Cô Nhóc Ngổ Ngáo Và Tam Đại Hoàng Từ
Sáng hôm sau, lại là một ngày mới. Nắng đẹp, những hạt sương long lanh đọng trên những búp lá non hắt lại những tia nắng mặt trời như những viên kim cương nhỏ bé. Một ngày mới đối với nó lại bắt đầu. Có lẽ ngày hôm nay cuộc sống của nó và tụi hắn vẫn sẽ bình thường như mọi ngày nếu ko có chuyện đó xảy ra.....….
6h30……
Nó vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Nó chìm vào giấc mơ mà ko hiểu sao nó lại mỉm cười. Chắc là vì giấc mơ đó ngọt ngào quá hay là vì tối qua nó sướng quá vì đã hoàn thành đc việc mà mình ấp ủ nên bây giờ vẫn còn đang trong tình trạng……..
zzzzzzzzzzz
Điều đó có trời mới biết đc nhưng mà điều mà tác giả chắc chắn là nó có nguy cơ trễ học.
Tụi hắn đang chuẩn bị đi học……
- Ê! Thảo My chưa dậy hả?- Minh khẽ liếc nhìn 2 tên chiến hữu còn lại.
Hắn nhún vai, chau mày:
- Tôi ko biết.
- Hay để tôi đi gọi em ấy dậy?- Minh tiếp lời
- Cứ để cô ta ngủ đi cho trễ học.
Vừa nói xong, chợt hắn nghĩ ra đc điều gì rồi hắn lấy một mẩu giấy và một cây bút ra ghi vài chữ:
Ngủ ngon nhé Nguyễn Ngọc Thảo My. Chúng tôi thật lòng mong cô ko…… ko bị trễ học.
Kí tên: người mà cô quen biết
6h30 am
- Đc rồi.- Hắn nở một nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý rồi cùng Đức Anh và Minh lên tầng và dán trước cửa phòng nó.
- Xong. Tôi ko tin rằng lần này cô sẽ lại may mắn như lần trước.- Hắn nói rồi kéo cả Đức Anh và Minh đi học để lại nó ở nhà đang say giấc mộng trên giường.
“Bip bip….. Tin tin…”
Tiếng còi xe inh ỏi khiến nó chợt tỉnh giấc. Nó đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ rồi lại lăn ra ngủ. Nó vùi đầu vào chiếc gối và lẩm bẩm:
- 6h50…..
Và sau đó là……..
- AAAAAAAAAAA!!!!! Cái gì cơ chứ!!!!! 6h50 rồi sao?????
Rồi nó lao thẳng vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt và thay quần áo chỉ vẻn vẹn trong 4 phút. Nó vội lấy cái cặp rồi chạy đi học. Nó mở cửa, bước ra ngoài thì nhìn thấy một mẩu giấy dán trên cửa phòng của mình.
- Cái thể loại gì thế này???- Nó giật ra rồi lẩm bẩm đọc
Ngủ ngon nhé Nguyễn Ngọc Thảo My. Chúng tôi thật lòng mong cô ko…… ko bị trễ học.
Kí tên: người mà cô quen biết
6h30 am
Bỗng…........
- AAAAAAAAAAAAA!!!!! Cái tên chết tiệt!!!! Cứ viết rõ ra là muốn mình đi học muộn đi lại còn bày đặt viết thêm hai chữ ko vào làm gì cơ chứ!!! Đã thế bọn họ lại còn ghi 6h30 vào nữa chứ!!!! Rõ ràng là bọn họ có thể gọi mình dậy đc mà. Tính chơi xỏ, chọc tức mình đây mà!!!! Đc lắm. Các anh dám chơi xấu tôi hả???? Vậy thì tôi cũng ko chơi đẹp lại đâu!!!! Cứ chờ xem tôi trả đũa các anh thế nào nhé!!!! Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Mà quên….. 10 năm là quá muộn đấy chứ!!! Hãy đợi đó, nhất định tôi sẽ trả thù các anh sớm thôi. Các anh cứ chuẩn bị chết đi là vừa. Hừ.(T/g: Ko lo đi học đi mà còn ở đấy tự kỉ, trễ học là cái chắc. Nói một mình như thế chẳng ai nghe thấy đâu.)
Bình thường, nếu chạy đến trường thì nó cũng phải mất 10 phút. Nhưng hôm nay, tại thời điểm này thì nó chạy chỉ có 5 phút mà thôi. Tới cổng trường, nó khẽ quệt mồ hôi và nói thầm:
- Hahahaha….. Nhờ thế này mà mình mới biết mình có năng khiếu điền kinh đấy!
“Két két két két”- cánh cổng địa ngục chầm chậm đóng lại.
- Á ko….. ko xong rồi. Làm sao bây giờ???- Nó chán nản
Nó đứng trước ngôi trường vô cùng đồ sộ, cánh cổng đã đc đóng chặt và khóa cẩn thận.
- Chỉ còn cách trèo tường thôi.- Nó lắc đầu ngán ngẩm
Nó vội ngó dò xung quanh, dọc theo bức tường quanh trường, tìm thật kĩ càng. Nó đứng ngắm nghía rồi bắt đầu công việc.
Giống như lần trước, nó bỏ cặp ra rồi quăng vào bên kia bức tường nhưng trong lòng đang thầm mong rằng ko có người nào xui xẻo đến nỗi bị nó quăng cặp vào người như lần trước ko thì toi. Nó trèo lên tường, cũng ko mấy khó khăn đối với nó. Sau đó nó nhảy xuống, tiếp đất một cách an toàn nhưng hai chân nó khuỵu xuống theo quán tính nên có chút tê tê. Nó loay hoay kiếm cái cặp nhưng ko thấy đâu cả.
- Rõ ràng lúc nãy chỉ quăng vào chỗ này thôi mà!!!- Nó gãi đầu lảm nhảm
- Quay trái 90 độ nhìn thẳng.- Có tiếng nói phát ra phía sau lưng.
Nó nghe lời làm theo và……
- A, kia rồi, làm mình nãy giờ kiếm muốn chết.- Nó reo lên mừng rỡ mà ko hề hay biết rằng nguy hiểm đang cận kề với nó, chẳng lâu đâu, chỉ mấy phút nữa thôi là nó sẽ tiêu đời.
- Thấy chưa?- Tiếng nói lúc nãy lại cất lên.
- Thấy rồi. Hi hi hi sao nó lại ở đó ta?- Nó hồn nhiên như cô tiên trả lời.
- Là tui quăng vô đó đó!!!
- Là thằng nào dámm….mmmm.- Nó hùng hổ quay lại định quát cho cái tên rỗi hơi ko có việc gì làm tự dưng lại đi quăng cặp của người ta một trận để cho hắn biết thế nào là “âm nhạc”.
Thế mà khi nó quay lại thì đập vào mắt nó là ông thầy giám thị khó tính nhất trường. Nó đứng im như một bức tượng thạch cẩm, cứng đơ người vài giây rồi sau khi định hình lại thì mới lên tiếng.
- Ủa, thầy. Em chúc thầy buổi sáng tốt lành ạ!!! Thầy đi tập thể dục ạ??? Vậy thì em ko làm phiền thầy nữa. Em chào thầy em đi.- Nói xong nó định chuồn nhanh nhưng bị túm cổ lại.
- Đi đâu đó???- Ông thầy hỏi với một giọng nhẹ nhàng hết sức.
- Dạ….. dạ.…. em…… em……- Nó ấp úng ko nói nên lời.
- Dạ thưa gì ở đây. Tội đi trễ này, còn trèo tường nữa này, bây giờ còn tính trốn nữa. Giờ sao đây???- Ông thầy nghiến răng ken két nói.
- Thầy ơi thầy tha cho em lần này đi mai mốt em hổng dám nữa đâu.- Nó thành khẩn năn nỉ.
- Ko có tha thiết gì hết. Em đi theo tôi lên phòng ban giám hiệu viết tường trình nhanh lên.- Ông thầy quả quyết lôi cổ nó đi nhưng nó đã nhanh mồm kể lể.
- Thầy ơi nhà em nghèo lắm thầy ơi. Ba em mất sớm khi em mới có 3 tuổi. Mẹ em thì phải tần tảo vất vả ngược xuôi nuôi 2 chị em em ăn học. Mỗi sáng, cứ khoảng 2h khuya là mẹ em đã phải thức dậy sớm ra vườn cắt rau đem ra chợ bán nhưng một ngày thì chỉ đc có mấy chục ngàn thôi àk. Em thấy thương mẹ nên ngày nào cũng dậy sớm phụ mẹ. Nhưng do hôm nay có bài kiểm tra 1 tiết nên hồi tối qua em thức đến tận 12h để học bài. Sáng 2h lại phải thức nên em mệt mỏi quá vừa mới ngả lưng đc một chút mà đã ngủ quên lúc nào ko hay. Đáng lẽ rằng em có thể đến đúng giờ nhưng mà em bị bọn xấu hãm hãi vì thế nên…… nên em mới bị trễ học.- Nó sùi sụt nói làm ông thầy cảm động đến nỗi rơi cả nước mắt. (T/g: Chị này có khả năng đi làm diễn viên đc đấy chứ. Ko khéo gì thì tự dưng lại nổi tiếng….)
- Tội nghiệp em quá…… thầy ko ngờ rằng trường mình lại có học sinh có hoàn cảnh khó khăn như vậy….
Ông thầy giám thị đang tràn trề cảm xúc thì nó có điện thoại. Là Tuấn gọi. Nó bắt máy ngay và chửi xối xả qua chiếc điện thoại.
- Cái thằng quỷ sứ kia!!!!!! Mi giỏi quá ha đi học mà ko kêu tao dậy để tao ngủ quên. Làm tao phải trèo tường vô còn bị bắt ngay tại trân bởi một ông thầy giám thị hắc ám. Coi tí nữa tao xử mi ra sao?????
- Hì hì hì, em ko cố ý tại hôm nay em có việc bận……. đừng manh động……. bình tĩnh….. Tí chị lên lớp em sẽ giải thích sau……. Bye
Đang trong cơn hăng say thì nó bắt gặp ngay ánh mắt nảy lửa cùng khuôn mặt đỏ lừ của ông thầy thì mới vỡ lẽ ra. Nhưng….. đã quá muộn mất rồi…..
Nó co dò cắm đầu cắm cổ mà chạy.
- Em….. em…… em….. đứng lại đó cho tôi…… Em thật quá đáng, dám lừa gạt tấm lòng thánh thiện và tấm lòng trong sáng của tôi!!!!!- Ông thầy cũng nhanh chân đuổi theo, miệng thì kêu oai oái.
- Sao số mình xui dữ zậy nè!!! Đúng là cái miệng hại cái thân!!!!- Nó than trời trách đất cho cái sai lầm trầm trọng của mình.
…………………………………………………..
Trên lớp, Tuấn đang thắc mắc nhìn vô cái điện thoại.
- Con nhỏ này nó bị bệnh hay sao mà tự nhiên chưa kịp để mình nói câu gì mà đã tuôn một tràng ra zậy?????
T/g xin lỗi mọi người vì chap này ra hơi chậm bởi vì tuần này t/g bân quá mà hi hi hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...