Hà Tịch: Đời người tựa như một con thiên nga trắng.
Trên mặt nước giả bộ được cưng chiều không sợ hãi cao quý, dưới mặt nước chân lại đạp hỗn loạn.
Hà Tịch chính là như một con thiên nga trắng ở mặt nước vùng vẫy đi về phía trước.
Không ai có thể nhìn thấu điều cô che giấu cho đến khi gặp Tần Mạch.
Mọi chuyện theo nhau mà đến Cuộc sống rốt cuộc không còn cách nào bình tĩnh.
Tần Mạch: Sống chính là so vận khí.
Hắn từ trước đến giờ vận khí rất tốt cho đến khi gặp Hà TịchVô số chuyện liên tiếp phát sinh.
Dù là vận may như Tần Mạch cũng không khỏi cảm thán:
"Được rồi coi như cô uy vũ."
Một câu chuyện ngắn:
"Tần tiên sinh, anh đây là muốn bức tôi đến đường cùng a."
"Nếu cuối đường cùng là tôi cô có dũng khí đi lên cũng không có vấn đề gì."
"Anh biết làm như vậy hậu quả là gì không? Mẹ tôi sẽ đem anh làm đối tượng kết hôn của tôi! Việc này với hai ta ở chung một chỗ hoàn toàn là hai khái niệm!"
"Dĩ nhiên, mẹ tôi cũng nghĩ như vậy."
"Anh đang đùa ư?"
"Cô vẫn luôn cho là tôi đang đùa?"
"Nếu không thì là gì?"
"Bạn học Hà, Mao Chủ tịch từng nói, không lấy kết hôn làm mục đích nói chuyện yêu đương đều là giở trò lưu manh.
Tôi là thân sĩ cũng không giở trò lưu manh."
"Tôi chỉ muốn cho anh khó chịu là tốt rồi."
Lúc tan làm, Tiểu Chu phòng kế bên gõ bàn làm việc tôi: "Tin tức nói gần đây trên đường không được an toàn, về nhà sớm một chút đừng chơi muộn quá".
Nói xong, mập mờ đối tôi trừng mắt nhìn.
Tôi cười một tiếng, chủ động thu dọn lại bàn làm việc của mình: "Muộn cũng không có chuyện gì, dù sao hôm nay tôi có người che chở."
" (Tấm tắc) bạn trai đã trở lại chính là khác, nhìn xem cô đây là đang cao hứng!"
Tôi kiêu ngạo cười một tiếng: "Đó là vì Dương Tử nhà tôi trước kia có ba mươi sáu thiên cương khai đạo, sau có bảy mươi hai địa sát hộ tống, thượng Thanh Long hạ Bạch Hổ coi chừng, ổn thỏa vô cùng! Yêu nghiệt tiểu quỷ phương nào dám lên trước làm loạn."
Tiểu Chu cười to lên tiếng: "Tịch Tịch, cô chính là kẻ dở hơi! Hèn chi Dương Tử cưng chiều cô như tâm can bảo bối, này không chú ý quả thực là bị người ta đoạt mất có thể thiệt thòi lớn rồi."
"Tôi chính là vàng ròng 24k nguyên chất, ai đánh mất cũng đau như cắt thịt.
Được rồi, đến giờ rồi tôi đi trước, ngày mai gặp."
Tôi nhấc túi nhẹ nhàng bước chân khỏi cửa, sau lưng truyền đến tiếng Tiểu Chu hô: "Đáng tiếc a!".
Sau đó là tiếng che miệng cười của các đồng nghiệp.
Tôi không rảnh để ý, tâm tình như chim sẻ, sung sướng nhảy lên.
Dương tiên sinh thân mến của tôi, cuối cùng hôm nay cũng từ phương Tây trở về.
Tôi cùng Dương Tử ước hẹn kết thúc bằng một ly rượu hồng.
Tôi cười lạnh nhìn chất lỏng màu đỏ tím từ trên gương mặt tinh sảo của hắn chảy xuống, nhuộm đỏ cổ áo trắng hắn.
Hắn ngồi không nói một lời.
Tôi cười: "Anh bây giờ quả thật khác, đổi lại là trước kia, tôi chỉ có thể dùng trà đắng tới giội anh."
"Tịch Tịch, chúng ta gặp vui vẻ chia tay vui vẻ.
Dương Tử thấp giọng nói: "ta không muốn huyên náo làm gia tộc khó xử."
"Đây là điều tự nhiên".
Tôi đưa tay nói "phí chia tay".
Dương Tử chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, kinh ngạc xen lẫn một tia khinh thường.
Cuối cùng vẫn là đưa tay móc ví tiền đưa ra đặt trên tay tôi: "Em thật sự...thay đổi".
"Phải không?" Tôi mở ví tiền ra, nhíu mày, xem ra hắn quả thực không tệ.
Tôi móc ra tất cả tiền mặt bên trong, cân nhắc số tiền trên tay rồi sau đó đem ví ném trả lại cho hắn.
Tôi lấy tiền, sau đó trước mắt hắn xé làm hai.
Hắn xem tôi giống như người điên.
Tôi mất chút sức lực mới đem số tiền này xé làm hai nửa rồi vân vê xấp tiền dày đập vào mặt hắn, sau đó xách túi đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc nhìn xấp tiền bay lả tả, ngạo nghễ nói với hắn: "Dương Tử, tôi chỉ muốn cho anh khó chịu là may rồi."
Giày cao gót nện ra sự cứng cỏi, tôi kiêu ngạo xoay người rời đi như hoàn toàn không có thương tích gì.
Vậy mà sự kiêu ngạo thể hiện đó cũng không che giấu được sự thực tôi bị bỏ rơi.
Tôi ở quán bar uống rượu giải sầu.
Một trận say không còn biết gì.
Nhưng là tôi ngày mai vẫn như thường muốn ăn mặc trang điểm chỉnh tề đi làm.
Cuộc sống chính là như vậy vì thể diện mà liều sống liều chết, cuối cùng cũng không biết là mình được cái gì.
"*****." Một tên biến thái tay mò tới trên đùi tôi: "Một mình cô đơn uống rượu, không bằng để tôi bồi em đi".
Tôi không trả lời hướng bên cạnh dịch xa hắn.
Tối hôm nay tôi không có tinh thần mà đi mắng chửi kẻ khác.
Người đàn ông cũng đang say kia lại dán qua bên người tôi.
Tôi nặng nề để chén rượu xuống đập đến trên quầy bar, cái ly cũng nhảy một cái kinh động mọi người xung quanh, tất cả đều quay đầu nhìn về phía này.
Soái ca phục vụ ở trong quầy bar lau chùi cái ly, nhàn nhạt hướng bên này nhìn tới.
Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ tới tôi lại nổi cáu lớn như vậy, thu tay lại nói nhỏ rồi bỏ đi.
Náo loạn như vậy tôi cũng không muốn uống rượu nữa, ngửa đầu uống cạn ly rượu, đứng dậy muốn rời đi.
"*****, trễ như thế này, một mình về nhà quá không an toàn đi." Soái ca phục vụ ở quầy ba bên trong, cười hì hì nhìn tôi.
Tôi nhíu mày: "Anh nghĩ đưa tôi về, sau đó trông coi rồi tự cướp?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...