Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền


Trước tiên Trương Hưng Tổ múc hai bát canh gà to ra, rồi lại cho thêm một ít nấm với một ít sau và mì sợi vào trong nồi, cũng không cần nhóm thêm lửa, dùng lửa có sẵn om chín là có thể ăn được.


Đợi khi bưng canh gà vào mới phát hiện ra ba cô đã tỉnh rồi, cô lập tức tức giận chất vấn: “Ông già thối, ba thành thật khai báo đi, một tháng này ba đã đi đâu phóng túng? Còn có người này là ai? Cái thân đầy vết thương này của ba là xông vào ổ thổ phỉ hay là đi cướp ngục?”

Trương Thụy Tùng nhìn dáng vẻ xù lông của con gái thì có hơi chột dạ, đáng thương giơ tay lên nói: “Ba có thể xin uống bát canh gà trước đã rồi lại khai báo không?”

Trương Hưng Tổ lập tức cảm thấy nhụt chí: “Tiền đồ! Uống, uống xong thì nói mau! Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.



Trương Thụy Tùng vừa cười hì hì nhận lấy canh gà, vừa uống từng ngụm nhỏ, con gái cưng của ông vẫn luôn miệng cứng lòng mềm!


Uống được chừng nửa bát canh gà, Trương Thụy Tùng cũng đã bịa xong một câu chuyện xưa, ông dùng giọng nói hùng hồn, khoa tay múa chân nói một đoạn Bình thư cho con gái.


Trương Hưng Tổ nghe xong chỉ muốn cho ông một ánh mắt khinh bỉ, nếu không phải cô đã xem được truyện gốc thì đã thật sự tin tưởng rồi.


“Cũng có nghĩa là nhà chúng ta cũng là một gia đình giàu đó, sau đó đều tách ra ở riêng.

Sau đó ba nghe người ta nói cháu trai của anh họ ba đầu óc không tốt, bị người ta lừa tới mỏ than làm culi.


Ba vô cùng hung mãnh, một mình vượt ngàn dặm, vượt qua năm ải chém sáu tướng cứu người ta về, vì trong nhà người ta không còn ai nên sau này sẽ ở cùng với chúng ta, có đúng không?”

Trương Thụy Tùng gật đầu như gà mổ thóc: “Con gái, năng lực lí giải của con siêu quá, chuyện chính là như vậy! Chi của chúng ta có bối phận cao, tính theo gia phả cậu ấy còn phải gọi con một tiếng cô nhỏ, có phải là rất ngạc nhiên rất vui mừng không?”

Trương Hưng Tổ nhìn cháu trai lớn còn dài hơn cả hai cô cộng lại đang nằm bên kia: “Ba, bối phận con cao có phải là bởi vì chi này của chúng ta đều cưới muộn đẻ muộn không? Con có thể yêu sớm không? Con không muốn hơn tám mươi tuổi mới sinh em bé!”

Trương Thụy Tùng lập tức lộ ra vẻ mặt như trời sập: “Con gái cưng à, nhà chúng ta không thịnh hành yêu sớm, tình yêu cần phải có lắng đọng năm tháng.

Tuổi nhỏ không biết gì đã kết nghĩa vợ chồng sẽ không có kết quả tốt!”


Trương Hưng Tổ cho ông ba giả điên của mình một ánh mắt khinh bỉ: “Vậy cũng không thể lắng đọng tới tám mươi tuổi được, mười tám tuổi là giới hạn cuối cùng của con, ba không đồng ý con sẽ bỏ nhà theo trai.



Trương Thụy Tùng vô cùng đau đớn: “Nhất định không được! Sớm nhất cũng phải sáu mươi, hai người đều có tiền lương hưu, còn không cần xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu.



Trương Hưng Tổ kêu lên ngạc nhiên: “Ông già thối, đầu ba bị úng nước à! Con không sống được tới sáu mươi tuổi thì phải làm sao?”

Trương Thụy Tùng vô cùng tự tin: “Không thể nào, thể chất của con giống ba, sáu mươi tuổi cũng chỉ mới trưởng thành thôi.



Trương Hưng Tổ xoa mặt: “Đầu óc con cũng bị úng nước rồi, thảo luận việc này với ba làm gì chứ? Ba đi gọi cháu trai lớn của con dậy uống canh đi, con đi múc cho ba bát mì hầm.




Trương Thụy Tùng vừa nghe thấy mì hầm thì lập tức không suy nghĩ thêm nữa, canh gà có ngon hơn nữa thì cũng chỉ là nước, không no bụng được, vẫn là mỳ hầm ngon hơn!

Thật ra khi hai ba con bọn họ nói chuyện Trương Khởi Linh đã tỉnh lại rồi, nhưng mà anh đã quen duy trì sự cảnh giác trong hoàn cảnh xa lạ, vì vậy cũng không mở mắt ra.


Đợi sau khi con gái đi ra, Trương Thụy Tùng mới nói: “Tộc trưởng, tỉnh rồi thì uống canh trước đi, ngon lắm!

Tôi là Trương Thụy Tùng, tên lót Thụy của nội môn, cháu trai của ngũ trưởng lão Trương Hạ Kính, bây giờ ngài an toàn rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận