- Đây là học sinh mới của lớp ta, các em chào bạn đi nào. Em hãy tự giới thiệu về bản thân mình đi nào
Vị giảng sư già giới thiệu nó trước toàn thể học sinh và nói bằng tiếng Pháp, nó nghe chữ được chữ mất, miệng ấp a ấp úng
- Chào mọi người, tôi là Giao Hằng, học sinh đến từ Việt Nam.
Tiếng Pháp của nó không tốt lắm, người nghe được người không, bó tay bó chân, nó đi về chỗ trống gần cánh cửa. Vừa mới đặt mông xuống còn chưa yên vị thì nó đã gặp cái mặt không ưa nổi của cái tên người Việt gốc Đức khi nãy. Hắn ta chào
- Hô hô, không ngờ lại gặp được cô nàng ở cái lớp này đấy.
- Ờ, thì do số tôi nó bất hạnh_Nó đành thở dài rồi nhìn sang tên đó. Hắn mang vẻ đẹp của người Đức với sống mũi cao thẳng, làn da trắng hơn cả con gái và vóc dáng cao khỏe.
Sao tên mày giống hắn thế, hắn cũng mang vẻ đẹp tây tây, cũng sống mũi cao, chỉ khác là hắn ít nói chứ không như tên này, mồm miệng huyên thuyên. Nó lắc đầu nguầy nguậy, phải tập trung học không được nghĩ quẩn nữa.
- Này, bị động kinh à?_Tên đó hỏi
- Không, kệ tôi đi_Nó ngoảnh mặt sang chỗ khác
Giờ ra chơi, bọn con gái xúm lại chỗ nó nói chuyện, có lẽ tụi nó thấy lạ, luôn miệng khen con gái Việt Nam dễ thương, nó ngắc ngứ không biết nói gì, đành phải nhờ David Trần (tên của người vô duyên ngồi cạnh nó)phiên dịch giùm.
Nó bắt đầu thấy thiện cảm với nước Pháp, dù sao nó cũng có bạn bè không còn thấy lạc lõng nữa. Ngày đầu đi học thuận lợi, nó thầm thở phào. Nhưng đời đâu như là mơ, ba nói gọi điện đến thông báo 1 hung tin
- Tuần sau ta sẽ sang Pháp để làm lễ đính hôn cho con
- Sao cơ?_Nó nói như gắt vào máy
- Con sẽ làm lễ đính hôn với một người là con của tập đoàn thời trang nổi tiếng bên Pháp, có như thế thị trường của DELUXE (công ti ba nó) mới được mở rộng. Con hiểu chưa
- Vâng_Nó cắn chặt răng, tắt máy rồi ném cái điện thoại xuống đất, vỡ tan.
Rốt cuộc thì chuyện này cũng đến, từ khi biết ba nó là chủ tịch tập đoàn lớn, nó đã ý thức được cái hôn sự sắp đặt này. Nếu hắn biết tin này thì sao nhỉ, liệu hắn có vui không? Nó ngồi bệt xuống đất mà bưng mặt khóc. Đau quá, cứ nhắc đến hắn là tim nó đau nhói
Có tiếng chân người bước đến, nó vội lau nước mắt đi. Chả ai khác ngoài ten David Trần.
- Ôi trời, cô khóc đấy à?
- Kệ tôi
Vội vàng đứng dậy nó chạy thật nhanh
1 tuần trôi qua vội vàng. Ba nó cuối cùng cũng tới. Mọi thứ chuẩn bị bắt đầu. Thiệp mời được gừi đi, cả bữa tiệc cũng được chuẩn bị kĩ càng. Nó bị quay như chong chóng với hàng đống áo váy, mĩ phẩm. Mọi thứ làm nó phát mệt
- Ô, con gái ba đẹp quá_Ba nó lại gần khi thấy nó bước ra với bộ váy dạ hội
- Vâng, cảm ơn ba_Nó hờ hững, chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng
- Con ráng hi sinh hạnh phúc của mình để giữ vững cái tập đoàn này nhé
- Con biết mà ba.
Nó ậm ừ cho qua chuyện. Ngân cũng nhanh chóng bay qua Pháp, bá vai bá cổ nó
- Ôi trời, mày sẽ đính hôn thật đó hả?
- ừ, ý kiến của ông già tao không cãi được. Mà Duy có biết chuyện này không?
- Thực ra thì…………
- Thì sao, mày nói đi_Nó nôn nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra
- Duy và My chia tay rồi, giờ hắn chuyển qua Mỹ ở với ba mẹ.
Choang, li nước trên tay nó vỡ tung. Môi rung rung không nói nên lời.
Nó bất lực nghe theo lời ba mà hoàn thành cho tròn nghĩa vụ trong cái ngày đính hôn vớ vẩn nhất quả đất này.
Người tham dự đến rất đông, đa phần là những người có máu mặt trong giới kinh doanh. Nó luôn phải đi sau ba, chào hỏi từng người đến phát mệt. Nó lỉnh ra góc khác, nhâm nhi món rượu vang đỏ và bánh ngọt.
- Mày còn ở đây làm gì thế hả? Sắp đến lúc tuyên bố đính hôn kìa_Giọng Ngân lanh lảnh sau lưng, nó không buồn quay đầu lại, thở dài
- Thì sao, rồi cuối cung cũng làm phận con dâu nhà người ta thôi
- Hằng_Ngân thốt ra tên nó, con bạn nhìn thấy trong mắt nó ẩn chứa rất nhiều nỗi niềm. Cô bất chợt ôm lấy nó_Mạnh mẽ lên Jan Hằng.
Nó thoáng ngạc nhiên, rồi cũng vòng tay ôm con bạn
- Thưa quý vị, sau đây tôi có một tin vui muốn thông báo cho tất cả quý vị._Ba nó đứng ở trên bục, hồ hởi _Buổi tiệc ngày hôm nay chính là buổi lễ đính hôn giữa con gái chủ tịch tập đoàn DELUXE với hãng thời trang Forever
Tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Nó đứng đợi chồng tương lai trên bục. Người ấy bước lên, mặc một bộ vét đuôi tôm lịch lãm màu trắng, có bông hoa màu đỏ cài trước ngực làm điểm nhấn. Đẹp, một vẻ đẹp Việt nhưng lai Tây. Cũng màu mắt nâu, cũng tóc xoăn quý tộc. Nó tròn mắt nhìn người đó, chính là David Trần. Tên đó nở nụ cười tươi nhìn nó mà nó thấy trong lòng héo hắt. Ông trời ơi, làm ơn hãy bảo với con đây không phải chồng con nha.
- Và đây chính là con trai của chủ tịch hãng thời trang Forever_Giọng MC hùng hồn trên sân khấu làm nó choáng. Kì này, phải về nhà ăn chay niệm phật thôi
- Xin chào tiểu thư_Tên đó nâng bàn tay nó lên và hôn. Bàng hoàng, sững sờ, nó đứng hình, hóa đá.
Hắn lấy nhẫn từ người đứng bên cạnh và nhẹ nhàng luồn qua ngón tay thon dài của nó. Tiếng vỗ tay vang lên gấp bội. Tim nó đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Nó chạy lẹ xuống vì ngại, còn tên đó đứng đấy nở cái nhếch mép,
- Em cuối cùng cũng là của tôi
Hành lang rộng, đầy gió. Những cơn gió dịu nhẹ làm nó thêm nhớ Duy. Hình ảnh hắn ngập tràn trong kí ức. Nó vừa mới nhấp môi vào thành li thì có một giọng nói trầm ấm bên tai
- Hằng
Nó quay ngoắt lại, là Duy. Không thể nào, là Duy đấy.
- Duy_Nó đánh rơi li rượu trên tay_Sao Duy lại ở đây
- Gia đình tôi là chủ tịch cổ đông mà_Cậu nói nó mới sực nhớ ra
Duy bây giờ khác quá. Vóc dáng có phần nở nang hơn, mái tóc nhuộm màu nâu quyến rũ, đánh rối. Hắn khoác lên người bộ vét màu đen lịch thiệp. Nó nhớ hắn đến quay cuồng, từng cử chỉ nét mặt của Duy. Bật khóc, nó ôm chầm lấy Duy, nức nở
- Hằng nhớ Duy lắm, Duy về bên Hằng đi, đừng rời xa nữa
- Ừ_Hắn vòng tay lên bờ vai đang run bần bật của nó_Đừng khóc nữa, có Duy ở đây rồi_Hắn vỗ về, nó càng khóc tợn.
Macara nhem nhuốc, một hỗn hợp đỏ đen trên mặt nó. Duy phì cười rồi rút khăn tay ra lau mặt giùm nó. Nó im lặng để hắn quan tâm như ngày nào. Rồi, hắn đưa ra trước mặt nó một cái hộp đỏ
- Gì vậy?
- Hằng cứ mở ra đi_Hắn làm nó tò mò
- Oa_Nó thích thú với sợi dây chuyền có luồn một cái nhẫn ở bên trong.
- Nhẫn này là không cởi được, ba Hằng sẽ tức giận lắm đấy_Hắn chỉ vào ngón áp út của nó rồi chỉ vào cái dây chuyền luồn nhẫn_Thế nên nhẫn này đeo ở cổ nhé
- Hằng nhớ rồi, đeo ở cổ chứ gì, Duy đeo giúp Hằng đi
Nó cười tươi, hắn nhẹ nhàng vòng sợi dây qua cổ nó, khóa sợi day lại rồi vòng tay ôm nó từ phía sau
- Mà sao hôm nay Duy lại đến đây vậy?_Nó ngập ngừng hỏi
- Vì nơi đây có em_Nó vẫn chưa kịp phản ứng gì hắn đã xoay người lại và đặt lên nó một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nó lim dim mắt, tận hưởng giây phút yêu thương hiếm hoi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...