đã sớm hiểu chuyện đời nên gần như chưa bao giờ phải đầu hàng trước bất cứ thứ gì. Nhưng anh có một điểm yếu chí mạng, đó là không dám ăn
cay, đến một chấm hạt tiêu cũng chưa bao giờ dám nếm. Các lần ăn cay duy nhất trong cuộc đời anh toàn là những khi đi với Tô Mạc, và cũng chính
tại quán lẩu cay nhỏ bé này luôn.
Mỗi lần ăn một miếng cay, nước
mắt nước mũi Ôn Tư Niên cứ úa ra như lũ nhưng những bận sau, Mạc có đòi
anh đi cùng thì anh cũng chưa bao giờ từ chối. Anh đang nghĩ lan man thì Tô Mạc đã thoăn thoắt cho tiết lơn, cải trắng với đủ thứ thập cẩm vào
nhúng. Một lúc sau, ngọn khói trắng nghi ngút đã uốn éo bay lên miệng
nồi. Tô Mạc sẵn tay áo gắp ăn tì tì. Ăn được một nửa, thấy Tư Niên vẫn
ngồi im như phỗng, cô liền gắp vào bát anh một xiên cải trắng và nhanh
nhảu pha thêm ít nước canh, không quên đổ đầy tương ớt rồi mới chan vào
bát cho anh. Cô vừa chan vừa ngỏn ngoẻn cười ranh mãnh:
- Anh Tư Niên, sao không ăn đi?
Anh toát mồ hôi trước “âm mưu” của Tô Mạc. Nhưng trước đây thế nào, giờ đây vẫn vậy, anh không bao giờ từ chối cô cả! Tư Niên chỉ dám thầm kêu cứu
trong bụng còn bên ngoài vẫn ngoan ngoãn gắp ăn. Ăn được vài miếng mặt
anh bắt đầu đỏ gay gắt như say rượu, nước mũi tuôn ra sụt sùi như mếu.
Tô Mạc vẫn luôn tay gắp đủ thứ vào bát anh. Cô gắp bao nhiêu, anh chén
sạch bấy nhiêu.
Giống như lời thề anh tự đặt ra cho mình năm nào, anh sẽ không bao giờ khiến cô phải thất vọng. Nhưng có vẻ anh đã không
làm tròn.
“Lời thề buông thả hững hờ,
Sao người cứ mãi đợi chờ viển vông?”
Hơi cay lan đều khắp mặt đến tròng mắt anh cũng đỏ ngàu, lúc này Tô Mạc mới thương tình, mở lòng từ bi mà tha mạng cho anh.
Anh đã cố gắng làm cô vui nhưng khuôn mặt cô sao cứ thoáng buồn. Anh biết
cô đang băn khoăn điều gì nhưng anh không thể lên tiếng giải thích, chỉ
biết giữa hai người có quá nhiều khoảng cách. Người ta không thể giải
quyết vẫn đề chỉ trong một sớm một chiều bằng mấy lời nói vu vơ. Anh
nghĩ mãi, nghĩ hoài cho đến lúc đầu óc mệt lử. Trước mặt anh là người
con gái đang nhìn mình với ánh mắt chan chứa hy vọng, anh phì cười và
nói với giọng rủ rê:
- Anh em mình uống bia đi!
Tô Mạc lặng người, trong mắt thoảng chút thất vọng nhưng rồi vẫn cười rạng rỡ. Cô đáp lại bằng giọng tinh tướng:
- Rồi xem ai phải sợ ai!
Nói rồi hai người gọi thêm vài chai bia, cùng nâng cốc cho đến khi say bí
tỉ. Đột nhiên Tô Mạc phá lên cười ha hả. Tư Niên giật mình và ngồi im
lắng nghe cô xả cạn mọi tâm sự trong lòng:
- Anh biết không, thật ra hồi chúng ta mới quen nhau, em không ưa anh đâu.
Tư Niên ngẩng đầu nhìn với vẻ thắc mắc, anh định đáp lại nhưng không tài nào chen ngang nổi khi cô đang nửa say nửa tỉnh:
- Nhà anh thì giáu, anh lúc nào cũng mặc quần áo đẹp, ăn đủ thứ quà ngon, tha hồ chơi đồ chơi vừa xịn vừa mới. Bố anh làm sếp cả một nhà máy, mẹ
anh là người đẹp nhất trong khu. Bọn trẻ con đứa nào cũng dính ấy anh
muốn chơi với anh. Nhưng em và Lục Tiểu Niên ghét anh kinh khủng, anh
biết tại sao không?
Ôn Tư Niên không đáp, anh lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ chính cô. Cô bĩu môi như một đứa trẻ con, nhưng giọng nói
lại lạnh như băng:
- Vì khi anh xuất hiện, em và Lục Tiểu Niên mới biết hóa ra mình nghèo đói đáng thương thế nào.
Lồng ngực Ôn Tư Niên như đang giam giữ một con thú gặm nhấm trái tim mình,
anh không thể thở được vì cảm giác ấy thật khó chịu. Chính xác là chưa
khi nào anh thấy dễ chịu được lấy một giây trong suốt bao nhiêu năm qua, tính từ lúc anh rời bỏ Tô Mạc, rời bỏ người con gái anh đã chọn từ nhỏ.
Những suy nghĩ miên man của anh bỗng dưng bị phá tan bởi tràng cười khanh
khách cất lên đột ngột của Tô Mạc. Tiếng cười giòn tan của cô khiến anh
không khỏi đau lòng. Cô tiếp tục kể lể:
- Anh biết không, em biết thừa anh không ăn được cay, nhưng vẫn cố tình đòi anh đưa đi ăn lẩu cay bằng được. Em quá đáng lắm đúng không, Tư Niên? Nhưng hồi đó đúng là em căm ghét anh thật, căm ghét hơn bất cứ ai trên cõi đời này!
- …
- Nhưng, cho dù lần nào cũng phải ăn cay đến mức lên cơn đau dạ dày, anh
vẫn không bao giờ từ chối đưa em đi. Anh mua sô cô la cho em, giúp em
đánh thằng béo chết tiệt chuyên bắt nạt em, lại còn tặng em truyện cổ
tích nữa. Anh à, anh biết không? Em lớn bằng ngần này rồi, ngoài mẹ em
ra chưa bao giờ có ai tốt với em như thế.
- …
- Em là một
đứa mồ côi cha. Ai cũng khinh em, chửi em là con hoang. Lục Tiểu Niên
không dám cãi lại chúng nó, em cãi lại thì bị ăn đánh. Chỉ có anh dám
che chở cho em, Tư Niên, chỉ có mỗi anh luôn ở bên em và không bao giờ
rời bỏ em cả.
- Tô Mạc, anh … - Tư Niên không thể cầm lòng được
nữa, những tình cảm anh đã cố tình chon vùi tận đáy sâu trái tim đã bị
kìm nén quá lâu, chúng sắp vùng dật và phun trào đến nơi rồi. Nhưng Tô
Mạc không cho anh cơ hội để bày tỏ, cô khẽ ngắt lời:
- Nhưng em
thật là ngu ngốc, anh nhỉ. Anh sắp lấy vợ rồi còn đâu! Sau này anh sẽ có một chị vợ thật xinh và một đứa con trai thật kháu khỉnh. Trên đời này
làm gì có anh trai lại ở bên em gái suốt đời chứ? Anh thấy có đúng
không, nhỉ?
Ôn Tư Niên đang phải gồng mình đè nén cảm giác quặn
đau trong lồng ngực. Một lúc lâu, rất lâu sau anh mới điềm đạm trả lời
ngắn gọn:
- Ừhm.
- Thế nên anh thấy đấy, em… - Cô lúng búng mãi không nói được hết câu - … Thật là ngu ngốc.
- Tô mạc, anh…
- Mà thôi, hình như em say rồi.
Tô Mạc và Ôn Tư Niên gần như lên tiếng cùng một lúc, hai giọng nói va
choảng vào nhau, kết cục hai bên cùng bại trận. Sau một hồi câm lặng, Ôn Tư Niên khẽ đáp:
- Thôi muộn rồi, để anh đưa em về.
-
Vâng. – Tô Mạc lạnh lùng đáp, chống tay lên bàn đứng phắt dậy. Những gì
trước mắt đều nhập nhòa không rõ, đôi chân lảo đảo suýt nữa khiến cả
người đổ nhào xuống đất. Tư Niên vội lao tới đỡ cô, hỏi han chân tình:
- Em không sao chứ?
- Không sao. – Trả lời xong, Mạc chỉ muốn xô anh ra khỏi cô.
Nhưng anh ôm choàng lấy cô rất chặt như thể dồn hết tình cảm kìm nén bấy lâu
nay vào hai cánh tay khiến cô thấy đau nhói. Cô chìm trong vòng tay anh
và nghe anh dỗ dành:
- Anh dìu em về nhà nhé.
Mạc ngập ngừng một lúc nhưng thấy anh có vẻ kiên quyết nên cũng gật đầu cho có, cô thì thào:
- Thế cũng được, làm phiền anh vậy.
Ôn Tư Niên không đáp nữa, anh cẩn trọng dìu cô bước đi để một nửa thân
mình cô được ấp ủ trong vòng tay dịu dàng của anh. Trông hai người chẳng khác nào một cặp đang yêu, da thịt gần gũi, hơi thở hòa tan, nhưng hai
trái tim thì muôn trùng xa cách. Mạc lặng lẽ để mặc cho thân mình đổ ập
vào người anh, chậm rãi theo anh bước ra khỏi quán. Cô thừa nhận rằng cô đã quá si mê vòng tay nồng ấm này và cả hơi thở trong trẻo dịu hiền của anh.
“Anh Tư Niên, hãy coi như anh vẫn là của em, coi như ta vẫn chỉ có nhau như ngày nào một lần cuối cùng thôi, có được không?
Nào, giả vờ chúng mình vẫn còn là trẻ con nhé.
Anh vẫn là người biết thừa em cố tình bày trò trêu trọc nhưng cứ luôn cười hiền và đưa em đi ăn lẩu cay nhé.
Em vẫn sẽ là công chúa nhỏ phá phách, ranh mãnh luôn được anh nâng niu yêu quí nhé.
Chúng mình cùng cười toe toét, cùng cãi vã om sòm nào.
Mặc cho bóng câu qua cửa sổ, đó vẫn sẽ là khung cảnh hạnh phúc diễm lệ nhất trần đời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...