Nốt nhạc thứ hai mươi hai
Bà ngồi trong xe chống tay suy nghĩ, sựt nhớ gì đó mà mở túi xách ra, lấy ra một tấm hình, người trong hình lại là nó, bà ta nhìn chăm chăm vào tấm hình rồi ngước lên nhìn nó đang nói chuyện với Khánh Thư, đúng là một người, chẳng lẽ con gái của bà lại là.. Nghĩ đến đó, bà lập tức mở cửa đi vào quán café, đi tới bàn của hai người họ làm Khánh Thư cũng khá bất ngờ, đừng nói là đi theo dõi cô nhá?
- Sao Mẹ lại ở đây? – Cô nhíu mày hỏi, ánh mắt chứa đựng sự hờ hững, lạnh lùng khiến bà chột dạ, cũng khiến nó bất ngờ với thái độ này của Khánh Thư, chẳng lẽ hai Mẹ con họ cãi nhau hay sao?
- Mẹ..Mẹ vô tình đi ngang qua thấy con nên..vào đây xem thử.
- Có gì mà xem? Con chỉ là nói chuyện với bạn, không có gì cả. – Cô ngồi vắt chéo chân, khoanh tay nhìn bà
Bà Triệu mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ hơi lo lắng nhưng thật ra bên trong lại thầm mắng chửi đứa con gái ngoan hiền của mình, lại dám đem cái bộ mặt đó ra nói chuyện với bà ngay trước mặt bạn của cô, chẳng xem người Mẹ này ra gì cả, dù cho ngày đó bà đã làm như vậy với cô thật nhưng đó cũng là “trả nợ” cho bà, công nuôi nấng, tiền tài bà bỏ ra để có một Triệu Khánh Thư như bây giờ. Đúng, đó cũng chỉ là trả nợ mà thôi.
- A..con là bạn của Khánh Thư sao? Con tên gì? – Bà lập tức di chuyển sang hỏi nó, Khánh Thư ngồi đó nhìn mà cũng ngứa con mắt, bà ấy cứ hể gặp bạn cô lại cứ hỏi tên gì, mấy tuổi, ở đâu này nọ, lần nào gặp đứa con gái nào hơi bằng hoặc hơn tuổi hơn cô đều nghĩ là con gái thất lạc của mình, chẳng phải lố bịch lắm sao, cô cũng muốn đào lỗ chui xuống cho xong
- Thôi đi Mẹ, đừng cứ hể gặp ai Mẹ cũng nghĩ là con gái thất lạc của mình, cô ấy là tiểu thư nhà giàu đó, không phải là chị hai đâu. Với lại con nghĩ, Mẹ cũng chẳng thể có được đứa con gái vừa tốt vừa ngoan như Tuyết Nhi đâu.
Khánh Thư bực bội đứng dậy kéo nó đi ra khỏi quán để bà đứng đó nhìn theo mà tức sôi máu, con nhỏ này, lâu ngày chưa dạy dỗ lại dám giở cái giọng mất dạy đó nói với bà, lần này về xem bà sẽ dạy lại cô như thế nào.
- Sao cô lại như vậy với bà ấy, dù sao cũng là Mẹ cô. – Nó thắc mắc, ôn nhu hỏi
- Bà ta không phải Mẹ tôi, chẳng có người Mẹ nào lại đem con mình cho người khác cả. – Cô tức giận, giọng nói trẻ con thường ngày lại trở nên lạnh lùng như thế, chắc đã xảy ra chuyện gì thật sự không tốt, thôi thì chuyện cô ấy muốn về Việt Nam nó sẽ nói giúp, cũng nên để Khánh Thư về thăm lại nơi cô sinh ra
[…]
Nó hiện giờ đang ở trước nhà Khánh Thư, đợi cô mở cửa, mà cũng phải công nhận, nhà cô ấy còn hơn cả biệt thự, lấy màu trắng và xanh dương làm chủ, nhìn vào cảm thấy thật mát mẻ. Nghe tiếng cánh cửa mở ra, nó mới lon ton đi theo cô vào nhà, đúng lúc đó bà Triệu cũng về đến, thấy nó như thấy tiền, liền chạy lại cười tươi hớn hở bắt chuyện với nó, ngay cả con gái của mình cũng “bơ” luôn, cái tình hình là thế nào đây? Vẫn chưa bỏ cuộc? Cô phải nói thế nào mới thay đổi được cái vấn đề này trong tâm trí bà ta chứ, gặp ai cũng hỏi bừa như vậy, không cảm thấy mất mặt sao? Khánh Thư mặt hầm đi dậm chân đi vào bếp uống nước cho hạ quả, nếu còn đứng đây, chắc cô bị Mẹ cô chọc cho tức chết, trong lúc đó, nó lại thừa cơ hội để xin phép cho cô về Việt Nam, bà cũng rất vui vẻ đồng ý, điều này làm nó cảm thấy kì quái, rõ ràng bà ấy tốt bụng lại rất cưng chiều con gái, vậy mà Khánh Thư lại có thái độ như thế, thật kì lạ.
- Phu nhân tốt thật, còn cố ý mua bánh cho chúng ta.
- Chỉ có mình cô mới nói bà ấy tốt. – Khánh Thư xoay ly nước, chậm rãi nói
- Rốt cuộc cô đã xảy ra mâu thuẫn gì với bà ấy mà lại như thế này? – Nó thắc mắc
Câu hỏi đó lại khiến cho một người chột dạ, đang lấp ló sau bức tường, Khánh Thư mấp máy môi định nói gì đó lại thôi vì nhìn thấy có người đang nghe lén cuộc nói chuyện này, thầm cười khẩy rồi lắc đầu, đổi chủ đề.
- Phải rồi, chuyện tôi về Việt ..
- Yên tâm đi, tôi đã hỏi Mẹ cô, bà ấy đồng ý rồi. – Nó mỉm cười đáp
Khánh Thư nhíu mày, dễ dàng đồng ý như thế, hẳn là có chủ ý, chắc chắn là sẽ cho người theo dõi cô trong những ngày ở Việt , rốt cuộc bà ta lại có mục đích gì nữa chứ, không chịu từ bỏ, thật khiến cô chán ghét vô cùng. Lần này nếu được, cô sẽ ở lại đó luôn, không về đây nữa.
- Vậy được rồi, cô về nhà để thu dọn đồ đạc đi, tôi cũng đi chuẩn bị mọi thứ đã.
- Ừm, hẹn gặp tại sân bay, tám giờ nha.
Nó cầm túi đứng lên, vẫy tay chào rồi ra về. Chỉ chừng vài giây sau khi nó đi, bà Triệu đi ra với vẻ mặt không mấy vui, hắc ám vô cùng, trên tay cũng cầm một chiếc roi mây, Khánh Thư sau khi nhìn thấy bóng dáng đó cũng biết có chuyện gì xảy ra với mình, lại muốn giáo huấn cô sao?
- Con giỏi lắm, dám ăn nói với Mẹ bằng cái giọng hỗn xược đó, con có biết Mẹ đã phải mất mặt lắm hay không?! – Bà gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ.
Khánh Thư vẫn ngồi đó, ung dung đặt ly nước xuống, ánh mắt thoáng chốc cũng thay đổi, vô cùng lạnh lùng và sắc bén nhìn bà.
- Chỉ là mất mặt, chứ đâu có gì to tát, có gì mà phải nghiêm trọng như thế?
- Mất dạy! Tao đã dạy mày ăn nói chuyện như thế sao? Trường học dạy mày như thế sao?! – Bà tức giận, nắm chặt roi mây, quất xuống thành ghế
Khánh Thư thở dài, đứng phắt dậy, nhíu mày đáp :
- Đúng! Trường tôi học không dạy tôi những điều đó, họ dạy cho tôi phải tôn trọng, lễ phép với người lớn, nhưng đối với cái gia đình này, tôi không cần phải làm những điều đó.
- Đồ mất dạy!!
Bà gầm lên, tay giơ lên quất thẳng vào người Khánh Thư tạo nên một âm thanh chói tai, cô chịu đựng đứng đó, ánh mắt căm phẫn khi bà làm thế, chân tự động mà đạp mạnh cái bàn một cái, tất cả đồ trên bàn đều theo đó mà văng ra khỏi bàn, đồng loạt rơi xuống sàn.
- Từ nhỏ đến lớn, tôi sống trong nỗi sợ hãi, sống không bằng chết, mọi người nhìn vào cứ tưởng tôi sung sướng, hạnh phúc nhưng đâu ngờ tôi lại bị hành hạ, bị đem đi cho người khác một cách tàn nhẫn. Bà còn nhớ cái ngày đó không, cái ngày mà các người đã đem con mình đưa cho người khác chà đạp chỉ vì muốn cứu cái công ty đó, tôi đau đớn, bị giày vò thể xác đến tinh thần, sự trong trắng của một người con gái đã mất chỉ vì cái công ty đó, chỉ vì một lũ khốn nạn như các người. Từ năm mười bốn tuổi đến năm tôi mười sáu tuổi, tôi đã phải sống trong sự sợ hãi, ngày nào các người cũng đem mấy tên khốn nạn, cặn bã đó về nhà để làm nhục tôi, bà có biết tôi không dám ngẩng cao đầu đi ra đường, không dám chơi với những người khác giới, tôi phải sống trong bộ dạng giả tạo, kiêu ngạo, chảnh chọe để che lấp hay không hả?! – Cô hét lên trong giận dữ.
- A tôi quên mất, các người làm sao biết được? Hả!! Các người đâu phải Ba Mẹ tôi. Tất cả..bao gồm cả các người đều như nhau, đê tiện, xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sỉ, đều là cặn bã, đều dơ bẩn. Tôi nói cho bà biết, con này sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng nữa đâu, nếu bà còn dám ra tay với tôi, bà đừng trách chúng ta gặp nhau trên tòa. Bà hãy nhớ đó!!
- Được đó, để tao chống mắt xem mày có thể làm gì tao, đồ mất dạy.!!
Khánh Thư bịt chặt tai lại mà ngồi khóc trong phòng, cô hận thế giới này, sao lại cho cô sống tới ngày hôm nay để cô bị giày vò tinh thần như thế này, cô vẫn nhớ cái ngày đó như in, cứ mỗi tối nằm ngủ, nhắm mắt lại là nhìn thấy cảnh tượng đó, thật sự rất đau khổ. Còn nhớ cái ngày đó, cô đang nằm ngủ thì có tiếng mở cửa, một người đàn ông bước vào phòng và giở trò đồi bại với cô, dù cho cô có kêu la, van xin như thế nào ông ta vẫn không dừng lại, còn nói đó là do Ba Mẹ cô muốn cứu công ty mới làm như vậy, vì ông ta là cổ đông lớn, nếu ông ta rút cổ phiếu, công ty chỉ có thể sập, nhà họ Triệu sẽ tán gia bại sản, chính vì ông ta hứa sẽ giúp bọn họ nên cô phải mang trong mình nỗi nhục nhã, cả thân thể dơ bẩn, đêm nào cũng ám ảnh hình ảnh đó. Chưa dừng lại ở đó, chỉ cách đó vài ngày, nhà họ Triệu tổ chức tiệc, trong buổi tiệc đó chỉ có mỗi đàn ông, không có đàn bà ngoài trừ Mẹ cô, đêm hôm đó, bọn họ lại tìm đến phòng cô mà làm chuyện đó, khiến cho cô ôm trong mình nỗi khiếp sợ đàn ông, cũng chính vì thế cô đã tự tử, nhưng không được, bọn họ lại không cho cô chết. Đến tận bây giờ, lũ khốn nạn đó vẫn còn lảng vảng ở phòng cô, đêm nào cô ngủ cũng đều phải chặn cửa cẩn thận, lần nào đi tắm, cô đều phải chà rửa sạch sẽ, nếu không, cô chẳng khác nào một đứa làm gái, toàn thân dơ bẩn, ai cũng ghê tởm. Cô từng nghĩ, ông bà Triệu là người mang cô thoát khỏi cô nhi viện, đương nhiên cô phải trả nợ cho bọn họ, nhưng bằng cách này, cô không thể nào chịu được, cô thà hy sinh tính mạng để trả nợ còn hơn nhục nhã thế này, cũng chính lý do đó mà cô phải luôn sống trong bộ mặt chảnh, kiêu ngạo mà thoát khỏi Triệu Khánh Thư đó, nhưng có lẽ cô thua rồi, thua chính bản thân mình, bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không dám đối diện với sự thật, luôn trốn tránh, thậm chí ra tay với người khác giới khi họ chạm vào mình mặc dù họ không có lỗi. Cô biết, mình như thế là sai, nhưng cô không muốn ai đụng vào thân thể dơ bẩn này, cô không muốn.
Hôm nay chính là ngày cô phải dũng cảm đối mặt với thế giới, dũng cảm đối mặt với nó, bởi vì trong suốt quãng thời gian này cô nhận thấy nó là con người rất tốt, dù chỉ là thời gian ngắn thôi, nhưng cô rất mến nó, xem nó như người bạn thân nhất của mình nên cô sẽ quyết định nói hết ra, nếu nó chối bỏ cô thì…cô hết hy vọng rồi. Nghĩ đến đây, Khánh Thư chán chường lắc đầu, sao lại có thể suy nghĩ bi quan như thế chứ, phải lạc quan lên một tí. Khánh Thư, cố lên!! Tự trấn an bản thân mình, cô lôi điện thoại từ trong túi ra để gọi điện thoại đặt vé máy bay, hên xui ngồi chung một chiếc.
[…]
Đồng hồ điểm bảy giờ năm mươi phút, Khánh Thư chậm rãi kéo vali ra khỏi phòng, mọi thứ rất yên tĩnh, dường như ngoài cô ra thì chẳng có ai cả, bọn họ đi đâu hết rồi, còn khóa cả cửa, định chơi cô đấy à? Làm sao để tới sân bay trong tình trạng này đây chứ, thật là. Khánh Thư nhăn nhó ngồi thộn ra nhìn cánh cửa đáng ghét đó, chẳng lẽ lại phải trèo à? Thôi kệ đi, chơi tới bến luôn, dù sao bổn cô nương đây cũng không mặc váy, lo quái gì, định nhốt cô, không thể nào đâu nhé.
Nói là làm, Khánh Thư lấy đà quăng vali ra ngoài cửa, từ từ trèo ra ngoài một cách khó khăn, cũng may cô không mặc quần bó sát, nếu không thê thảm rồi, rách quần như chơi. Sau một hồi vật vã trèo qua cánh cửa màu đen đáng ghét đó, cô lạng choạng không đứng vững mà té phịch xuống đất, ê cả mông. May mắn thay lại có một chiếc taxi chạy ngang qua, coi như cũng không quá xui xẻo, vẫn còn thời gian để tới sân bay.
Sân bay , :
- Khánh Thư sao vẫn chưa đến nhỉ? – Nó nóng ruột, cứ đi tới đi lui
- Tới rồi, tới rồi. – Khánh Thư từ xa chạy đến, tay cầm hộ chiếu quơ quơ, cả gương mặt đầm đìa mồ hôi, xem ra đến sân bay cũng khổ quá thể.
Nó đi lại, rút tờ khăn giấy trong túi áo lau mồ hôi cho Khánh Thư, lo lắng hỏi :
- Không sao chứ? Sao lại chạy như thế này?
Cô mệt nhọc lắc đầu, cái này mà nói ra thì hẳn là nó không tin bởi vì chính nó là người xin phép Mẹ cô, mà Mẹ cô lúc đó lại rất vui vẻ đồng ý, nếu đổi lại thì cô chắc chắn cũng không tin đâu.
- Tới giờ rồi, chúng ta đi thôi. – Nhỏ chen ngang, vui vẻ nhắc nhở. – Khánh Thư, thấy cô mệt thế này, để tôi đẩy vali giúp cô, dù sao cũng còn chỗ này.
Cả hai người họ gật đầu rồi từ từ đi theo sau, nó phải dìu Khánh Thư đi vào trong bởi hai chân cô cũng nhũn ra luôn rồi, nếu không cẩn thận chắc té ê mông mất.
- Sao rồi? – Một bóng dáng nhỏ nhắn bước tới gần, giọng ôn nhu hỏi
- Bình thường, mà tên kia đã nói gì với cô?
- À chỉ là đe dọa, nếu chúng ta không hợp tác với hắn, sẽ có người một đi không về.
Tên áo đen quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, chán ghét nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô gái đó, hờ hững đáp :
- Cẩn thận đi!
Hắn ta bước đi một nước để lại bóng hình nhỏ nhắn đó đứng trong màn đêm lạnh giá bởi gió trời của Mỹ. Cô gái đó cắn răng, hai tay nắm chặt lại thành hình nắm đấm, gương mặt xinh đẹp cũng hiện rõ sự tức giận, sao hắn ta dám nói với cô với thái độ như thế, tình hình gì đây chứ, lúc đầu còn ngọt ngào bảo cô đi gặp người đó, vậy mà bây giờ lại tỏ vẻ vậy sao, hắn ta thậm chí không thèm hỏi thăm đứa bé trong bụng của cô, dù sao cũng là cốt nhục của hắn, lại lạnh lùng như thế, để đó rồi coi, cô sẽ trả lại anh gấp đôi.
Cả đám sau khi làm thủ tục xong liền lên máy bay ngồi, Khánh Thư quả nhiên may mắn khi mua trúng vé máy bay của hãng nó đi, lại cùng một chiếc, cùng một khoang, thật quả là quá may mắn rồi.
Không giờ không phút. Trên máy bay ai cũng đã chìm vào giấc ngủ, riêng chỉ có Khánh Thư là vẫn còn thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những vì sao tinh tú lấp lánh trên bầu trời, cảm thấy thật thương hại cho mình, cô không thể giống chúng, lấp lánh như thế, trong sáng như thế, một người như cô, sao có thể so sánh với chúng? Liếc mắt nhìn nó đang an tĩnh nằm cạnh bên, lòng chợt dâng cảm giác ấm áp, nếu như nó có thể là chị của cô thì hay biết mấy, như thế thì trong những năm này, cô không phải một mình.
- Này, chưa ngủ à? – Nó đột nhiên vỗ vai Khánh Thư làm cô giật nảy người, ấy thế mà lúc nãy tưởng nó đã ngủ rồi chứ
- Không ngủ được. – Cô mệt mỏi lắc đầu, hai tay đan vào nhau
Nó nhìn thấy Khánh Thư như thế, dường như có tâm sự gì muốn nói nhưng lại ngại, có phải là vì Mẹ cô?
- Có tâm sự sao? Có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ ngồi nghe cô nói. – Nó nắm lấy bàn tay đang lạnh của cô, mỉm cười nói
Khánh Thư ngước mặt lên nhìn nó, nhìn thấy nụ cười thiên thần đó lòng không khỏi xúc động mà bật khóc, dụi đầu vào người nó như một đứa con nít mới bị ăn hiếp.
- Làm sao vậy? – Nó thắc mắc, bàn tay thon thả vuốt mái tóc mềm của cô
- Nếu tôi nói ra cô có phải cũng bỏ rơi tôi? – Khánh Thư vẫn như đứa con nít, khóc ướt cả một mảng áo của nó
- Nhưng chuyện gì cơ?? – Nó hỏi, thấy không có tiếng hồi đáp liền đồng ý. – Được rồi, tôi hứa sẽ không bỏ cô đâu, dù cô cướp giật, giết người tôi cũng không bỏ cô. Mà chắc không phải chuyện đó đâu nhỉ…?
Khánh Thư thả nó ra, gạt đi hết giọt nước mắt trên má, tịnh tâm lại một hồi rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình cho nó nghe, nó cũng khá bất ngờ, thật không tin rằng Triệu Khánh Thư mà nó quen biết lại có một quá khứ đau khổ như vậy, tủi nhục như vậy. Giọng điệu của cô cũng chẳng có chút gì là giả dối, mà ai lại đi nói dối chuyện này làm gì, cô cũng chẳng muốn tự rước họa vào thân đâu nhỉ.Vậy nếu nói ra, bà Triệu là đang đóng kịch trước mặt nó sao? Tại sao chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...