Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Phạm Bỉnh đợi trước cửa một đêm, đến rạng sáng thì
thật sự không chống lại cơn buồn ngủ được nữa nên thiếp đi. Trong lúc nửa mơ
nửa tỉnh nghe được tiếng đẩy cửa, giật mình một cái mở mắt ra, chỉ thấy Phạm
Khinh Ba nghiêng ngả chao đảo tiến vào. Đi được gần chút, mới phát hiện sắc mặt
của nàng trắng đến dọa người.

“Chủ nhân người không sao chứ? Xảy ra chuyện gì?”

Phạm Khinh Ba tựa hồ sức nói chuyện cũng không có, lập
tức ngã vào một cái ghế thái sư. Phạm Bỉnh lanh lợi đi châm trà, chạm vào bình
trà lạnh lẽo, vội vàng nhấc cái ấm trà chạy vào phòng trong.”Chủ nhân, ta đi
làm nóng ấm trà!”

Không chạy được hai bước, đã bị gọi lại.

“Không cần, ngươi trở về phòng ngủ đi.”

Phạm Bỉnh mặc dù có chút lo lắng, lại nghe lời buông
ấm trà, cẩn thận từng bước rời đi. Do do dự dự đi đến trung đình, nhớ tới Phạm
Khinh Ba đỡ cái trán vẻ mặt mỏi mệt bộ dáng giãy giụa, trong lòng hoảng hốt,
khẽ cắn môi xoay người lại chạy trở về.

Chạy đến một nửa, chợt nghe đến đại sảnh liên tiếp
truyền ra thanh âm triệu hồi: “Phát Bệnh! Phát Bệnh!” Một tiếng thêm một tiếng.

Tốc độ hắn nhanh hơn.”Chủ nhân, ta đây!”

Lúc này Phạm Khinh Ba từ ghế dựa đứng lên, trên mặt đã
thay đổi thành vẻ kiên quyết, phảng phất nét chém đinh chặt sắt bằng bất cứ giá
nào, cắn môi dưới, “Phát Bệnh, đi, đem Thư Sinh nằm ngay đơ ngoài cửa kéo vào
đây.”

Thư Sinh mơ mơ màng màng, bị kéo đi, đông chạm tây
đụng, khổ không nói nổi. Mấy độ muốn ra tay giải quyết hết ép buộc trên người
hắn, lại bị một mùi hương như có như không trên chóp mũi quấy nhiễu. Mùi hương
kia không giống hương liệu hay phấn son, nó có hương rượu trái cây trong veo,
có lê hoa điềm đạm, lại có mẫu đơn ung dung, hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho
người ta yên tĩnh vui sướng, làm hắn không tự chủ được thu lại sát khí…

“A…”

Trên lưng hắn bị vỗ mạnh, một hồi đau đớn từ miệng vết
thương bắt đầu lan ra. Hắn nghe được trong phòng một trận luống cuống tay chân,
một nữ tử thét chói tai: “Muốn chết hả Phát Bệnh, ngươi đây là rịt thuốc hay là
mưu sát? Để ta để ta!”

Đột nhiên mùi hương kia cách hắn càng ngày càng gần,
thanh âm thiếu niên lại than thở vang lên, hắn nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe

nữ tử kia mắng một câu gì, thiếu niên tức giận đi ra cửa. Sau đó, trong phòng
yên tĩnh lại. Kỳ thực, cũng không thể gọi là đặc biệt yên tĩnh, bởi vì miệng nữ
tử kia tựa hồ không thế nào ngừng được.

“Ngươi được ban ân ngàn năm nhớ, ta vất vả cứu ngươi
như vậy, ngươi nhất định phải báo đáp.”

Khăn lông ướt ở trên lưng hắn chà lau, trong lòng hắn
gật gật đầu.

“Không tốt, thân phận ngươi là một ẩn số, lại có huyết
quang tai ương, ta sẽ không trông cậy vào ngươi báo đáp, nhớ kỹ đừng liên lụy
ta là được.”

Trên lưng lại “ba” một tiếng, hắn thiếu chút nữa kêu
ra tiếng, cô nương ngươi đây là rịt thuốc hay là mưu sát đây! Tay ngươi so với
thiếu niên lúc nãy cũng không nhẹ hơn đâu! Không đợi hắn kháng nghị, cả người
hắn bị nàng kéo từ trên giường lên, nặng nề áp trên vai nàng. Bất ngờ không phòng
bị, trong hơi thở của hắn đã tràn ngập mùi hương kia.

Trong mờ mịt, một đôi tay không thể coi là ôn nhu lại
cũng đủ ấm áp vòng ngang lưng hắn, bắt đầu quấn băng gạc.

“Đúng là không tốt, ta đã cứu ngươi lần thứ hai, lại
không cầu hồi báo… Ta cũng không phải Mary Sue sao phải làm thánh mẫu chứ?”

Hắn tựa hồ dần dần có thể chấp vá ra bộ dáng nữ tử
kia, thanh âm này, ngữ điệu này, tư thế tự nhiên này. Khóe miệng dần dần nhếch
lên một chút ý cười, lại rất mau biến mất, bởi vì hắn lại bị ném tới trên giường.
Lần này là mặt hướng xuống. Hắn có thể giải thích là do nàng sợ đụng tới miệng
vết thương trên lưng hắn, nhưng thứ ẩm nóng trong mũi vô pháp khống chế đang
phun ra ngoài lại là cái gì…

“Như vậy đi, ta nhớ ngươi có cây ngân trâm hình như
cũng có giá trị, ta miễn miễn cưỡng cưỡng thu coi như huề nhau được không? Đếm
ba tiếng không trả lời liền tính thành giao, một, hai, ba được rồi cám ơn.”

Thanh âm nữ tử càng ngày càng mơ hồ, một câu nói mà
ngáp đến hai ba cái, cuối cùng nói đến “cám ơn” thì tiếng thở đã mong manh, sau
đó bi kịch đã xảy ra ——cả người nàng áp trên miệng vết thương của hắn, ngủ
thiếp đi. (Min: *mắt chữ O mồm chữ A* nói ngủ là ngủ luôn được sao???)

Hắn toàn thân cơ bắp căng thẳng, đau nhức như xé thịt
làm sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn bên ngoài.

Thư Sinh chậm rãi mở mắt ra, dè dặt cẩn trọng đẩy nữ
tử trên người ra, cúi đầu nhìn băng gạc loạn thất bát tao quấn trên người,

không khỏi cười khổ. Miệng vết thương trên vai trải qua một phen giày vò lại
bắt đầu rướm máu, hắn vươn tay điểm trụ mấy đại huyệt. Qua một thời gian sau,
rốt cục cũng phát hiện bản thân giờ phút này là áo rách quần manh cùng một nữ
tử ở trên một giường.

Ý thức được điểm này, hắn toàn thân huyết khí bắt đầu
dồn lên khuôn mặt vốn tái nhợt.

Lấy tốc độ nhanh nhất ôm quần áo nhảy xuống giường,
khi tay chạm được cửa lại ngừng lại, hắn đột nhiên đi vòng vèo trở về trước
giường, nghĩ nghĩ, từ trong bao vải tùy thân lấy ra một cây ngân trâm, đặt ở
đầu giường.

Lại ngửi được mùi thơm làm người ta an tâm…

Hắn nhìn thấy sắc mặt nàng so với hắn còn tái nhợt
hơn, còn có vết xanh dưới hốc mắt, tim bỗng dưng nảy mạnh. Cảm xúc quá mức xa
lạ kia thình lình xảy ra, lại làm hắn không tự chủ được nâng tay lên, ngón tay
lạnh lẽo vuốt mắt nàng. Khi thấy nàng co rúm lại một cái, hắn mới giật mình
tỉnh ngộ bản thân nhưng lại thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà khinh bạc nàng!

Cảm thấy rất là chấn động, lảo đảo lui về phía sau,
đánh ngã ghế dựa cũng không hay biết, chật vật không chịu nổi tông cửa xông ra.

Người nằm trên giường hoàn toàn không cảm thấy bản
thân bị phá rối, hãy còn ngủ, say sưa mơ mộng.

Mà Thư Sinh vừa về tới nhà liền trốn vào thư phòng,
cầm sách thánh hiền đọc suốt đêm, rốt cục áp chế xao động trong lòng, cuối cùng
thể lực chống đỡ hết nổi mơ màng nhiên ngã vào giường.

“Tiểu Nha, ta cảm thấy phu tử đã chết.”

“Bì Đản ngươi nói bậy, phu tử rõ ràng là đang ngủ.”

“Còn chưa đến thời gian ăn cơm chiều, làm gì có người
đi ngủ lúc này, phu tử khẳng định là đã chết.”

“Mới không phải!”

“Nhất định là vậy!”

Thư Sinh do trận thảo luận hắn đã chết hay chưa này mà
tỉnh lại.


Mà khi hắn đỡ đầu đứng dậy thì, bao gồm cả người kiên
trì hắn không chết Tiểu Nha, cả đám nhỏ vốn đang vây quanh trước giường hắn đều
thét chói tai “xác chết phu tử vùng dậy” chạy ra ngoài.

Hắn không rảnh đuổi theo xem rốt cục là có chuyện gì
xảy ra, bởi vì bụng hắn đã đói đến mức kêu to. Tính ra, sáng sớm hôm qua đi
Hoan Hỉ Thiên mua sách sau đó liền gặp gỡ đám kia rồi đánh nhau, đến bây giờ…
Đại khái đã hoàng hôn rồi, hai ngày chưa ăn thức ăn.

“Bên này bên này! Xác chết phu tử vùng dậy!”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm líu ríu của đám nhỏ kia,
bọn họ lại chạy trở về, phía sau còn có một người.

“Thư công tử, ngươi tỉnh?”

Là Thu Ý cô nương. Ý thức được có nữ tử ở trong phòng,
Thư Sinh lập tức từ trên giường đứng lên, nghiêng người sửa sang lại quần áo,
mới áy náy thi lễ nói: “Chê cười. Xin hỏi Thu Ý cô nương quang lâm nhà ta là có
chuyện gì quan trọng sao?”

Thu Ý mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: “Là đám nhỏ này nói
hôm nay muốn đến lĩnh sách vở, nhưng mà kêu ngươi không tỉnh, vì thế ta mới đến
nhìn xem.”

Nam hài tử tên Bì Đản cũng đi theo nói: “Đúng vậy đúng
vậy, sao lại nói là gọi không tỉnh chứ, ta cùng Tiểu Nha còn tưởng rằng phu tử
đã chết đó!”

Tiểu cô nương tên Tiểu Nha nói thầm một câu “Ta mới
không có nghĩ vậy.”, Bì Đản bá đạo trừng mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục ồn ào:
“Chúng ta sợ tới mức chạy đến đối diện tìm Phạm lão đại, ai biết Phạm lão đại
cũng không tỉnh, tiểu tiểu Phạm còn đuổi chúng ta ra, chúng ta cũng chỉ có thể
đi đá dế.”

Bì Đản nói được không hề có trình tự gì, duy nhất xác
định một điểm chính là hắn không nhắc tới Thu Ý. Thì ra căn bản chính là nàng
muốn đến tìm Thư Sinh, lại cảm thấy cô nam quả nữ không tiện, vì thế kéo bọn
nhỏ vốn đang đá dế đi cùng, mượn cớ lĩnh sách, đi thăm mới là thật.

Thu Ý xinh đẹp, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một
đóa kì hoa nơi Thanh Mặc phường đầu trâu mặt ngựa này. Nàng tâm tính cao ngạo,
một lòng muốn tìm một phu quân học phú ngũ xa (người học nhiều hiểu rộng) ôn
nhuận như ngọc, cự tuyệt rất nhiều nam tử cầu thân, thậm chí suýt đánh mất tuổi
xuân. Nàng không muốn trở thành bà lão như Phạm Khinh Ba, cho nên ở năm mười
tám tuổi này gặp được nam tử như Thư Sinh phù hợp mọi ước vọng của nàng, làm
sao có thể không nắm chặt? (Min : 18t là đánh mất tuổi xuân… *không nhịn nổi
cười*, đó là tuổi bắt đầu được đọc H mà!)

Vừa hi vọng hắn hiểu tâm ý của mình, vừa sợ sau khi
hắn biết lại cảm thấy nàng không rụt rè. Thu Ý xoắn tay vụng trộm nhìn về phía
Thư Sinh, đã thấy hắn đỏ mặt, thái độ xấu hổ càng làm nàng xấu hổ.

Nàng cho rằng hắn rốt cục cũng thông suốt, trong lòng
vừa thẹn vừa mừng, ngại cho bọn nhỏ ở trước mặt, chỉ có thể dùng thanh âm ngọt

như mật nói: “Thư công —— Thư lang, ta làm cơm cho ngươi, ở trong sảnh, ta… ta…
ta ngày khác lại đến thăm ngươi!” Nói xong thân mình uốn éo, bưng mặt xấu hổ
chạy nhanh, thân ảnh giống bướm rất nhanh biến mất trước mắt mọi người.

Vài đứa nhỏ hai mặt nhìn nhau: “Thúc công Thư lang là
cái gì? Thu Ý tỷ trúng tà à?” (Thúc công Thư lang là do bọn nhóc nghe nhầm từ
Thư công Thư lang)

Lúc này Thư Sinh đang cúi đầu mặt đỏ đột nhiên giương
mắt, hỏi: “Ngươi nói… Các ngươi nói Phạm lão đại cũng gọi không tỉnh à?”

Bì Đản trong lòng có chút chíp bông, ánh mắt đen sẫm
phát sáng của phu tử, cùng chú cún trắng nhà A Hoa rất giống nhau nha, mỗi lần
nó dùng ánh mắt này nhìn hắn, đều là muốn ăn bánh bao thịt trong tay hắn. Hắn
lui ra phía sau vài bước, nghĩ đến bản thân trong tay không có bánh bao thịt,
tâm mới yên lại, nhìn phu tử gật gật đầu.

Sau đó hắn thấy phu tử mím môi, mặt lại đỏ lên. Cái
này hắn hoàn toàn hồ đồ, lần trước khi hắn liếm mặt  Hoa nàng cũng có vẻ này,
thì ra phu tử không là chú chó trắng mà là A Hoa sao? Vậy phu tử là bị ai liếm
nga? Không đúng, mới nãy mặt Thu Ý tỷ cũng đỏ hồng, nàng lại bị ai liếm?

Còn chưa nghiên cứu xong vấn đề ai liếm ai, phu tử lại
nói: “Di? Thu Ý cô nương đâu?”

Bì Đản nhíu mày, sâu sắc cảm thấy hắn không nên nghe
lời lão mẫu nói, phu tử này ngây ngốc, sao dạy giỏi bằng Phạm lão đại? Bì Đản
ôm tay, thật nghiêm túc nhìn vị phu tử đầu óc giống như có chút vấn đề này, tự
đáy lòng đề nghị: “Phu tử ngươi muốn đi ngủ tiếp trong chốc lát hay không?”

Thư Sinh nào biết ý nghĩ của Bì Đản, còn cho là đang
quan tâm hắn, vì thế ngại ngùng cười cười, từ chối hảo ý của hắn.

Kế tiếp, ý nghĩ của Thư Sinh tựa hồ rốt cục cũng trở
về, nhớ lại thân phận bản thân phải làm gương tốt, bắt đầu phát sách cho bọn
nhỏ. Mang theo bọn nhỏ ra khỏi thư phòng, muốn đi an bày chỗ ngồi trong viện,
khi đi qua phòng khách, nhìn đến đồ ăn trên bàn.

“Di? Những thứ này là ở nơi nào đưa đến?”

Lần này, đám nhỏ đều học Bì Đản ôm lấy tay, nghiêm túc
nhìn vị phu tử đầu óc vừa khôi phục bình thường hình như lại có vấn đề này của
bọn họ, trăm miệng một lời nói: “Phu tử, ngươi muốn đi ngủ tiếp trong chốc lát
hay không?”

Thư Sinh bị tình hình này khiến cho có chút sững sờ,
không rõ đám nhỏ này vì sao cố chấp muốn hắn đi ngủ như vậy, hắn rõ ràng đã ngủ
cả ngày rồi…

Đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghe được ngoài cửa
truyền đến một trận ồn ào.

“Đi một chút đi! Con Tướng quân thì rất giỏi sao? Là
Giáo Uý thì rất giỏi sao? chủ nhân nhà ta sẽ không gặp ngươi! Ngươi đi cho ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận