Sáng hôm sau, vẫn là một ngày đẹp trời như hôm trước. Bầu trời trong xanh, không nắng gắt, *cây thường xuân* cùng với những chiếc lá bé bỏng của mình đang khẽ vui đùa với gió. Những tia nắng vàng rực xuyên qua các kẽ lá, chiếu qua chiếc cửa sổ và soi những ánh nắng vàng nhạt thẳng vào phòng của nó. Nó còn đang say giấc ngủ trên giường và đang ôm một con gấu bông rất to. Nó ngủ rất ngon.
* Chú thích ''cây thường xuân'': là một loại cây leo, bám vào tường gạch, lá rụng dần về mùa đông.
Giống như ngày hôm qua.... 5h sáng...... ''Reng......... Reng.......Reng''- Lại là tiếng của chiếc đồng hồ kêu. Nhưng trái lại với hôm qua thì hôm nay chiếc đồng hồ mới này ko phải ''ra đi'' khi tuổi đời còn rất trẻ.( T/g: Em đồng hồ mới này may quá đi, ko bị nó đập cho tan tành) Khi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ kêu lên, nó mở mắt luôn, lấy tay sờ vào chiếc đồ ấn nút tắt chuông.(T/g: Hôm nay hình như sắp có bão hay sao ý tự dưng nó thay đổi 180 độ luôn vậy. Mọi người có thấy vậy ko?) Nó ngồi dậy, ngáp dài một tiếng rồi vươn vai, bước xuống giường, đi về phía tủ quần áo và lấy ra một cái quần bò và một cái áo đồng phục của trường. Nó đi từ từ vào WC làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Nó bước đến bàn học, lấy cái cặp sách đeo vào rồi đi học. Vẫn như thường ngày, nó đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh ngọc lam kết hợp với đôi giày thể thao màu trắng. Hôm nay nó đi học sớm hơn mọi ngày vì nó muốn hít thở bầu ko khí trong lành vào buổi sớm của mùa thu mà đã từ rất lâu rồi nó ko cảm nhận đc, thậm chí nó còn chẳng nhớ lần cuối cùng nó đi học sớm như hôm nay là khi nào nữa. Không khí rất mát mẻ và dễ chịu, chứa đựng đầy hơi nước nên làm cho người ta cảm thấy hơi lành lạnh. Nó cảm nhận đc điều đó và những cảm giác bất an, sợ sệt trong lòng nó dần dần tan biến như những giọt sương long lanh vào buổi sớm mai dần dần bốc hơi hết khi mặt trời lên cao chiếu những tia nắng gay gắt xuống mặt đất. Thêm một lí do nữa khiến nó tự nhiên muốn đi học sớm nữa đó chính là vì nó muốn có một khoảng thời gian đẹp đẽ và bình yên để nó ko phải nuối tiếc trước khi nó bước chân vào ngôi trường ngày hôm nay. Nó bước chậm chạp, từng bước từng bước một, bỗng mặt trời chiếu thẳng ánh nắng vào mặt nó rồi nó đưa đôi bàn tay ra đón nhận những tia nắng ấm áp đó. Nó ko bước nữa mà dừng lại, thầm cười:
- Nắng vào buổi sáng thật đẹp, ko gay gắt như buổi trưa nhưng cũng ko nhạt nhẽo vào buổi chiều, nó có một nét đẹp gì đó riêng biệt tạo cho mình một cảm giác đầm ấm đến lạ. Thế mà bấy lâu nay mình đã ko để ý đến.
Nó cứ đứng như thế cho tới 5 phút sau, nó rút tay lại và nở một nụ cười hạnh phúc và tiếp tục đi đến trường. Thay vì rầu rĩ hay lo lắng, nó bây giờ đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Khuôn mặt của nó thể hiện sự hạnh phúc, vui sướng trong lòng nó. Nó ngước mắt lên nhìn bầu trời. Bầu trời mới đẹp làm sao! Những đám mây trắng bồng bềnh trôi giữa khoảng trời xanh biếc và rộng lớn. Nó bây giờ càng ngày càng yêu đời hơn, trong lòng nó dường như cái cảm giác thú vị đã che lấp hết những cảm giác lo sợ, bất an mà mới vừa nãy thôi còn đang quấn chặt trong lòng của nó.
Nó cứ đi, đi mãi, ko lâu sau nó đã dừng chân ở trước cổng trường. Nó nghĩ:'' Nhanh thật đấy, thế mà đã tới trường rồi, thôi vui tươi lên đi.'' Nó đi vào trường, bao nhiêu là ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó. Nó ko hiểu tại sao, cứ đi tiếp. Đi đến đâu, nó cũng nhận đc từ mọi người cái ánh mắt ngạc nhiên có, tâm phục có và cả khinh thường cũng có. Mọi người nhìn nó mà xì xào to nhỏ rất sôi nổi:
- Con nhỏ này chết đến nơi rồi mày ơi.- H/s nữ 1
- Nhỏ muốn làm gì đây, thích làm trung tâm chắc.- H/s nữ 2
- Ôi, một nữ anh hùng có 1 ko 2.- H/s nam 1
Vân vân và mây mây
Nó nghe thấy những cũng chẳng thèm quan tâm. Bởi vì sao? Vì câu anh ngôn của nó là:'' Ko nên để ý đến những người nói xấu mình sau lưng bởi vì như vậy họ vẫn chỉ đứng phía sau mình thôi.'' (T/g: Chị này suy nghĩ đơn giản quá, họ có nói xấu sau lưng chị đâu mà họ nói ngay trước mặt chị ấy chứ. Nó: Con kia mày muốn gì, muốn ăn bánh mì hả? T/g: Dạ ko ạ. Nó: Biết điều thì câm mồm lại. T/g: Vâng ạ ^ sợ chị này quá ^ ) Nó vẫn tự nhiên như ko có gì, coi mọi người như ko khí mà bước vào lớp. Nhưng khi vào lớp thì cũng chẳng kém, cả lớp nhìn nó trầm trồ như sinh vật lạ từ ngoài hành tinh rơi xuống trái đất vậy. Nó thấy rất khó chịu ko hiểu có chuyện gì xảy ra mà mọi người lại nhìn mình chăm chú như thế, hay mặt nó có dính gì. Nó đang ngồi ''tự kỉ'' thì Tuấn bước vào lớp. Nó nhìn thấy Tuấn thì ngơ ngác hỏi:
- Ê mày, mặt tao có bị làm sao hay có bị dính cái gì ko hở?
- Đâu có, mặt mày có gì đâu, vẫn bình thường mà.
- Thế sao mọi người lại nhìn tao chăm chú thế?
- Ôi trời ơi My ơi, mày ko biết thật sao?- Tuấn ngạc nhiên hỏi
- Biết gì?- Nó ngây ngô hỏi
- Thế mày đã đọc báo sáng nay chưa?
- Chưa? Mà có chuyện gì sao? Có hay ko?- Nó với khuôn mặt hứng thú hỏi
- Uk, hay, hay lắm.- Tuấn nói với vẻ mặt chán hết sức
- Hay thế nào cơ? Có liên quan gì tới tao ko?- Nó hỏi
- Liên quan đến mày quá đi chứ.
- Như thế nào cơ?- Nó tò mò
- Thì hình ảnh của mày đc đăng trên trang đầu tiên của tờ báo đấy.
- Vì chuyện gì vậy?- Nó
- Chuyện ở cửa phòng hội học sinh hôm qua đấy. Cảnh mày tặng cho anh Phong một cú đá thẳng vào bụng đã bị bọn phóng viên chụp đc và viết lên ngay trang tin hot nhất đầu báo với tiêu đề:'' Trần Khánh Phong - hoàng tử lạnh lùng từ trước tới giờ ko ai dám động vào nay lại bị đánh bởi một người con gái. Liệu cô gái đó có thể thay đổi đc anh ko?'' đấy.
- Hả, mày....... mày nói thật hả?
- Lại ko thật. Tao cho mày xem cái này là cái gì?- Rồi Tuấn lấy ra một tờ báo đưa cho nó xem. Mày nhìn cho kĩ vào xem đây có phải là mày ko?
Nó cầm lấy tờ báo, mở ra coi. Nó há hốc mồm, mắt trợn ngược lên nhìn tờ báo.
- Cái..... cái....... này là....... là......?
- Mày nhìn rõ chưa, rõ rồi thì chắc mày cũng biết tại sao mọi người lại nhìn mày rồi chứ?
- Tuấn ơi, mày cốc vào đầu tao đi.- Nó nói như mất hồn
- Để làm gì?- Tuấn hỏi
- Để tao xem đây là sự thật hay giấc mơ. Nếu đau thì sẽ là sự thật còn nếu ko đau thì đây chỉ là một giấc mơ thôi.
- Mày đừng có buồn quá mà mất khôn nhé. Đây là sự thật, ko phải là giấc mơ đâu mày hãy tỉnh lại đi.
- Đây là thật?
- Phải.
- Thế thì chết tao rồi mày ơi. Huhuhuuuhuuuuhuuuhuuuu
- Thôi, thế nào thì mày cũng nên chuẩn bị tâm lí đi. Nếu mày qua đc kiếp nạn này thì coi như mày may mắn và tao sẽ khao mày một chầu thật to coi như để chúc mừng mày.
- Mày nói thế là có ý gì? Tao ko biết nên vui hay nên buồn khi nghe mày nói câu đó đây.
- Mày thích hiểu kiểu gì kệ mày. Nhưng tao vẫn khuyên mày một câu:'' Mày phải cẩn thận đấy''.
- Tao biết rồi, mày yên tâm đi. Tao sẽ ko để mấy tên đó làm gì tao đc đâu.
Nó vừa dứt lời thì có một giọng nói phát ra từ cái loa đc treo ở phòng nó:
- Mời em Nguyễn Ngọc Thảo My học lớp 10a1 lát nữa ra chơi hãy xuống phòng hội học sinh. Chúng tôi có một vài điều muốn nói.
Cả lớp ngạc nhiên quay hết mặt nhìn về phía nó.
- Hờ..... Ko có gì đâu, các bạn cứ tiếp tục công việc của mình đi. Đừng để ý tới mình.- Nó cười trừ.
Sau khi mọi người đã mỗi người một việc thì nó mới bắt đầu thở dài:
- Haizzzz..... Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Sao số mình nó đen thế ko biết? Kiểu này chắc có thời gian phải đi coi thẻ mới đc.(T/g: Chị này mê tín quá ha)
- Còn thời gian ở đấy mà than thở, ko lo chuẩn bị đi.- Tuấn thấy nó thế thì nói
- Biết rồi.- Nó tức giận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...