Sau khi cãi nhau với nhỏ một trận đã đời, Tú Tuệ mới nhắm đến mục tiêu tiếp theo đó chính là hắn, vốn dĩ ngay từ ban đầu cô chỉ có ý định nói chuyện đàng hoàng nhưng ai dè hắn lại lôi luôn cả hai người kia đến đây là cô tức sôi máu, thậm chí là trào máu, giờ còn nói năng gì được nữa, chỉ khiến cãi lộn nhau thêm, thôi thì cô cứ ngồi đây xem bọn họ nói chuyện đi đã rồi tính tiếp.
- Tuyết Nhi đã đến Mĩ rồi, em có biết không? – Minh Tuấn vừa hỏi đã vào ngay chủ đề chính
- Chúng ta còn không biết, hắn ta dựa vào cái gì để cô ấy nói trước. – Khánh Du cười khẩy, lạnh lùng nói
- Em biết chắc chắn cô ấy sẽ đi nhưng không ngờ lại gấp như vậy, chỉ trong một ngày mà đã bỏ đi. – Hắn điềm tĩnh đáp rồi ngước đầu lên nhìn tất cả mọi người bằng con mắt thắc mắc. – Nhưng sao không ai đi tìm cô ấy?
Khánh Thư thở dài thườn thượt, lắc đầu chán nản đáp, vẻ mặt vô cùng bức xúc.
- Anh nghĩ thử xem, cho dù chúng ta có đến đó tìm được trường chị ấy học, tìm được địa chỉ nhưng hãy nhớ rằng một khi chị ấy nhìn thấy chúng ta sẽ ngay lập tức tìm nơi khác ở hoặc ở luôn khách sạn không chừng, hoặc nữa là chị ấy chạy chỗ này trú chỗ kia thì chúng ta biết tìm ở đâu đây? Với lại cho dù chúng ta có gặp mặt nhau thì chắc gì đã năn nỉ chị ấy về được, không dễ thế đâu, Tuyết Nhi là người thế nào mọi người đều biết, đôi khi bướng bỉnh lắm, ngang như cua vậy đó, không phải cua bình thường đâu, là cua Hoàng Đế luôn đó.
- Vậy chúng ta chia nhau đưa đón cô ấy đi học, chỉ cần năm giờ sáng đứng trước nhà cô ấy đưa em ấy đi học rồi ngồi ở đâu đó nghỉ ngơi đến khi tan trường chúng ta lại đưa cô ấy về.
- Sao anh không nghĩ như thế sẽ rất phiền, rồi nếu như cô ấy đi chơi với bạn bè, chẳng lẽ anh cũng lẽo đẽo theo như cái đuôi à? Rồi bạn bè sẽ nghĩ gì về cô ấy?
Hắn đưa ra ý kiến để mọi người xem xét nhưng ngay sau đó Khánh Du ngay lập tức phản đối ý kiến của hắn, đúng là chỉ cần ghét ai đó thì chỉ cần người đó thở cũng cảm thấy chán ghét vô cùng, huống chi hắn vừa bị dính vào vấn đề này, nhưng mà nếu nghĩ lại thì Khánh Du nói cũng không sai. Hiên tại ngôi nhà này đang thật sự xảy ra chiến tranh giữa hai chàng trai, cũng may ngay từ ban đầu nói với ông bà Lục chuyện nó đã bỏ đến Mỹ, Tú Tuệ đã ngăn cản họ về nhà, nếu không bây giờ cũng đang rất kinh khủng. Minh Tuấn và Khánh Thư nhìn nhau rồi lắc lắc đầu liếc sang con người thích phản bác kia, thế là team giờ chỉ có duy nhất hai người, dự định lôi kéo cái tên kia vào ấy thế mà nhìn thấy cảnh tượng này liền mất hết hy vọng, chị đại thì càng không thể nào thuyết phục được, cái cảnh cô chửi té tát vào mặt hắn cũng đủ hiểu, mà hôm qua đúng là đậm chất kinh dị, vừa mới lếch xác về nhà đã thấy mấy tấm hình đó tung bay trong gió rồi những âm thanh khác từng thứ một lọt vào lỗ tai, riết ở đây không chừng điếc luôn quá.
- Sao mọi người căng thẳng thế? Dù sao chị ấy cũng là đi học, không ăn chơi hay bậy bạ gì đâu, phải có lòng tin chứ, đó là Tuyết Nhi mà, vả lại khi chúng ta báo với hai bác chắc chắn hai bác sẽ gọi cho ông nội, ông nội lại là người có danh tiếng lừng lẫy bên Mỹ, không sao đâu. – Khánh Thư an ủi, cố gắng khiến mọi người lạc quan hơn về vấn đề này
Tú Tuệ thở dài thườn thượt rồi đi lên trên phòng, bốn con người bên dưới nhìn thấy cô như thế liền nhớ đến hình bóng nó, chị em họ thật sự rất giống nhau mặc dù không có quan hệ huyết thống nào, luôn quan tâm, yêu thương và hiểu rõ nhau, thời buổi như thế này tìm được người như thế rất khó, nhìn chị em họ thật đáng ngưỡng mộ. Ngay sau khi Tú Tuệ đi khỏi, hắn cũng theo sau ra về, trong phòng khách chỉ còn duy nhất ba người nhưng lại có một người hết sức lạnh lùng, ngồi yên như tượng không quan tâm đến những người xung quanh, Khánh Thư và Minh Tuấn ngồi đó liếc nhìn nhau trao đổi thư nhãn rồi cùng đi lên lầu bàn bạc vài chuyện.
- Phòng Tuyết Nhi chị Tuệ đang ở, chúng ta qua mượn phòng hai bác đỡ vậy.
- Oke.
Cả hai anh em cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng để không tạo tiếng động khiến ai chú ý, vừa mới lướt qua khỏi phòng nó cách ba bốn bước thì đã nghe tiếng cửa mở, bọn họ thì chưa đến nơi, mà tiếng mở cửa là ở sau lưng, vậy chỉ có thể… Minh Tuấn và Khánh Thư hít sâu một hơi rồi quay đầu lại, nhìn thấy hình bóng Tú Tuệ hiện rõ mồn một trước mặt khiến hai người họ không thể nào điều khiển được cơ mặt, ngay cả tay chân cũng khó mà nhúc nhích, trái tim nhỏ bé bên trong cũng sớm bị làm cho hoảng sợ, có thể sẽ ngừng đập luôn không chừng.
- Hai người lảng vảng lên trên làm gì? – Tú Tuệ khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường hất mặt hỏi
- Ờ thì…
- Chuyện gì thế?
Minh Tuấn chưa kịp nói hết câu đã bị chắn ngang, lại thêm một người nữa, ôi lần này biết phải làm sao đây, chẳng lẽ thành thật khai báo với chị em họ? Không, chắc chắn sẽ bị băm thành tương mất, vậy phải làm sao đây, nhưng mà..hình như Tú Tuệ chưa biết bọn họ đi đâu, làm gì hay nói gì mà nhỉ? Vậy chắc không sao đâu..cầu thần linh!!
- Không hẳn là không có chuyện, không hẳn là có chuyện..
Khánh Thư trả lời cũng như không trả lời, hai câu đều huề vốn y chang nhau, cô là đang cố gắng tỏ ra điềm tĩnh trước chị em bọn họ đấy, nếu không bị tóm được là tạch cả làng!
- Sao ba người đứng ở đây?
- Khánh Du đến đúng lúc, chúng ta nói chuyện chút nhé? – Tú Tuệ mỉm cười rợn người nhìn cả ba rồi quay vào trong phòng
Khánh Thư và Minh Tuấn nhìn nhau rồi nhăn mặt thở dài nhẹ nhõm, hình như cô ấy chẳng biết gì cả, chỉ là muốn nói chuyện thôi, thế thì cứ hãy bình tình, xoắn lên nói lộ thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển, có khi biến thành hũ tương mất, nghĩ đến đó là thấy đau đớn rồi, mau mau kết thúc cuộc nói chuyện này rồi làm việc tiếp thôi. Cả ba người chậm rãi vào trong phòng, yên vị ngồi trên ghế, Tú Tuệ đảo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ngay nơi Tuấn – Thư, hai con người vẫn đang run lẩy bẩy.
- Hai người có gì nói với tôi không?
- K…không – Cả hai lắp bắp trả lời, đồng loạt cúi đầu xuống đếm ngón chân
- Vậy để tôi nói. Hai người, Trương Minh Tuấn, Triệu Khánh Thư, hai người đã nói dối bọn này! Tại sao? Tại sao lại âm thầm giúp cái con người đã khiến Tuyết Nhi đau lòng chứ?!!
Tú Tuệ trợn ngược mắt dữ tợn nhìn cả hai người, Khánh Du vì bất ngờ với thái độ của chị mình hôm nay kèm theo hai con thỏ đang rụt mình lại kia mà không thể nói được câu nào vì..anh chưa hiểu ra vấn đề.
“Chị ấy vừa bảo mình giấu chuyện giúp Thiên Vũ ư? Là sự thật à? Thế là chưa bị phát hiện, phù~ may ghê cơ.”
“Cô ấy vừa bảo mình giấu chuyện giúp Thiên Vũ?? Ôi thế là chưa bị phát hiện, thiệt là hốt cái hền.”
- Sao? Tôi nói đúng quá nên các người không thể nói nữa hả?
- Không..hẳn. Chị nghĩ mà xem, Thiên Vũ là loại người đó sao? Nếu như anh ấy thật như thế thì làm gì chứ? Moi tài sản? Không, nhà anh ấy vốn giàu có hơn kể cả khi Lục Gia và Hoàng Gia hợp lại kìa, mà nếu như là anh ấy muốn moi tài sản thì sao lại chống đối hôn sự của mình làm gì cho mệt thân? Trực tiếp đồng ý, kết hôn rồi có thể moi tiền nhà vợ mà đúng chứ?
- Nhưng vấn đề ở đây chính là cậu ta đã lừa dốiTuyết Nhi và tất cả mọi người.
- Tú Tuệ, em hãy nghĩ theo hướng khác mà xem, nếu như cậu ta lừa mọi người thì được lợi gì? Những câu mắng chửi? Anh không nghĩ thế, em xem xem, ngay từ lúc đầu cậu ấy không hề biết Tuyết Nhi không phải là con cháu nhà họ Lục, cậu ấy vẫn ở bên em ấy, kể cả khi cậu ấy biết được sự thật đó, cậu ấy vẫn không bỏ rơi Tuyết Nhi.
- Điều đó chẳng thuyết phục, dù cho Tuyết Nhi có phải hay không thì tài sản nhà họ Lục vẫn là của em ấy bởi vì trong gia đình họ chỉ có duy nhất Lục Tuyết Nhi thôi. – Tú Tuệ phản bác
- Không đâu, ngoài Tuyết Nhi ra còn có một người khác, chính là Lục Khải Minh! Anh ta mới đúng là cháu đích tôn nhà họ Lục.
- Cái..gì?!! Thật á? Sao chị không biết còn có người tên Lục Khải Minh nhỉ? Có phải hai người bịa đặt ra không đấy?
Khánh Thư và Minh Tuấn từ nãy giờ nói muốn tắt thở chỉ vì muốn họ tin tưởng, nào ngờ cái vụ này khó khăn đến mức này, bây giờ đau họng quá, không thể tranh luận nữa rồi, không ai tin thì tự họ sẽ điều tra, truy ra hết tất cả, để xem lúc đó ai nhục mặt hơn ai, ha ha ha ha.
- Em sẽ giúp hai người.
Một giọng nói trầm ấm vang lên trong bầu không khí muốn ná thở này khiến cả ba người kia đực mặt, cứ tưởng mình vừa bị sét đánh ngang tai hay đại loại vậy, Nam Khánh Du..anh ta mới vừa bảo sao cơ? Giúp..giúp bọn họ á? Tìm ra sự thật của vụ này á? Đùa hay giỡn vậy, hôm nay không phải cá tháng tư, cũng chẳng phải 31/9, vậy đây là sự thật à?
- Anh đang giỡn với tôi đó hả? – Khánh Thư nhíu mày nghi ngờ
- Tôi không rảnh để làm ba cái vụ này, công ty còn rất nhiều việc…
- Thấy chưa, tôi biết ngay mà, cái con người gì đâu mà ác…
- Nhưng tôi sẽ giúp hai người!
Khánh Thư như muốn đào hố chôn cái tên mặt gỗ này lại cho yên thân, người gì mà nói chuyện ngắt quãng vô duyên để cô quê độ thế này, thật đáng ghét, còn chưa nói đến cái tên này nói giúp hay là phá hoại đây, thôi kệ, có người chịu giúp còn hơn không, nếu như tên này dám phá hoại thì bổn cô nương đây nhất định tự tay chôn sống!
- Tốt thôi, có gì phải xoắn đâu, mà tôi nói trước cho anh biết, anh mà dám cà chớn là đừng trách tôi không nể tình đó. – Cô nghiến răng nghiến lợi
- Tú Tuệ, còn chị? – Anh trực tiếp phớt lờ câu cảnh cáo của Khánh Thư mà quay sang hỏi bà chị thân yêu của mình
- Quéo queo quèo, mấy người là đang chống đối tôi đấy à? – Tú Tuệ tức muốn xì khói nhưng không thể làm gì hơn, cô thở dài thườn thượt rồi gật gật cho qua. – Được rồi, chị tham gia nhưng àm chị nói trước, chị không sai đâu, thật đó!
- Mmm-hmm.
- Tốt rồi, vậy chúng ta đi chứ nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...