Thịnh Nịnh lại không ngốc, đương nhiên cô nghe hiểu.
Nhưng cô cảm thấy còn không bằng nghe không hiểu, bởi vì cho dù nghe hiểu, cô cũng không biết nên trả lời Ôn Diễn như thế nào.
Lúc đầu ai có thể dự đoán rằng mọi thứ sẽ phát triển đến mức này cơ chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những câu cô thề son sắt với Thịnh Thi Mông đều trở thành trò đùa, cho tới bây giờ cô cũng không biết nên mở miệng thẳng thắn với Thịnh Thi Mông như thế nào nữa.
“Nhưng bây giờ em trai anh còn không biết anh…” Tài xế vẫn còn trên xe, Thịnh Nịnh vắt hết óc muốn uyển chuyển nói chuyện này, dùng từ tương đối cẩn thận, hơn nữa còn cho hai bên mặt mũi đường lui đàng hoàng: “Dù sao bây giờ chuyện vẫn chưa tới mức không thể cứu vãn, nếu tổng giám đốc Ôn anh hối hận, chờ tối nay ngủ một giấc, tôi hoàn toàn có thể xem như anh chưa từng nói gì với tôi hết, trước kia chúng ta như nào thì sau này vẫn như nấy.”
Ánh mắt Ôn Diễn trầm xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không hối hận.”
Thịnh Nịnh buồn rầu mím môi.
Người đàn ông cổ hủ dầu muối không ăn này, cô đã cho anh một đường lui lớn như vậy rồi, thậm chí anh còn chẳng nghĩ ngợi gì mà nói thẳng không hối hận.
Người này không nghe lời cô khuyên, trong thời gian ngắn tức hộc máu hỏi: “... Vậy anh định nói gì với em trai anh?”
Chẳng lẽ anh không thấy mất mặt sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn trầm mặc một lát, sau đó hời hợt bâng quơ nói: “Bên Ôn Chinh tôi không có ý định nhúng tay vào nữa, sau này nó phải tính sổ với tôi như thế nào, tôi đều chấp nhận.”
Hai mắt Thịnh Nịnh mở to: “Anh…?”
“Tôi phải thừa nhận, tình cảm này.”
Đột nhiên Ôn Diễn ngừng lại, nghiêng mắt đi không nhìn cô nữa, mà là từ từ nhìn về phía cánh đồng bát ngát của vùng ngoại ô ở bên ngoài cửa sổ xe như bị mây đen âm u nuốt vào.
Anh chậm rãi nâng má nói: “Đúng là chờ mình ngã vào mới biết lợi hại.”
Trái tim Thịnh Nịnh hơi tê dại, nghiêng đầu bất đắc dĩ, anh nhìn cửa sổ xe bên anh, cô nhìn cửa sổ xe bên cô.
Nhìn mặt mày như bình tĩnh, thật ra nội tâm đang gào thét lớn tiếng.
Tất cả đều là cái bẫy của chủ nghĩa tư bản!!! Tất cả đều là lời nói của nhà tư bản!!!
Cả hai đều không nói chuyện nữa, đột nhiên một tiếng cười trộm đến khó hiểu.
Rõ ràng là giọng nói của đàn ông, Thịnh Nịnh vốn rất phiền, cô không chút nghĩ ngợi liền mở miệng quát người: “Đồ đàn ông già, cười con khỉ.”
Nhưng một giây sau cô nghe thấy lời xin lỗi chột dạ của chú tài xế.
“Thực xin lỗi xin lỗi, vừa nhìn thấy con chó hoang chạy tới nên không nhịn cười được, tuyệt đối không phải cười cô phiên dịch* Thịnh đâu.”
*Tùy ngữ cảnh mà mình sẽ dùng từ “thông dịch” hay “phiên dịch” cho phù hợp.
Tiếng cười vừa rồi là tài xế cười à? Không phải Ôn Diễn cười à?
“À, không phải, tôi không phải nói chú, tôi cho rằng…” Thịnh Nịnh xấu hổ nhăn nhíu mặt mày, lại nhanh liếc mắt nhìn Ôn Diễn một cái, giải thích thế nào cũng thể hiển là mình đắc tội với người ta rồi, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ nói: “Thực xin lỗi.”
Tài xế cũng rất xấu hổ, cười ha ha hai tiếng.
Ba người trưởng thành ngồi trên xe có chỉ số thông minh bình thường, sao Ôn Diễn và Thịnh Nịnh không biết tài xế vừa mới cười gì chứ.
Tài xế bình thường gặp một con chó nhảy ra đường sẽ bị hù chết luôn chứ cười nổi gì.
Rất rõ ràng chú ấy đang cười vì cuộc trò chuyện của hai người vừa nãy, một người nói một cách uyển chuyển, một người lại nói gần như toạc hết, hai người đều không thẳng thắn nhưng mà càng không thẳng thắn người ngoài cuộc càng nghe càng hiểu, bầu không khí càng lúng túng.
Cộng thêm câu nói vừa rồi của Thịnh Nịnh là chửi với ai, trong lòng tài xế và Ôn Diễn cũng hiểu.
Dù sao lúc này trong lòng tài xế cũng thề, nếu mình có hó hé thêm tiếng nào thì về nhà cho câm luôn.
Ôn Diễn vô tội bị chửi bất mãn nhíu mày.
“Em cho rằng vừa rồi là tôi cười?”
Đương nhiên Thịnh Nịnh không thừa nhận: “Không có.”
Dường như Ôn Diễn không nghe thấy lời ngụy biện của cô, lại hỏi: “Tôi không có tên sao?”
Thì ra là bất mãn vì cô gọi anh là đàn ông già.
Chỉ là một cái xưng hô buột miệng thốt ra chơ mấy, không biết anh để ý như vậy làm gì.
… Huống chi tuổi của anh cũng không nhỏ thật.
Thịnh Nịnh cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, vì thế nói: “Anh cũng từng kêu tôi mấy cái tên khó nghe, chúng ta huề nhau.”
“Cái gì?” Ôn Diễn suy nghĩ một chút: “Mê tiền? Không phải em là thế à?”
“...”
“Hay là Bánh Trôi?” Thấy cô không nói lời nào, anh lại thản nhiên hỏi: “Không dễ nghe sao? Khá phù hợp mà.”
Không phù hợp chút nào.
Hiện tại thời tiết đã dần dần ấm áp, Thịnh Nịnh không mặc áo lông đủ màu sắc của cô lâu rồi.
Ôn Diễn khá là ấn tượng với việc Thịnh Nịnh mặc áo lông vũ, lúc trước anh cho rằng lý do mình nhớ rõ như vậy là bởi vì bình thường tiếp xúc với phần lớn phụ nữ, không kể là mùa nào trong bốn mùa, vì muốn thể hiện dáng người thon thả của mình mà ăn mặc ít ỏi.
Nhất là cháu gái ngoại làm diễn viên của anh, trong khoảng thời gian lạnh nhất, Ôn Diễn từng chú ý tới mấy thảm đỏ ngoài trời của cháu gái, nhiệt độ gần bằng không thế mà con bé mặc lễ phục lộ lưng, thật sự là điên rồi.
Ôn Diễn nhìn một cái thì rất bất mãn, biết nói chuyện với cháu gái vô dụng, vì thế cố ý đi tìm cháu rể nói chuyện này.
Giọng điệu lúc ấy của anh trong điện thoại rất trách cứ, nói đàn ông đi thảm đỏ còn ăn mặc nhiều hơn Ôn Lệ, cậu không biết bảo vợ mình mặc thêm áo khoác sao?
Cháu rể ngoại vô tội bày tỏ, mình đã nói với cô ấy rồi, là cô ấy không chịu, nhất định phải để lộ vóc người ra, nói là muốn hung hăng đè bẹp các minh tinh nữ khác trên thảm đỏ.
Đều là phụ nữ con gái, sao lại khác biệt lớn như vậy.
Thịnh Nịnh là một cô gái gầy gò cực kỳ sợ lạnh, luôn luôn bọc mình một chiếc Bánh Trôi tròn trịa.
Thật ra lúc cô mặc váy cũng rất đẹp, mấy lần nhìn thấy cảnh cô mặc váy trang điểm tỉ mỉ đều làm cho người ta cảm thấy khó quên.
Nhưng Bánh Trôi vẫn dễ thương hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Ôn Diễn mới phản ứng lại.
Không phải bởi vì trước đó cô mặc nhiều mới ấn tượng sâu sắc mà là vì cô đáng yêu cho nên mới nhìn cô ấy hết lần này tới lần khác.
-
Bởi vì tiếng cười trộm này mà dẫn đến ô long*, dẫn đến sau đó không ai nói nữa.
*“phạm một sai lầm không mong muốn” hoặc một người “đầu óc rối bời”.
Mãi cho đến khi xe sắp đến trường, Thịnh Nịnh chuẩn bị xuống xe, lúc này Ôn Diễn mới lơ đãng hỏi một câu: “Bữa tối hẹn với bạn học của em còn kịp không?”
Thịnh Nịnh sửng sốt một chút, sau đó chợt phản ứng lại.
Trước đó anh hẹn cô ăn cơm, cô dùng Lục Gia Thanh làm cái cớ từ chối anh.
Ôn Diễn nâng cổ tay lên, hơi đẩy ống tay áo ra để nhìn đồng hồ coi thời gian, lông mày khẽ nhíu nói: “Trễ rồi phải không?”
Từ bên nhà máy đi tới đây, ở giữa còn có mấy quận, giờ này đã hoàn toàn qua giờ ăn tối rồi.
Trừ khi họ hẹn nhau ăn khuya.
Ôn Diễn cũng có thói quen tương tự với thương nhân nước ngoài người Đức kia, đó chính là dùng đồng hồ coi thời gian.
Đối với những người có sở thích sưu tầm đồng hồ, một chiếc đồng hồ được chế tác tỉ mỉ tinh tế là công cụ coi thời gian chính xác nhất hơn các thiết bị điện tử.
Thịnh Nịnh không có thói quen đeo đồng hồ, đương nhiên trong thời gian làm việc cô cũng không để ý thời giờ, cho nên thời gian một ngày trôi qua như thế nào cô cũng không có khái niệm gì.
Mà rõ ràng là anh bắt chẹt thời gian.
Anh cố ý à?
Cô chột dạ nắm chặt dây an toàn, cứng rắn nói: “Trễ hay không trễ cũng không liên quan đến anh.”
“Không gọi điện cho bạn học em nói xin lỗi à?”
Gọi gì? Sao gọi được? Cô với người ta có hẹn gì đâu mà gọi.
Thịnh Nịnh chỉ có thể nói: “Tôi về sẽ gọi cho cậu ấy.”
Ôn Diễn híp mắt, giọng điệu rất nhạt: “Lần trước em ăn cơm với cậu ta, giữa chừng tôi mang em đi, em nói xin lỗi một lần còn chưa đủ đâu, sao hôm nay lại không vội vàng thế?”
Thịnh Nịnh hoảng hốt, hôm nay phản ứng bản năng hơi chậm, cô không biết nên nói gì.
Ôn Diễn phản ứng nhạy bén, bắt được biểu cảm của cô, đưa ra suy đoán khác rất nhanh: “Hay là nói tối nay căn bản là em không có hẹn, bạn học kia của em chỉ là cái cớ em dùng để từ chối tôi?”
“...”
Đột nhiên anh chỉ cười mà không có biểu cảm khác, sau đó thu cảm xúc, nhẹ giọng hỏi cô: “Thịnh Nịnh, tôi đến mức nào mà em tránh không kịp sao?”
Lúc này xe đã sắp chạy đến cổng trường rồi, Thịnh Nịnh chỉ có thể tạm thời giả câm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nghĩ thầm ráng lên, ráng thêm chút sẽ xuống xe.
Chờ cuối cùng xe cũng dừng lại, cô không chờ nổi mà tháo dây an toàn và xuống xe.
Đột nhiên ai đó đưa tay và túm lấy cánh tay cô.
“Làm gì vậy?” Thịnh Nịnh nhíu mày, hơi tức giận: “Không cho tôi xuống xe à?”
Ôn Diễn sửng sốt, vừa rồi anh hoàn toàn bắt lấy cánh tay cô theo bản năng, mà thái độ lúc trước của anh cũng giống như bàn tay vươn về phía cô, mạnh mẽ mà quyết đoán, còn mang theo ý tứ từ trên cao nhìn xuống, giống như đang nói anh đã thể hiện tâm rõ ràng như vậy, dựa vào gì mà cô tránh đi.
Khi ý thức lại bản thân mình là bá đạo ý mạnh hiếp yếu ép cô, anh buông tay ra.
Thịnh Nịnh hoài nghi nhìn anh, bây giờ trên xe còn có người thứ ba, tuy rằng lúc này tài xế đã làm bộ như mình vừa điếc vừa mù nhưng tóm lại vẫn là một người sống, hẳn là Ôn Diễn không dám làm gì cô.
“Thịnh Nịnh, đúng là thái độ trước kia của tôi đối với em không tốt.” Anh rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc nói: “Tôi xin lỗi em.”
Thịnh Nịnh nhìn anh như nhìn thấy quỷ.
Người đàn ông nghiêng mắt, yết hầu hơi dừng lại, ấp ủ một lát sau đó nhẹ nhàng nói: “Sau này tôi hẹn em, nếu em không có thời gian hoặc đơn giản là không muốn đồng ý thì có thể trực tiếp từ chối tôi, không cần phải tìm bất kỳ lý do nào nữa.”
Có nằm mơ Thịnh Nịnh cũng không thể tin được đây là lời nói nói ra từ miệng anh.
Cô hỏi một cách không chắc chắn lắm: “... Vậy anh không mượn lý do này gây khó dễ cho tôi chứ?” Cô cắn môi, sau đó bất an nói thêm: “Khấu trừ tiền lương của tôi hoặc linh tinh gì đó…”
Đơn giản từ quan hệ nam nữ mà nói, Thịnh Nịnh không sợ đắc tội Ôn Diễn, tốt nhất là triệt để đắc tội anh, đắc tội đến chết già không qua lại mới tốt nhất.
Nhưng quan hệ của họ cũng không chỉ là đàn ông và phụ nữ, anh là cấp trên lãnh đạo trực tiếp của cô, cũng là bên A của cô.
Làm sao có thể đắc tội ông chủ đây, cho dù sau này kỳ thực tập của cô kết thúc nhưng chỉ cần cô vẫn còn ở Yến Thành, chỉ cần công việc sau này của cô có liên quan đến ngoại thương thì sẽ không thể tránh khỏi sau này nghe được tên anh.
Kiểu bức bách này cũng không nhất định là anh muốn cho cô, mà là vốn dĩ nó đã tồn tại.
Thịnh Nịnh cần phải thỏa hiệp ở mức độ nào đó, không muốn nâng anh lên trời cũng không thể đắc tội với anh.
Ôn Diễn thở dài nói: “Suy nghĩ lung tung gì đó, sao tôi có thể chứ.”
Thịnh Nịnh: “... Ồ.”
“Xuống xe đi, sau khi đến ký túc xá thì gửi tin nhắn cho tôi.” Ôn Diễn nói: “Ngày mai còn có một ngày nữa, vất vả em rồi.”
Thịnh Nịnh thuận lợi xuống xe, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn xe rời đi.
Đổi tính, đổi tính thật rồi.
Ngày tận thế sắp tới hả?
Thịnh Nịnh vừa nghĩ đến vấn đề khó lường này vừa sững sờ ngơ ngác đi về phía ký túc xá. Hôm nay là thứ bảy, phần lớn mọi người đều rảnh rỗi, lúc cô đi vào bên trong, lướt qua khá nhiều sinh viên đang chuẩn bị ra ngoài.
Có người là bạn bè cùng giới tụm năm tụm ba nhưng có người vừa nhìn là biết đôi tình nhân nhỏ đi ra ngoài chơi.
Đúng là bầu không khí giữa các cặp tình nhân không giống nhau, có cô gái thân mật khoác tay bạn trai, có người săn sóc ôm lấy bả vai bạn gái mình, có người nắm tay nhau, tóm lại trên mặt hai người đều nở nụ cười.
Những đôi tình nhân vườn trường này, viết hạnh phúc và ngọt ngào trên khuôn mặt của họ.
Trước mắt có một đôi tình nhân tới đi, vóc dáng chàng trai rất cao, nhìn qua không khác Ôn Diễn là mấy.
Thịnh Nịnh vô thức nhìn thoáng qua.
Chàng trai này ôm eo bạn gái, cắn lỗ tai cô ấy rồi nói chuyện thì thầm, cô gái được bạn trai chọc đến mặt mày hớn hở, vươn nắm đấm nhỏ đánh chàng trai một cái.
Chàng trai chẳng những không tức giận mà ngược lại còn nắm lấy nắm đấm của cô bạn gái, lại bẻ ngón tay và đan mười ngón tay chặt không còn khe hở.
“...”
Đột nhiên Thịnh Nịnh nổi da gà.
Yêu đương với Ôn Diễn đáng sợ quá!!!
Cô không dám liếc mắt thêm một cái nào nữa, bước nhanh hơn vội vàng chạy về phía ký túc xá.
Mà trong mắt những người khác, đây chẳng qua chỉ là một cẩu độc thân bi thương chạy đi mà thôi.
-
Sau khi trở lại ký túc xá, Thịnh Nịnh vẫn chưa hết kinh hồn bạt vía, Quý Vũ Hàm hỏi hôm nay cô tăng ca như thế nào, cô cũng chỉ nói qua loa đơn giản hai câu sau đó ngồi lại vị trí của mình, mở notebook chuẩn bị dời sự chú ý đi, chuyên tâm viết luận văn.
Thật ra Quý Vũ Hàm cực kì muốn biết chi tiết hôm nay cô và tiên sinh Ôn tăng ca cùng nhau như thế nào nhưng lại không tiện quấy rầy Thịnh Nịnh viết luận văn, vì thế chỉ có thể nghẹn lại, cố ý đợi đến khi chuẩn bị tắt đèn ngủ, cô ấy nhìn thấy Thịnh Nịnh lên giường mới lén lút bò tới bên cô.
Thịnh Nịnh bị động tác bò qua giường mình của cô ấy làm cho giật nảy mình.
“Làm gì thế?”
“Tán gẫu đêm khuya.” Ánh mắt Quý Vũ Hàm có ánh sáng quỷ dị trong bóng đêm.
Thịnh Nịnh siết chặt chăn, dựa vào tường rụt rụt lại.
“Tán gẫu gì?”
“Nói nhảm, đương nhiên là tán gẫu đàn ông chứ còn gì.”
Thịnh Nịnh giả ngốc: “Cậu có bạn trai rồi à?”
Quý Vũ Hàm trợn trắng mắt: “Nếu tớ có bạn trai, cuối tuần này tớ không ra ngoài qua đêm với anh ấy mà ở đây lãng phí một phút đêm xuân với cậu chắc?”
Thịnh Nịnh cũng trợn trắng mắt.
Trọng sắc bỏ bạn còn chưa tính, thế mà cái đồ này ngay cả giả bộ cũng không thèm giả bộ nữa.
“Cậu và tiên sinh Ôn, hôm nay tình hình sao rồi?” Quý Vũ Hàm cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi điểm quan trọng mình muốn biết nhất.
Thịnh Nịnh mím môi: “Không có.”
Quý Vũ Hàm thất vọng ờ một tiếng.
“Là phòng tuyến của cậu quá cao hay là anh ta không được hả?” Cô ấy vuốt cằm lẩm bẩm: “... Người ta là một tổng giám đốc, chắc là kinh nghiệm theo đuổi con gái rất phong phú đi, sao ngay cả một nghiên cứu sinh như hoa như ngọc như cậu mà cũng không theo đuổi được.”
Ôn Diễn có kinh nghiệm theo đuổi cô gái hay không Thịnh Nịnh không rõ lắm nhưng cô biết bạn gái cũ của anh là một minh tinh.
Khóe miệng Thịnh Nịnh giật giật.
Với thái độ của anh, hèn chi chia tay phải, bạn gái cũ cũng gả cho người khác mất.
Quý Vũ Hàm vừa nghe không có tình hình gì hết, tâm trạng hóng hớt xìu xuống ngay tức khắc, lề mề vài giây sau mới bò xuống giường.
Thịnh Nịnh thấy cô ấy đi rồi, lúc này mới lấy điện thoại vừa nãy mới giấu ở dưới gối ra. Vừa rồi cô còn chưa kịp nhìn tin nhắn ai gửi tới, cũng bởi vì bị động tác leo giường của Quý Vũ Hàm dọa đến mà vội vàng giấu điện thoại đi.
Chờ sau khi nhìn thấy tin nhắn Thịnh Thi Mông gửi tới, bỗng cô mới ý thức được, lý do vừa rồi cô giấu điện thoại đi là vì sợ Ôn Diễn gửi tin nhắn cho mình.
Tin nhắn này không phải do Ôn Diễn gửi.
Trong cảm xúc may mắn, đồng thời còn có một cảm xúc không hiểu sao lại mất mát khá mâu thuẫn.
Thịnh Thi Mông: “Hôm nay chị không ở trong căn hộ hả?”
Thịnh Nịnh: “Chị đang ở ký túc xá.”
Thịnh Thi Mông: “Sao không nói sớm QAQ.”
Thịnh Thi Mông: “Em tưởng chị ở đây, trước khi tới còn cố ý gọi bữa khuya cho hai người nữa.”
Thịnh Thi Mông: “Em mập ba cân quá.”
Thịnh Nịnh khó hiểu: “Không phải thường thường cuối tuần em đều đi ra ngoài qua đêm với Ôn Chinh sao?”
Thịnh Thi Mông: “Đó là do lúc trước yêu đương kia mà, giờ em với anh ta đang diễn thôi, chỉ bán nghệ không bán thân được không.”
Thịnh Nịnh: “...”
Ngay khi Thịnh Thi Mông cho rằng chị gái mình sẽ không nhắn nữa, đột nhiên Thịnh Nịnh gửi một câu: “Lúc em và Ôn Chinh yêu nhau không cảm thấy ghê tởm sao?”
Thịnh Thi Mông: “?”
Thịnh Thi Mông: “Ý gì?”
Thịnh Nịnh: “Chính là hai người dính với nhau.”
Thịnh Thi Mông càng mê mang: “Yêu đương không dính một chỗ với nhau, vậy thì có khác anh em kết nghĩa đâu?”
Thịnh Nịnh không có gì để nói nữa, cô không trả lời tin nhắn của Thịnh Thi Mông nữa, ngược lại lại lướt vòng bạn bè cố gắng dời sự chú ý đi, sau đó thấy Lục Gia Thanh gửi tin nhắn.
Anh ta còn phải ra nước ngoài về trường học một chuyến cho nên gửi tin nhắn làm tổng kết ngắn ngủi của lần về nước này.
Một bạn học Trung học đã hỏi anh ta về nước thì định phát triển ở đâu.
Anh ta trả lời: “Ở Yến Thành.”
Bạn học Trung học: “Ồ à, đúng là thành phố Thịnh Nịnh ở.”
Anh ta lại trả lời: “Đúng vậy, sau này tìm cậu ấy ra ngoài tụ tập cũng tiện hơn.”
Bạn học Trung học: “Hú hú @Thịnh Nịnh.”
Thịnh Nịnh chính thức trả lời: “Chào mừng bất cứ lúc nào.”
Lục Gia Thanh cũng nhanh chóng trả lời cô: “Được, tớ còn nợ cậu một bữa cơm, chờ tớ về sẽ “trả nợ” nhé.”
Lần trước Lục Gia Thanh vốn định mời cô bữa cơm đó, bị Ôn Diễn cắt ngang nửa chừng, sau đó cũng là Ôn Diễn trả tiền.
Đều là đàn ông, đương nhiên Lục Gia Thanh không có khả năng tính bữa cơm này lên đầu mình.
Khi đó rõ ràng là Ôn Diễn hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lục Gia Thanh.
Có muốn giải thích với Ôn Diễn một chút không?
Thịnh Nịnh nghĩ lại, không đúng, tại sao cô lại giải thích với anh? Anh hiểu lầm thì hiểu lầm đi.
Cô vứt điện thoại đi, dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn nghĩ gì nữa.
Trước khi đi ngủ nghĩ đông nghĩ tây, dẫn đến cả đêm này không ngủ ngon, cứ nằm mơ đứt quãng, lập tức mơ thấy Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh chia tay, hai người chỉ vào mũi cô mắng cô đánh uyên ương sau đó lại mơ thấy Ôn Diễn, anh khen cô làm rất đẹp rất hay.
Sau đó khung cảnh lại chuyển động, cô và Ôn Diễn tay trong tay đi dạo trên con đường nhỏ của trường.
Không giống như những giấc mơ mơ hồ trước đây, giấc mơ này rất chi tiết.
Mơ được một nửa, đột nhiên Thịnh Nịnh bừng tỉnh, cô hoảng sợ nhìn trần nhà, thân thể không thể động đậy giống như bị bóng đè, còn đổ mồ hôi lạnh.
Cô xoa xoa trán, lấy điện thoại ra xem thời gian, là sáu giờ rưỡi.
“...”
Ngủ không yên thì thôi còn ngủ ít như vậy, Thịnh Nịnh hơi choáng váng nhưng cô sợ mình lại ngủ quên nên dứt khoát mở mắt đến giờ rời giường.
Chờ rời khỏi giường, Ôn Diễn vẫn gọi điện thoại, hỏi cô dậy chưa.
Cô bất lực nói ra, bị anh nghe ra có gì đó không ổn rất nhanh.
“Có phải người em không thoải mái hay không?”
“Hơi hơi.” Thịnh Nịnh xoa xoa huyệt thái dương: “Tối hôm qua không ngủ ngon.”
Bên kia dừng một chút, nói: “Vậy hôm nay em nghỉ ngơi đi, tôi tìm người thay em.”
Nếu như là trước đó, nhất định Thịnh Nịnh sẽ rất tiếc nuối, cứ bỏ lỡ tiên lương tăng ca như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, hôm nay có thể không cần nhìn thấy anh nữa.
Cô nói một tiếng cảm ơn tổng giám đốc Ôn, sau khi cúp điện thoại thì lập tức trùm chăn bắt đầu ngủ nướng.
Giấc ngủ này ngủ trực tiếp đến giữa trưa.
Thịnh Nịnh bị tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức.
Cô vươn vai, việc đầu tiên cô làm sau khi ngủ dậy là mở điện thoại ra xem có bỏ sót tin nhắn gì không.
Trước khi cô lướt qua thanh tin nhắn, một cuộc gọi đến.
Đó là cuộc gọi của Ôn Diễn.
Sợ đó là cuộc gọi công việc, cô nhanh chóng bắt máy.
Ngay sau khi cô nghe máy, người đàn ông ở bên kia đã hỏi cô: “Có đỡ hơn chưa em?”
Thịnh Nịnh: “Khá hơn nhiều rồi.” Sau đó hỏi: “Chuyến tham quan kết thúc chưa?”
“Bên ngoài trời đang mưa nên không thể tiếp tục, tôi bảo người đưa họ về khách sạn rồi.” Ôn Diễn dừng lại hỏi cô: “Ký túc xá chỗ em đi ngã nào?”
Thịnh Nịnh: “Hả?”
Ôn Diễn: “Xe bên ngoài không được vào khu ký túc xá sinh viên.”
“Không phải.” Thịnh Nịnh cảm thấy được mình không thể hiện nghi ngờ của mình rõ ràng: “Anh đến trường học của tôi hả?”
“Ừm.”
“Anh tới đây làm chi?”
Ôn Diễn bái phục cô rồi.
Vì cô ngốc nga ngốc nghếch nên không thể làm gì, nhưng sau khi trải qua nhiều lần, cũng chỉ biết bật cười bất đắc dĩ.
Anh trầm giọng nói: “Ngốc quá, ngoại trừ tới tìm em thì tôi tới đây làm gì chứ? Trong trường này còn có cô gái khác bắt tôi phải cho không* thế này đâu?”
*倒贴: Những người lẽ ra nhận tiền và đồ vật lại đưa tiền, đồ vật,… cho người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...