Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Hoan Hỉ Thiên là thư lâu lớn nhất trong thành, kiếm
nhiều tiền nhất, cũng là vang danh nhất. Chính là theo như những lời người đọc
sách ở đây nói, các loại sách kinh sử tử tập, thi từ ca phú, nên có lại không
có. Như vậy, kết qua này có được là do đâu? Quần chúng cũng biết được một hai.

Còn một điều phải nói nữa, khách nhân đến Hoan Hỉ Thiên
được chia làm ba loại.

Loại đầu tiên là áo mũ chỉnh tề, ra vẻ đạo mạo…… loại
nam nhân rối loạn trong ngoài bất định như thế thường là độc giả trung thành
của Phong Ngôn đại sư. Những tác phẩm tiêu biểu của Phong Ngôn có tưứ bộ khúc
“Ngọc môn quan”, “Khéo sinh xuân”, “Hoan đầu yến”, “Trị thuỷ nhớ”, trong đó rất
nhiều cảnh miêu tả tình hình hương diễm tận xương (ngọt đến tận xương á?) của
những đôi nam nữ, lại đủ cảnh thế danh ngôn, lại là chuyện tất cả thế gian đều
quan tâm, quả thật sang hèn cùng thưởng thức không thua gì lương phẩm thiết yếu
trong cuộc sống.

Còn một loại hơn phân nửa nữa là loại hán tử thô tục
hoặc bộ dáng lưu manh, có khi cũng có một ít mấy tên lỗ mãng đầu đường xó
chợ……. loại truyền mà các nam nhân này yêu nhất vĩnh viễn là hàng loạt các đông
cung* mới nhất và sắc nét nhất. Bất quá, đại bộ phận người xem cũng không biết,
các tranh vẽ hương sắc sống động như vậy toàn bộ đều được lấy ra từ Binh Khí
Phổ nổi danh bậc nhất của Kim hoạ sĩ. Những bức tranh này miêu tả vô cùng tỉ
mỉ, từng có một danh hoạ được lưu danh sử sách tình cờ thấy được tranh này, còn
tự cảm thấy xấu hổ vì tài năng không bằng.

(*đông cung : cái này là tranh khiêu d…â…m *đỏ
mặt~ing*)

Về phần loại cuối cùng, thì thường xuyên là mấy gã sai
vặt của các nhân gia nhà giàu, hoặc là nữ tử thanh lâu hay các cô nương nữ phẫn
nam trang…… lại này thường thích ngôn tình tiểu thuyết triền miên ngọt ngào
động lòng người mà đôi khi cũng buồn rơi nước mắt.

Đương nhiên, có một điều mọi người đều hiểu trong lòng
mà không nói ra chính là, Hoan Hỉ Thiên này cũng ngẫu nhiên giống như là nơi
bán thuốc tráng dương hay tình dược.

Một Hoan Hỉ Thiên như vậy, các tác giả đi theo đại lão
bản ở đây sáng tác trong ngoài đều hợp tính nhau tổng cộng cũng chỉ có bốn
người. Bởi vật có thể thấy được, vị đại lão bản này có biết bao tính toán chi
li, tỉ mỉ đều mang hết ra dùng, hơn nữa còn lấy tiểu chuẩn “Đem nữ nhân làm nan
nhân, đem nam nhân làm súc sinh.”

Cũng do người làm trong khách điếm không đủ, nên để
nâng cao hiệu suất, khách hàng phải tự chuẩn bị tiền lẻ, hơn nữa để tránh việc
khách hàng hung dữ đến xem sách, toàn bộ sách được trưng bày ở ngoài đều chỉ có
bìa sách cùng giới thiệu vắn tắt, khách nhân nếu có nhu cầu mua sách thì phải
ra quầy đưa danh sách những loại mình muốn mua, tiền trao cháo múc. Tuy quy củ
kỳ quái là vậy, nhưng vẫn luôn hấp dẫn khách từ tứ phương nối liền không dứt.

Mà ngày nay, bởi vì các trò khôi hài ở ngã tư phía
trước thường lấy tốc độ như tốc độ lây truyền của ôn dịch để truyền đi, cho nên
khách nhân của Hoan Hỉ Thiên còn tăng gấp đôi so với khi xưa. Thậm chí khi vừa
mới mở cửa hàng không bao lâu, đại thẩm của cửa hàng may đối diện Hoan Hỉ Thiên
đã liền tìm cớ ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng đông kéo tây đẩy, mục đích chính
là muốn làm bộ đôi ba lời tham dự vào đề tài của các câu chuyện trên đường phố.

Vừa phải ứng phó khách nhân, vừa phải ứng phó tam cô

lục bà hỏi thăm, Phạm Khinh Ba thật sự có chút ăn không tiêu.

Nàng từ ngăn kéo lấy ra bút chì, bắt đầu vừa viết vừa
vẽ trên giấy: Chưỡng quầy khó chịu, bãi công một ngày.

“Ai nha Phạm chưởng quầy, ngươi ở viết cái gì? Có phải
là viết thư tình hay không nha?” Một đại thẩm bát quái (buôn chuyện).

“Không có gì, không phải thư tình.”

Câu trả lời ngắn gọn mà lãnh đạm của Phạm Khinh Ba
không ảnh hưởng một chút nào đến nhiệt tình của vị đại thẩm kia, đại thẩm nọ
phát ra một trận cười thầm như một con gà mái già, làm bộ đánh đánh miệng mình,
“Ta đúng là nói bậy mà, chữ to như vậy làm sao có thể là thư tình a, cũng không
phải là thứ không thể cho người khác biết! Phạm chuởng quầy, ngươi nhất định là
đã từng xem qua rất nhiều thư tình đúng không?”

“Cái gì mà thư tình nha? Chẳng lẽ Hoan Hỉ Thiên từ nay
bắt đầu bán thư tình sao?”

Ngoài cửa bỗng có tiếng nói vang lên, chỉ thấy vị đại
thẩm kia vừa nghe xong thanh âm này mặt mũi liền biến sắc, bất chấp việc muốn
hỏi thăm chút tin tức bát quái, hoang mang rối loạn vội vã đứng lên, “Giải đại
nhân hảo! Giải đại nhân hẹn gặp lại!” Đại thẩm nhanh chóng làm xong cái lễ đón
tiếp, sau đó lại giống như bị ma đuổi chạy như điên ra khỏi cửa. Mà ở trong
tiệm, ít nhất cũng có một nữa số khách nhân có phản ứng giống như đại thẩm này.

Những người như vậy đều là những người đã nếm qua vị
keo kiệt của Thượng thư Giải đại nhân này.

Khuôn mặt luôn luôn đông lạnh của Phạm Khinh Ba rốt
cục tràn ra một nụ cười thư thái, nghiêng người rời khỏi quầy, đi ra ngoài cửa.

“Thật sự là khách ít khi đến nha, Giải đại nhân đại
giá quang lâm, Hoan Hỉ Thiên thật sự là rất…….. Thư Sinh?”

Lời khách sáo vừa nói được một nửa, đột nhiên phát
hiện đứng bên cạnh Giải Đông Phong đúng là hàng xóm mới của nàng Thư Sinh ngốc,
bảo sao nàng không sợ hãi nha? Một người là Hộ bộ thượng thư cao cao tại thường
trải qua hai triều mà địa vị vững chắc không suy, còn một người chỉ là một tên
dạy tư thục ở trốn phường Thanh mặc đủ mọi hạng người, nhìn ở góc độ nào cũng
là không nên đi cùng nhau đi?

“Phạm cô nương có lễ, tại hạ ở trên đường gặp được vị
Giải đại nhân này, vừa vặn đều là đến Hoan Hỉ Thiên, cho nên mới cùng đi.”

Thư Sinh chắp tay giải thích, Giải Đông Phong lại
không chút để ý hút hấp cái mũi, nhấc chân tiến vào Hoan Hỉ Thiên. Đi đến trước
quầy, nhìn thấy kia đoạn viết “Chưởng quầy khó chịu, bãi công một ngày” trên
giấy, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng gợi lên một chút cười không có hảo ý.

Ngay sau đó, tờ giấy liền bị lấy đi.

“Aha ha, viết đùa, luyện chữ, chính là đang luyện
chữ!” Phạm Khinh Ba nhanh chóng đem giấy vò thành một mẩu sau đó ném đi, cười
gượng.

Đừa cái gì chứ, vị Giải đại nhân này ở ngoài mặt là

quan to nhất phẩm của triều đình, trên thực tế lại còn có một thân phận khác…..
đó chính là đại lão bản của Hoan Hỉ Thiên, cũng chính là người lãnh đạo trực
tiếp của nàng. Lòng dạ hẹp hòi lại yêu tiền như hắn, nếu biết nàng thường xuyên
lấy lí do “Chưởng quầy khó chịu” để bãi công nhàn hạ, ai biết hắn sẽ bóc lột mồ
hôi và máu của nàng như thế nào?

Cục giấy bị nàng vo lại ném đi vừa vặn lại đập vào
người thư sinh, hắn thuận tay mở ra xem, sau đó rất ngạc nhiên, không khỏi tiến
lên khiêm tốn hỏi: “Tại hạ hiểu biết nông cạn, thật là nhìn không ra Phạm cô
nương đang luyện kiểu chữ gì vậy?”

Phạm Khinh Ba mắt cũng không thèm nâng, cũng không
quay đầu lại, một cái tát lại trực tiếp giáng xuống mặt hắn, tiếp tục cười làm
lành với Giải Đông Phong.

Giải Đông Phong nháy mắt mấy cái, “Lẽ nào Phạm chưởng
quầy thường tiếp đãi khách như vậy?”

Phạm Khinh Ba vừa thấy vẻ năm hồn nhiên mà lại giả dối
của hắn như vậy da đầu liền run lên, khuôn măt lập tức tràn ra tươi cười, quay
ngoắt lại về phía khuôn mặt bị thương của Thư Sinh , nhiệt tình dào dạt giữ
chặt hắn, “Ai nha Thư công tử, ta mới lỡ tay ‘chạm nhẹ’ vào ngươi, không có
việc gì chứ? Ngươi muốn mua loại sách gì? Có cần ta giới thiệu không?”

Nàng chưa từng khách khí gọi hắn Thư công tử như vậy,
hắn làm sao có thể được nàng đối xử tử tế như thế? Thêm nữa mấy ngày gần đây
hắn đã nghe qua quá nhiều tin đồn có liên quan đến nàng, làm cho hắn giờ đây
được nàng để ý như vậy, chẳng những không hề cảm giác được nguyễn ngọc ôn
hương, mà chỉ thấy lạnh cả sống lưng, mao cốt tủng thiên*.

(*: sơn gai ốc)

Hắn không biết lấy khí lực ở đâu, bỗng chốc gạt tay
nàng ra, ba bước hai bước nhảy ra phía sau Giải Đông Phong, sắc mặt vì kinh
hách mà tái nhợt, nhỏ giọng hỏi: “Tuy rằng tại hạ vốn không tin việc thần tiên
quái thú, nhưng Giải đại nhân a, Phạm cô nương, nàng không phải…. trúng tà
chứ?”

Phốc………

Tốp năm tốp ba người trong tiệm khúc khích cười, da
mặt Phạm Khinh Ba căng thẳng, quay đầu ngồi trở lại quầy.

“Giải đại nhân, Thư công tử, thỉnh tự tiện.”

Hừ, người làm công cũng có tôn nghiêm của mình! Còn
cái tên thư sinh ngốc kia nữa, đúng là làm ơn mắc oán, không biết được ý tốt
của người khác! Hiện tại được lắm, dám đi theo tên Giải Đông Phong nổi tiếng
hẹp hòi ăn thịt người không nhả xương kia, không bị lừa lột mất một lớp da mới
là lạ, xứng đáng!

Quả nhiên không quá thời gian uống một chén trà nhỏ,
Thư Sinh đã cầm danh sách lại chỗ quầy.

Nàng nhìn lướt qua mặt trên chắc chắn là ngôn tình

tiểu thuyết rồi, chắc chắc là diễm – tình – tiểu – thuyết(là các câu chuyện
tình đẹp, hay là truyện sủng ý), chắc chắc là đông cung, mặt nàng không ngừng
run rẩy. Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng nha, tên Thư Sinh nhìn
thành thật như vậy, ai ngờ khẩu vị còn rất lớn, hơn nữa còn pha trọng.

“Mua nhiều như vậy? Ngươi mang đủ tiền sao?” Trong ấn
tượng của nàng thì Thư Sinh này cũng coi như là không có tiền.

“Yên tâm, đó đề là bản bình thường bìa in có chút lỗi,
chỉ hai mươi lăm lượng vừa vặn tốt.” Trả lời cũng là Giải Đông Phong.

Khoé mắt nàng cũng bắt đầu run rẩy. Lão bản ngươi thật
quá đen tối, hai ngươi lăm lượng cũng đủ cho một nhà nghèo ăn hơn một năm a.

“Thư công tử, ngươi xác định ngươi muốn mua hết? Thật
quý nga.” Phạm Khinh Ba cắn răng hỏi thêm một lần, nàng đều đã bị bản tính
thiện lương của mình làm cho cảm động.

Ai ngờ Thư Sinh cũng không cảm kích, hắn gật gật đầu,
sau đó mím môi nhếch một nụ cười vô hại, thành kính nói: “Trong văn tự cũng có
nói, thấy được việc đáng mừng, cái này, tiêu bao nhiêu bạc cũng không chê đắt.”

Đúng là không có thuốc nào cứu được tên ngốc này!

Phạm Khinh Ba tự biết đã hết lòng quan tâm giúp đỡ,
nên cũng mặc kệ hắn, rõ ràng lưu loát nhận lấy danh sách cùng bạc, sau đó lấy
sách ra, nhận tiền giao hàng, hai bên thoả thuận xong.

Đến phiên Giải Đông Phong.

“Phạm chưởng quầy, nghe Thư huynh nói, các ngươi là
hàng xóm?”

Giải Đông Phong cười đến hình như có thâm ý, Phạm
Khinh Ba khó hiểu, nhíu mày tự hỏi. Con mắt hắn liếc tới liếc lui, cũng không
nói gì nữa, chỉ đẩy một tờ giấy lại chỗ quầy, “Đây là loại sách ta muốn.”

Nàng tiếp nhận tờ giấy, nhất thời thất thần trong một
khắc, sau đó liền đem biểu tình này ném ra sau đầu. Chỉ nhìn thoáng qua, đã đem
tờ giấy này để vào trong ngăn kéo.

Sau đó, nàng lấy ra mấy quyển sách từ giá sách ở phía
sau, cười nói: “Đại nhân dù sao cũng là khách hàng lâu năm, Khinh Ba làm sao có
thể không biết loại mà đại nhân yêu thích, làm sao cần ngài phải đích thân đến
đây một chuyến? Kỳ thực chỉ cần đại nhân chỉ cần sai người đến báo một tiếng,
Khinh Ba sẽ tự mình đưa sách đến quý phủ.”

“Không ổn không ổn.” Thư Sinh vốn đang ở một bên sửa
soạn lại bộ sách của mình vừa mua bỗng nhiên ngẩng đầu nói, “Nam nữ có khác,
Phạm cô nương thân là một nữ tử, sao có thể một mình đi tìm Giải đại nhân bái
phóng?”

Phạm Khinh Ba tặng cho hắn một ánh mắt xem thường
không lịch sự lắm, đang muốn đáp trả hắn vài câu, lại nghe thấy Giải Đông Phong
tủm tỉm trả lời: “Không sao không sao, Phạm chưởng quầy cùng với nội nhân*
trong phủ của ta là bạn tốt, đến bái phóng bạn tốt thì không tính là vượt rào.”

(*: nội nhân ở đây là chỉ phu nhân của vị đại nhân
này)

Lời này vừa nói ra, trong tiệm vang lên cao thấp tiếng
hút không khí.

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện “Nhất phẩm cáo mệnh
phu nhân” cùng với “Cô gái bán sách ” là bạn tốt đã làm cho người ta bị kinh
hách quá lớn.


Thư Sinh trừng lớn hai mắt, thốt ra: “Nguyên lai Phạm
cô nương cũng có bạn tốt?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng cảm thấy quá
mức thất lễ, thật là không tốt a. Nhưng điều này thật sự trách không được hắn,
hắn cũng chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào nhân duyên kém như vậy. Từ lần đầu tiên
bắt đầu nhìn thấy nàng, tựa hồ tất cả mọi người đều không quen biết nàng, hay
nói cách khác là vờ như không biết nàng, ngay cả hàng xóm láng giềng đối với
nàng cũng không thân hậu, Thu Ý cô nương còn nhắc riêng với hắn nên cách xa
nàng một chút.

Phạm Khinh Ba không giận ngược lại còn cười, nàng thân
mình phiến diện, hướng về phía khách nhân khác trong tiệm thăm dò, dịu dàng
nói: “Vị Thư công tử này tựa hồ đối với ta có điểm hiểu lầm, các ngươi thật ra
nên nói cho hắn nha, ta là có bằng hữu hay là không có bằng hữu?”

“Có, đương nhiên là có!” “Ta chính là bằng hữu!” “Ta
cũng vậy!”

Các nam nhân này hi hi ha ha cướp lời nói quen biết
nàng, nàng đắc ý nhìn về phía Thư Sinh, đã thấy mặt hắn đỏ bừng, không biết là
tức giận hay là khẩn trương xấu hổ. Yên lặng nhìn nàng vài lần, kẻ vốn luôn
luôn nhiều lễ nghĩa như hắn lúc này lại ngay một câu cáo từ cũng không có, ôm
lấy sách liền đi ra ngoài.

Vốn đang chờ hắn nói câu “Phạm cô nương, thỉnh tự
trọng”, Phạm Khinh Ba liền bị động tác thình lình xảy ra của hắn làm cho có
chút sứng sờ.

Giải Đông Phong nhìn nàng, lại nhìn bóng dáng Thư
Sinh, trong mắt lóe lên chút ánh sáng tỏ vẻ hứng thú.

Nàng phục hồi tinh thần lại, vội vàng để sách vào bao
đưa cho hắn, “Giải đại nhân đi thong thả.”

Giải Đông Phong đi rồi, không khí câu nệ trong Hoan Hỉ
Thiên cũng mất dần, khôi phục náo nhiệt như bình thường.

Có khách nhân đánh xà tùy côn thượng*, đánh bạo trêu
chọc nói: “Phạm chưởng quầy, nếu đôi ta là ‘Bằng hữu’, sách này có phải là có
thể cho ta chiến tiện nghi chút được không? Làm ‘Bằng hữu’ của nàng, luôn luôn
phải có điểm ưu việt hơn đi?”

(* : đánh rắn phải chọn gậy : ý nói tuỳ từng loại
người/ tình huống mà chọn cách ứng phó hợp lí)

Nàng khẽ nâng đuôi lông mày, trong mắt kết thành một
tầng băng sương, chậm rãi câu môi, cười nói: “Người nào nói, ngươi là bằng hữu
của ta?”

Rõ ràng là ngữ khí thật nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại
phảng phất như muốn túm người kéo xuống đất ngục, làm người ta không rét mà
run.

Nhìn nam nhân vừa chạy trối chết, Phạm Khinh Ba theo
bản năng sờ sờ mặt. Trọng sinh đã tám năm, nay vẫn còn mang theo âm khí của địa
phủ, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?”

Kéo ngăn kéo ra, lấy tờ danh sách mà Giải Đông Phong
vừa viết ra.

Mới vừa rồi nàng chỉ thoáng liếc mắt liền cất đi, là
bởi vì mặt trên cũng không có ghi tên sách, mà là viết hai câu nói.

“Đêm mai trong cung có yến, nhất định phải tham dự.”

“Thư Sinh không đơn giản, mọi việc phải cẩn thận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận