Cô giáo dạy Văn bước vào lớp và nó lại bắt đầu một tiết học mới. Nó ngồi học ở trong lớp nhưng tâm hồn nó thì lại đang lơ lửng ở chỗ nào ko biết. Nó đang tự hỏi rằng tụi hắn sẽ làm gì nó, có ''tra tấn'' nó như người ta tra tấn mà nó xem ở trong ti vi ko? Nó chỉ nghĩ đến từ ''tra tấn'' thôi là nó đã sợ đến rùng mình rồi bởi vì nó rất hay xem ti vi nhất là những phim về tranh sủng hậu cung rất hay là có mấy cái màn tra tấn rùng rợn đó. Nó sợ quá, lắc đầu mấy lần trong lòng đang tự nhủ:''Ko, ko, bọn họ sẽ ko làm như vậy đâu.''Nó ko biết rằng Tuấn để ý đến nó từ khi vào học đến giờ thấy nó như vậy cũng đủ biết là nó đang nghĩ gì. Cuối cùng, buổi học đầu tiên ở ngôi trường cấp 3 của nó cũng kết thúc với những mối lo lắng trong lòng nó. Mặt nó ỉu xìu, đờ đẫn, mắt như vô hồn cứ nhìn thẳng về phía trước nhưng ko biết rằng mình đang nhìn cái gì. Nó cố bước từng bước chân chậm rãi ra về. Tuấn thấy nó như vậy bèn đến chỗ nó an ủi:
-Ê My, sao trông mày buồn vậy?
- Mày biết rồi còn hỏi.- Nó buồn rầu đáp
- À, mày lo chuyện đó hả? Nó đã xảy ra đâu mà mày nghĩ nhìu wá vậy. Cứ vui tươi lên đi, khi nào có chuyện xảy ra thì mới phải như thế chứ. Còn bây giờ thì hãy sống đúng là mày, là Nguyễn Ngọc Thảo My tinh nghịch, lạc quan trong cuộc sống và yêu đời đi.
- Mày tưởng là dễ lắm đấy. Tao còn phải lo nghĩ xem bọn họ sẽ làm gì tao để tao có đủ thời gian chuẩn bị tâm lí nữa chứ. Còn nữa, tao còn có rất nhiều ước mơ và hi vọng trong cuộc sống lắm thế nên tao ko thể chết dễ dàng như vậy đc.
- Sao mày quan trọng hóa vấn đề lên thế. Mày chưa chết đc đâu mà lo xa quá.
Nó nghe Tuấn nói rồi nghĩ lại:
- Uk ha. Tao thấy mày nói cũng phải. Tao sống thọ lắm, còn lâu mới chết. Tuấn àk, mày nói đúng. Tao phải hướng về tương lai mà sống còn có chuyện gì xảy ra ko thì tao mặc kệ. Đời người mà, cũng phải có lúc gặp khó khăn chứ.
- Mày nghĩ đúng rồi đó. Thôi, về đi chiều đi ăn kem với tao ko? Tao khao.
- Thôi, để hôm khác đi, chiều tao phải đi làm thêm rồi. Đc rồi, bây giờ thì cùng về thôi.
Nói rồi nó và Tuấn đi về cùng nhau. Khoảng 10 phút sau, nó và Tuấn đã về đến nhà nó.
- Thôi tới nhà tao rồi, tạm biệt mày nha. Hẹn gặp lại.- Nó cười chào Tuấn rồi đi vào trong nhà. Còn Tuấn thì đợi nó vào nhà rồi mới ra về.
Nó bước vào nhà, vất cái cặp ''phịch'' xuống ghế rồi trèo lên giường nằm. Cả sáng nay nó đã rất mệt rồi nên bây giờ nó chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi. Nó nằm trên giường, đầu óc chỉ lo lắng nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra với nó, nhưng nó mệt quá vừa mới nhắm mắt lại thì nó đã ngủ thiếp đi.
Một tiếng sau, nó lồm bồm bò dậy, bước đến bàn học, nó học bài đến 5h. Vì sáng nó vội quá còn chưa kịp ăn sáng cộng thêm nó còn phải chạy tới chạy lui cả buổi, trưa nó cũng chưa có cái gì lót bụng nên nó đã mất rất nhiều kcal( năng lượng ). Nó đi vào phòng bếp để úp bát mì. Mì chín, nó ngồi xuống bàn ăn. Ăn xong, nó đi vào phòng lấy quần áo ra thay.
Nó ko phải là kiểu con gái quan trọng vẻ đẹp bên ngoài, nó đề cao vẻ đẹp tự nhiên hơn. Dù có lục tung cái phòng trọ của nó thì cũng đừng mơ mà tìm thấy một thỏi son hay một hộp phấn nào chứ đừng nói đến tìm đc mấy cái thứ mĩ phẩm khác. Trong tủ quần áo của nó ko bao giờ có một bộ váy nào, chỉ có những cái áo sơ mi trắng hoặc mấy cái áo phông ko cổ và vài chiếc quần bò nhưng ko mài rách. Vật bất li thân của nó mỗi khi ra ngoài là một chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu. Nó thường ra ngoài với mái tóc dài mượt đc buộc bổng lên và phần đầu đc che bởi chiếc mũ lưỡi trai. ( Đừng bạn độc giả nào hiểu lầm nó là con trai nha, nó là con gái chính hiệu 100% luôn ý, chẳng qua là T/g muốn nhân vật nữ chính của mình có một phong cách độc và lạ để tạo ra một sự mới mẻ ý mà )
Nó ăn mặc rất giản dị, vịn một cái áo sơ mi trắng ngắn tay kết hợp với chiếc quần bò dài đến mắt cá chân. Nó mở ngăn kéo bàn học ra, đầy ắp những dải ruy băng đủ sắc màu hiện ra, nó lấy ra một dải ruy băng màu hồng buộc tóc lên và thắt thành một cái nơ.(Cái dải ruy băng cũ của nó đã bị mất khi Đức Anh giật mũ của nó ra) Nó bước ra cửa, xỏ đôi giầy thể thao màu trắng và lấy cái mũ lưỡi trai ra đội lên đầu. Nhìn nó bây giờ rất phong cách và cá tính. Nó khóa cửa phòng trọ lại rồi đi bộ đến chỗ nó làm thêm - nhà hàng Star Angle. Nó bước vào nhà hàng, bà chủ đã cười nói với nó:
- Sao cháu đi làm sớm thế?
- Dạ, thế bác ko muốn cháu làm chăm hơn sao?
- Ko, bác chỉ nghĩ rằng cháu làm chăm thế này thì làm sao mà bác có tiền trả công cho cháu chứ.
- Bác cứ đùa. Thôi cháu vào làm đc chưa ạ?
- Uk, cháu vào đi.
- Vâng ạ.
Một lúc sau, nhà hàng ồn ào hẳn lên. Nó nghe nói là có ba người nổi tiếng đến đây ăn tối. Nó bước ra ngoài xem thì.... ôi ko...... Nó há hốc mồm ra, hai tay đưa lên dụi dụi mắt xem có phải mình nhìn nhầm ko nhưng làm đi làm lại mấy lần thì vẫn vậy. Nó nghĩ thầm:'' Ôi trời ơi, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.''
- Phục vụ.- Minh gọi.
Bà chủ nhà hàng nghe thấy, gọi nó lại:
- My, cháu qua bàn số 4 phục vụ nhé.
- Dạ...... Sao cơ ạ?- Nó như ko tin vào tai mình hét to.- Bác bảo.....bảo..... cháu qua....... qua bàn số 4 phục vụ sao?
- Phải, bởi vì mọi người đều có việc rồi, chỉ còn cháu rảnh thôi. Sao có chuyện gì àk, sao trông mặt cháu biến sắc quá vậy?
- Dạ, ko ạ.
Bỗng trong đầu nó lóe lên một cái bóng đèn 140 Kw. Nó mượn một cái khẩu trang bịt ( T/g ko biết của ai đâu nghe ) vào mặt rồi tiến lại bàn số 4.
- Dạ thưa, quý khách dùng gì ạ?
Đức Anh khi nhìn thấy người phục vụ bịt khẩu trang thì hỏi:
- Cô bị làm sao mà phải bịt khẩu trang?
'' Tôi ko bịt khẩu trang lại để mấy anh phát hiện ra àk.''- Nó nghĩ thầm.- Dạ tại tôi bị cảm cúm.
- Uk, tôi biết rồi. Cho chúng tôi 3 phần bò bít tết, 2 chai rượu vang, 3 bát soup,.....- Đức Anh
'' Sao mà ăn nhiều dữ, đúng là lợn mà''- Nó nghĩ thầm.- Mong quý khách đợi một chút.
Một lúc sau, nó bê ra một khay đầy ắp là đồ ăn. Tại vì tụi hắn gọi nhiều món quá nên nó phải bê hai lần mới hết đc.
- Của quý khách đây. Chúc quý khách ăn ngon miệng.- Nó
Một lúc sau.
- Phục vụ, tính tiền.- Minh gọi
Nó bước ra cầm cuốn sổ tính tiền.
- Dạ của quý khách hết 10,269,500đ ( mười triệu hai trăm sáu mươi chín nghìn năm trăm đồng )
- Đây.- Hắn đưa ra một xấp tiền khoảng mười một triệu đồng.- Ko cần trả lại tiền thừa đâu.- Nói rồi hắn quay người định bước đi.
'' Anh tưởng anh sẽ đc đi dễ dàng đc sao?''- Nó cười nửa miệng nhưng điệu cười này chỉ có mình nó biết.
- Ấy, quý khách từ từ đã. Chắc quý khách ko biết rằng nhà hàng của chúng tôi luôn đặt đạo đức lên làm đầu, ko bao giờ nhận tiền thừa của khách hàng. Vì vậy nên quý khách hãy cầm lấy số tiền thừa này lại.- Nói rồi nó trả lại cho hắn 800,000đ.
Hắn tức lắm, đây là lần đầu tiên hắn phải lấy lại tiền từ tay người khác. Hắn đưa tay giật một cái rồi định đi nhưng nó đã chạy ra trước mặt hắn:
- Ấy ấy quý khách, quý khách còn thiếu 69,500đ.
- Nhưng tôi ko mang tiền lẻ bên người.- Hắn gằn giọng
- Vậy quý khách có thể sang cửa hàng tạp hóa bên kia đường mà đổi tiền.- Nó chọc hắn
- Cô....ô.....- Hắn tức ko nói lên lời
- Tôi sao ạ?- Nó thì giả bộ ngây thơ
- Đc lắm.- Hắn
Rồi hắn phải đi đổi tiền. Hắn đưa cho nó 69,500đ và nói:
- Vậy đc chưa?
- Dạ, cảm ơn quý khách. Mong quý khách thường xuyên ghé qua nhà hàng chúng tôi.
Đợi tụi hắn đi về, nó bỏ khẩu trang ra và tủm tỉm cười.
Tụi hắn về đến nhà ( tụi hắn ở chung một nhà với nhau ) đều cảm thấy người phục vụ đó vừa lạ và vừa quen. Đức Anh hỏi:
- Ê, các cậu có thấy nhỏ phục vụ ở nhà hàng bọn mình ăn có gì đó quen quen ko?
- Cậu nói làm mình mới nhớ, hình như tớ cũng thấy nhỏ đó quen quen.- Minh
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của hắn kêu.
- Ai gọi vậy?- Đức Anh
- Thằng Hải, chắc nó điều tra xong về cô ta rồi nên gọi để báo đây mà.- Hắn
Rồi hắn trượt màn hình, mở loa ngoài:
- Có chuyện gì ko?- Hắn
- Dạ, em đã điều tra xong về người mà đại ka cần rồi ạ.
- Nói.- Hắn
- Dạ. Cô ta ở tỉnh Khánh Hòa, gia đình cô ta cũng bình thường: bố làm việc cho một công ty, mẹ là kế toán; cô ta có một người anh trai. Rất giỏi võ: đai đen karate. Là học sinh xuất sắc 9 năm liền, vào trường là do nhận đc học bổng. Hiện đang sống ở một phòng trọ, làm thêm ở nhà hàng Star Angle để kiếm tiền học bởi vì bố mẹ cô ta muốn cô ta sống tự lập.
- Nhà hàng Star Angle? Hừ.- Hắn hừ lạnh
- Vâng ạ, cô ta đang làm thêm ở đó.
- Đc rồi.- Rồi hắn cúp máy, quay sang Đức Anh và Minh:
- Bây giờ thì các cậu đã hiểu rồi chứ?
Cả hai cùng gật. Rồi hắn nở nụ cười nham hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...