Cô Nhóc Bướng Bỉnh Của Tôi

Giới thiệu nhân vật:

Trần Phương Đan: Học giỏi, biết diễn xuất, hát cực hay, IQ cao, con nhà khá, bố làm quan to, mẹ buôn bán, có em gái học lớp 5, đang học lớp 10.

Ngoại hình: 1m58, 47 kg, gương mặt đáng yêu với đôi mắt to tròn và đôi môi hoa anh đào mềm mại.

Tiếng nhạc chuông báo thức vang lên:

- Đan à dậy đi học nè con, hôm nay là ngày đầu tiên đi học mà mày cứ nướng mãi, khổ quá-----tiếng bà Ngọc (mẹ nó) vang lên làm nó phải giật mình

- con biết rồi mẹ ui,,, huhu mẹ hong gọi con sớm hơn?

Mặc dù có hát hay cỡ nào đi nữa thì cái giọng ngáy ngủ mông lung của nó vẫn làm người nghe phải bậc cười. Vào vệ sinh cá nhân xong, nó khoác lên mình bộ đồng phục của học viện Royah, sau đó nó buộc tóc đuôi ngựa và mạng vào một cái kính dày cộm làm che đi nữa khuôn mặt xinh đẹp của mình. Chật vật mãi mới dẫn được chiếc xe ra khỏi nhà ( bà này hậu đậu lắm cơ). Nó chạy xe đến trường và tắp vào tiệm cà phê 6 tầng mới mở để mua món nước yêu thích của mình. Mới bước vào, nó nhìn thấy 1 thằng con trai cao nghều, da trắng hồng ( hơn nó lun) đôi mắt hí Hàn Quốc cùng với gương mặt đẹp như tượng tạc đang đứng nói chuyện ở quầy.

Làm nó đứng hình 3s, sau đó nó lấy lại khuôn mặt lạnh bình thường đi đến chỗ thằng đó:

- Bán cho tôi 1 ly trà sữa.--- nó vẫn lạnh

Người đó đang nói chuyện bỗng nhiên quay qua nhìn nó, hình như anh ta rất bối rối khi thấy nó. Dĩ nhiên rồi, mặc dù đeo kính rất to nhưng Đan nhà ta vẫn rất dễ thương đấy, sau đó anh gật đầu rồi quay vào trong pha. Nó rất bất ngờ, nhìn anh công tử như vậy mà tự pha trà sữa sao? Thật ngưỡng mộ! Nhìn đôi tay anh nhanh nhảu lấy nguyên liệu, đôi mày anh chau lại chăm chú làm cho nó phải ngơ ngẩn, chưa bao giờ nó thấy ai đẹp trai và có sức hút như vậy. Nhận Lý trà sữa từ anh nó vội vàng đến lớp. Hôm nay là ngày nhập học, nó học 10A1 lớp chọn của Royah, hôm nay nhìn ai cũng lạ và # mặc dù có nhiều đứa học chung nhưng ai cũng đẹp hơn với bộ váy của trường, còn Đan thì vẫn vậy, vẫn vẻ dễ thương, hòa đồng:


- Ê Khánh, tao ngồi kế mày há!

- Ok.

Lớp nó đa số là nhà khá như nó, cũng có điều kiện và học giỏi như nó thôi. Giờ ra chơi nó đi lên phòng giám thị đọc phát thanh ( bà này tham gia phong trào nhiều lắm), đi ngang phòng 11A2 nó thấy anh ( trà sữa đóa m.n)

Giới thiệu anh nha: tên thật là Trịnh Nam Phong, con nhà giàu, đẹp trai cực kì và là hot boy của trường, mới chuyển về học.

Hình như Phong cũng thấy nó nhưng nó đã kịp thu ánh mắt của mình lại và đi phát thanh. Xong việc, nó đi xuống căn teen với đám bạn trong lớp, Thư kéo nó lại bàn có 1 anh 12 đang ngồi học bài:

- Đức ơi tụi em ngồi đây nha anh---Thư nói.

- Ok em--- Đức nói mà mắt vẫn dán chặt vào quyển toán nâng cao

Nó, Thư và Đức cùng ngồi ăn và trò chuyện rất vui vẻ

- Chào em, em là bạn của bé Thư hả?---Đức hỏi lịch sự

- vâng anh! Em tên Trần Phương Đan anh cứ gọi em là Đan cũng được hjhj

- Nảy anh có nghe em đọc phát thanh, giọng em hay lắm, phát âm cũng chuẩn nữa.

- Mơn anh nha anh làm em ngại gê--- má nó lại ửng đỏ lên vì ngượng

- Đúng đó anh, Đan nó giỏi lắm!---Thư nói

- à, 2 tuần nữa trường mình có thi văn nghệ á, các em chuẩn bịn chưa?

Nghe xong, 2 nhỏ cứ nhảy tưng tưng vì thích, thật sự thì tụi nó rất có khiếu về mặt này.

- Vậy tụi em về lớp thông báo và chuẩn bị nha anh, gặp anh sau!

- Ờ đi từ từ thôi nha 2 đứa!---Đức nói vọng theo với vẻ mặt lo lắng, sợ tụi nó ngả


Giới thiệu nhân vật: Đặng Minh Đức, nhà giàu, ba làm kĩ sư, học cực giỏi và nhảy đẹp, Bí thư chi đoàn của Royah, anh rất ấm áp, đối xử tốt với mọi người xung quanh và là anh họ của nhỏ Thư.

Ở lớp, sau khi nghe tin đó xong cả đám nháo nhào lên kế hoạch và ra lịch tập. Ngân sẽ làm nhóm trưởng và biên đạo, nhỏ này rất khoái lãnh đạo nhưng vì nhỏ có tài thật nên tụi nó cũng bỏ qua và nghe theo.

Hôm sau tụi nó có hẹn tập ở nhà Ngân, nó được sắp vào vị trí thứ 7 trên 9 đứa, thật sự cũng hơi bất công vì nó nhảy rất đẹp mà cho solo có 1phut thôi, nó tức lắm nhưng nói không lại nên cũng đành bỏ qua. Tập xong là 6h30, nó từ từ thả bộ về nhà, vì tập mệt và vấp tảng đá nên chân nó đau lắm, điện thoại hết bin nên nó đành ngồi đó khóc và gáng chịu đau, một lúc sau nó gặp 1 thằng con trai ăn mặc rất style đi lại chỗ nó:

- bạn có sao không? bạn bị thương hả?----Người đó lịch sự hỏi thăm nó

- cảm ơn bạn, mình không sao đâu, chỉ là cảm thấy hơi đau ở chân thôi bạn đi đi--- nó cố gắng từ chối sự quan tâm nhưng nó đâu biết rằng từ cái giây phút nó ngước mặt lên đã làm ai đó phải nhói tim.

- bạn đi được không vậy? nhà bạn ở đâu mình đưa bạn về?---người đó vẫn hỏi nó

- hjhj thôi không cần thật đấy mình rất ổn mà.---nó cười hiền rồi gáng đứng dậy bước đi.

Đi được vài bước nó lại đau và ngã quỵ xuống, người đó vội chạy lại đỡ nó đứng dậy:

- sao bạn ngốc quá vậy? Chân chảy máu ướt hết rồi mà còn nói là ổn, lên đi mình cõng bạn về nhà!

-nhưng mà ba mẹ mình khó lắm lỡ nghị bạn là bạn trai mình thì phải làm sao?---Nó lưỡng lự mãi

- Trời ơi khổ quá để mình giải thích cho---Người đó cười, một nụ cười thiên thần


- ờ Nhà mình ở đường xxx á

Cõng nó trên vai được một lúc, người đó hỏi:

-Này bạn ơi bạn tên gì vậy?

Im lặng

- Này bạn gì đó ơi sao không trả lời mình?

Im lặng

- Hj chắc ngủ rồi hả? giống thật--- nhưng mà giống ai ta???

Cõng nó về tới nhà, lễ phép trình bày sự việc với ba mẹ nó rồi người đó quay về, còn nó thì được băng bó và ngủ luôn tới sáng.

Giới thiệu nhân vật: Người đó : tên thật là Trương Khánh Bình, nhà rất rất rất giàu, hát hay, học 10A3.

( mình mới tập viết thôi nên các bạn cmt góp ý giúp mình hoàn thành tốt nhé!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui