- Tao muốn thách đấu với mày_ Nguyệt Nga vòng tay trước ngực, nghếch mặt lên khiêu khích
- Thách đấu? Vớ vẩn, tại sao tôi phải đồng ý_Nó chau mày lại, tỏ rõ sự nghi ngờ
- Tao không nghĩ một đứa như mày lại có thể chiếm được tình cảm của Nhật Thiên. Chuyện hồi trưa tao không thể bỏ qua ày được_Cô ta lớn giọng quát
Nó cười khẩy:
- Tưởng là cái gì, thì ra là vì trai hả? Thật nực cười, tôi không chấp nhận lời thách đấu_Nó dứt lời rồi quay lưng bỏ đi thì cô ta nói với theo
- Ra là mày sợ tao nên mới không dám chứ gì? Jan Hằng mà bất tài vậy sao?
Khỏi nói ai cũng biết, Nguyệt Nga chạm trúng dây thần kinh tự ái của nó rồi
- Chị muốn thách đấu cái gì_ Một dấu thập đỏ to đùng ngay giữa trán nó, Nguyệt Nga cười nhẹ, con mồi đã mắc bẫy rồi
- Sắp tới nhà trường có tổ chức cuộc thi tài năng. Tao sẽ gặp mày ở đấy. Được chứ
Nó còn đang ngập ngừng thì Lyn Hạ chạy đến:
- Chị, cô ta đã thách đấu như thế chắc hẳn phải có âm mưu gì, không đồng ý được đâu
Nghe Lyn Hạ nói có phần đứng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kênh kiệu của Nguyệt Nga thì nó đã bị sự khiêu khích dẫn dắt:
- Được, tôi đồng ý
- Haha, tốt lắm. Hẹn gặp mày vào ngày đấy, nhớ chuẩn bị cho tốt nha_ Nguyệt Nga cười lớn rồi quay đi mang theo âm mưu của ả
- Chị, chị mắc bẫy của cô ta rồi_ Lyn Hạ lay vai nó
- Sao, mắc bẫy gì chứ, đây là cuộc thi toàn trường mà
- Cô ta là MC của trường nên được rất nhiều thầy cô ưu ái, lại có khả năng múa đẹp nên năm nào cũng đoạt giải. Em nghĩ chị không bì được đâu, với cả chị có bao giờ thăm gia cuộc thi tài năng đâu
Nó nóng mặt, lớn tiếng:
- Không có việc gì mà Jan Hằng không làm được. Em đợi đến lúc đó đi, chị không để cô ta hơn đâu
Nói dứt câu nó lao lên xe phóng nhanh như một mũi tên kiêu hãnh xé tan màn đêm
Trước cửa nhà hắn:
Nó vừa mới mở cửa thì đã có một hình nhân đứng đó chờ sẵn rồi:
- Chị đi đâu mà giờ mới về?
- Tôi đi đâu chẳng được, phải chuyện cậu không?
- Nhưng chị đang ở nhà tôi. Cái tính không tôn trọng kỷ luật của chị sẽ phá vỡ nề nếp, quy tắc của nhà tôi_ Hắn nhìn chằm chằm vào nó như muốn ăn tươi nuốt sống
- Ôi dào, đừng cứng ngắc thế. Cậu nên sống thoải mái hơn chứ_Nó vỗ vai hắn rồi bước vô nhà.
Nằm phịch xuống giường, nó bắt đầu lo lắng, Công nhận là nó chẳng có tài lẻ gì cả, lại còn phải đứng trước bao nhiêu người biểu diễn. Nó lôi điện thoại ra gọi cho Ngân gấp:
- Alo_Giọng nói ngái ngủ vọng ra từ đầu đây bên kia
- Con heo nay, mới 9h mà đã ngủ rồi, mày dậy coi tao có chuyện cần nói……..Bô lô…….Ba la……….Be le…….Chuyện là vậy đó.
Tao phải làm gì bây giờ
- Tao nghĩ việc đầu tiên là mày nên đi ngủ, sau đó….khò,…..khò_Hình như cô nàng ngủ mất tiêu. Nó hít một hơi thật sâu và..:
- NGÂNNNNNNNN_Một tiếng hét khinh hoàng từ nó.”Bốp”, “Cộp”, “Á” là những tiếng động thu nhận được từ bên kia, có lẽ cô nàng bị té xuống giường (Tội nghiệp con nhỏ,làm bạn với nó còn khổ hơn làm đàn em của Diêm Vương).
- Tao, tao dậy rồi, tao nghĩ mày nên thi hát đi, giọng mày hay mà
- Nhưng tao sợ (Ma còn sợ nó, nó sợ ai)
- Khùng quá, mày cứa làm như tao bảo đi ha, giờ tao đi ngủ đây …rụp…Tút…tút…..
- Nè, nè, nè_Trời ơi, con nh3 đã cúp máy mất tiêu
Nó ngẫm nghĩ, không lẻ thi hát thiệt ta.
Nó tưởng tượng mình bước lên sân khấu , với ánh đèn hào quang, với bộ đồ rực rỡ và bơi trong tiếng hò reo, trầm trồ của mọi người. Mải nghĩ ngợi nó ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng:
- AAAAAAAAAAA_Mới sáng sớm đã có 1 tiếng hét kinh hoàng phát ra từ căn biệt thự nọ. Chắc hẳn mọi người nghĩ có án mạng nhưng thật ra là…….
- Cậu làm gì vậy hả????????_Nó thét vào mặt Đông. Trên tay hắn là khay đá, còn trên người nó thì vô vàn cục đá lạnh te, đang thấm tháp vào da thịt
- Hô hô, tôi gọi chị dậy mà không được nên chỉ còn biết dùng cách này thôi._Hắn nói rồi cười hô hố như thằng bệnh
Nó đanh mặt lại. Boonggggg, tiếng nhạc kungfu từ đâu nổi lên. Bốp, chát, binh, nó tần cho thằng nhỏ nằm bẹp như con tép, dính chặt dưới sàn.
- Hừ, lần sau còn chọc chị mày nữa là ăn cám nha con_Nó phủi tay rồi bước vô phòng tắm
10 phút:
- Chị lẹ lên đi_Hắn ngán ngẩm gọi nó_Còn 15 phút nữa là vô học rồi
- Biết rồi, từ từ coi_Nó bận chọn đôi giày phù hợp để đến trường, đi học mà làm như đi biểu diễn thời trang không bằng (con gái mà)
Nó chọn lẹ đôi giày màu trắng mũi kim loại rồi chạy lẹ vào ô tô. Chiếc xe kiêu hãnh lướt đi.
“Kít”. Bánh xe *** phanh trước cổng trường, nó vừa bước ra thì một loạt đám đông đang bu đầy ngay cửa phòng thông tin của trường làm nó chú ý. Sẵn tính tò mò, nó nhón lại, chưa kịp làm gì thì cả lũ quay qua nhìn nó chằm chằm như sinh vật lạ.
- Nhìn gì_Nó chau mày
- Chị, cả trường biết rồi đó_ Sheng Thảo chạy lại
- Biết gì cơ_Nó ngu ngơ vẫn chưa hiểu
- Vụ hôm qua chị và Nguyệt Nga cá cược đó. Cô ta đã dán cái này ở ngay bảng tin trường mình, chắc là có âm mưu gì
Nó cầm tờ áp phích mà Sheng Thảo đưa. Tấm hình của Nguyệt Nga in nổi lên, những dòng chữ nổi trội: Jan Hằng thách đấu với Hotgirl của trường trong cuộc thi tài năng. Hãy ủng hộ Nguyệt Nga.
Nó vò nát tờ giấy trong tay. Cô ta thách đấu với mình cơ mà, dám bịa đặt sao. Nó nén cơn giận, đi vào trong lớp. Ngân nhào tới lay vai nó:
- Hằng, mày đùa tao hả, vụ này là thật sao??? Sao mày không nói với tao một câu_Rồi cô bạn giơ trước mặt nó tờ áp phích giống khi nãy
- Tối hôm qua tao đã gọi điện ày rồi mà mày có chịu nghe đâu_Nó hờ hững ném cục giấy đi
- Vậy giờ mày tính sao?
- Hát, tao nghĩ là vậy. Hình ảnh vừa cầm cây đàn vừa hát. Sao chứ, hay phải không
- Trời ơi, sao mà đơn giản quá vậy. Mày nên nhớ là Mày ( Ngân nhấn giọng) rất là quậy nên thầy cô không ưa Cái thứ hai, mày có rất nhiều đứa ghét trong trường, không bì được với cô ta đâu
- Tao biết nên đang suy nghĩ đây_Nó than thở rồi ôm mặt
Ra về, nó thẫn thờ bước ra cổng
- Cái gì đây_Hắn lại đưa cái tờ giấy đó trước mặt đó
- Cậu thấy rồi mà, đâu cần phải hỏi tôi, tránh ra_Nó giựt tờ giấy đó rồi ngồi trong xe
- Bà chị mà tham gia cái này là thua chắc, thôi chấp nhận sự thật đi, bỏ cuộc thi đi_Tên Đông từ đâu nhảy vô loi choi. Nó ức chế tát cho thằng nhỏ đầu quay 1 góc 90 độ rồi bước ra khỏi xe. Không nói không rằng.
Nó chạy thật nhanh, hắn chạy theo. Nó định băng qua đường, thì 1 chiếc Civic trờ tới. Vật thể điên đó lao thật nhanh . Nó bàng hoàng, cơ thể không biết chuyển động làm sao, chỉ có thể nhìn chằm chằm sợ hãi. Nó ngã xuống đất thật đau. Không xác định được mình làm gì hình như có ai đẩy nó thật mạnh. Nó nghe tiếng phanh xe chói tai, còn cảnh tượng kinh hoàng. Hắn nằm bê bết giữa vũng máu, nó lao tới, tay run run, miệng mấp máy, lay mạnh hắn:
- Duy….Duy….Duy, cậu ..đừng làm tôi sợ_Nó chưa hết bàng hoàng thì Đông chạy tới, đẩy mạnh nó ra nhưng không phải như hồi nãy, là cái đẩy thật thô bạo. Hắn gọi:
- Này, Duy, mày tỉnh lại đí
Còn nó luống cuống gọi cấp cứu.
Trước cửa phòng bệnh.
Chát. Đông tát nó một cái thật mạnh, nó không phản kháng, mặt cúi gằm, tóc tai rối xù cả rồi.
- Chị, tại chị, nếu chị đi đứng đàng hoàng hơn thì Duy không phải là người nằm đây đâu_Hắn sẵn sàng hét vào mặt nó. Hai tay siết lại,nó nghiến chặt môi đến bật máu để không khóc. Đông bỏ đi, để ở lại một mình.
Môi run rẩy, trước mắt mọi thứ nhạt nhòa, nó kiệt sức, gục xuống đất. Khóc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...