Cô Nhóc Lạnh Lùng

Đăng là 1 đứa mắc bệnh sỉ nên yêu T.Băng mà không dám nói ! còn con Băng thì cứ lạnh như tuyết và không ưa gì thằng Đăng cả ! -_-
||1 tháng sau||
-Anh 2 ! Ba mẹ về chưa vậy ạ ?
-Chưa em à ! Mẹ và ab bay sang Singapo nữa rồi !
-Ba mẹ lúc nào cũng công tá ! Đi đâu cũng có nhau ! Hom nay em được xuất viện mà không thấy mặt mũi của họ đâu cả ! Hôm nay trọng đại như vậy mà ba mẹ đâu mất bỏ lại 2 anh em chúng mình ! -_-
-Thôi ! Ở đó mà than trời trách đất ! Thu dọn nhanh nhanh 2 chở đến trường ! -2 la tui kừa bà con ! ><

-Dạ ! :’( -Tui buồn rầu trả lời !
-Vậy là 2 chở tui đến trường xem lễ trao giải mà trong lòng tui cứ hồi hộp ‘‘Hi vọng mình được giải ! Giải gì cũng được nhưng chỉ cần có giải là được tuyển thẳng rồi !!!!’’
Anh 2 chở tui đến trường = chiếc Raider !!
-2 ơi zô zới em đi ! –Tui ôm cánh tay 2 kéo kéo !
-2 phải đi cất xe đã chứ ! Em vào trước đi !

-Yes ! 2 nhớ zào đó đa! ^^ -Tui cười híp mắt bước vào cổng trường thì con Hương ,Tiên và TB đang đuổi thằng Đăng và thằng chó ‘‘Mặt mập’’. TB chạy lại chỗ tui rồi thất thểu nói và kéo tui đi:
-Nhanh lên! Đuổi nó với tui! –Nó nói
-Liên quan gì đến tui chớ ? Tự nhiên chuyện của bà mà ? –Tui thản nhiên vô đối !
-Thấy chết không cứu à?? –TB gắt gỏng
-Ê !Con qué đi học ! Trường em có 1 con què ! Hằng này nó phải đi nạng ô lê ố lế ồ lề !!
-Ngươi muốn chết bổ sông cho thối à ???? –Tui gắt gỏng !! – Cái đồ đầu bò đít heo, cái đồ đầu trâu óc chó !!!!!!!!!! Cái đồ chết sình thả trôi !!!!! >>>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận