Cô Nhiên Tùy Phong

Lúc tỉnh lại thân thể đều giống như không phải của mình . Toàn thân đau nhức không nói, mỗ bộ vị khó có thể mở miệng càng trướng đau không chịu nổi. Kéo qua thảm, Cô Nhiên bao trụ nửa khuôn mặt của mình, hai gò má đỏ bừng. Hoàn hảo người kia hiện tại không ở đây, không thì cậu thật không biết nên làm sao đối mặt. Cậu thậm chí ngay cả tên người ta cũng không biết liền cùng người ta lên giường, bị lão cha biết nhất định sẽ đánh chết cậu đi. A ! Lão cha ! Liễu Mộ Nhiên lập tức đứng dậy, tiếp theo đó đau hô một tiếng ngã sấp xuống giường, eo đau quá.

Trong phòng thực ám, hẳn là buổi tối . Gian nan đứng lên, Liễu Mộ Nhiên nhìn nhìn bốn phía, quần áo của cậu đâu? Mở ra đèn bàn lại tìm nửa ngày, kéo cao thảm bao trụ thân thể trần trụi của mình, hình như điện thoại và túi xách đều ném trên đường …… Làm sao đây? Lão cha sẽ lo lắng . Cửa mở, Liễu Mộ Nhiên bối rối nhìn qua, sau khi thấy rõ người đến là ai thân thể cậu không tự chủ được nóng lên. Buông xuống mi mắt, cậu thực ngượng ngùng đem bản thân lui thành một đoàn, cậu còn chưa nghĩ phải làm sao đối mặt người này đâu.

“Nhiên nhi, đói bụng chưa?”

Nghe được thanh âm đối phương, Liễu Mộ Nhiên hốc mắt nóng bỏng, cậu xảy ra chuyện gì? Lại muốn khóc . Đi đến bên giường ngồi xuống, đem người muốn khóc ôm đến trên đùi, Phong Khiếu Nhiên nâng lên mặt đối phương, khiến cậu nhìn mình. Chăm chú nhìn vào hai mắt nam nhân, Liễu Mộ Nhiên giật giật miệng, cậu muốn biết hết thảy là chuyện gì, nhưng trong lòng lại có thanh âm nói cho cậu không thể hỏi.

“Nhiên nhi, tôi biết em không hiểu tôi vì cái gì phải đối với em như thế, em vì cái gì sẽ muốn khóc.”

Liễu Mộ Nhiên gật gật đầu, thân thể không tự giác gần sát nam nhân, ánh mắt lại mơ hồ . Chà xát ánh mắt sưng đỏ của Liễu Mộ Nhiên, Phong Khiếu Nhiên hôn hôn lên mắt cậu, nói:“Qua vài ngày em sẽ biết là chuyện gì. Tôi đã nói cho cha em, mấy ngày nay em sẽ cùng tôi một chỗ, ông đồng ý.”

Lão cha biết? Rất khó tin tưởng lão cha sẽ đồng ý, bất quá Liễu Mộ Nhiên vẫn là gật gật đầu, nghe theo nam nhân an bài.


“Đói bụng đi, tôi ôm em đi xuống ăn cơm.” Phong Khiếu Nhiên nói xong liền đứng lên, Liễu Mộ Nhiên vội vàng ôm lấy hắn đỏ mặt nói:“Quần áo.”

Phong Khiếu Nhiên cực đạm cười cười:“Tôi vừa để người đem quần áo đưa lại đây, đi xuống mặc.”

Chớp rơi nước mắt luôn sẽ khó hiểu xuất hiện trong mắt, Liễu Mộ Nhiên ngoan ngoãn mặc nam nhân ôm cậu đến phòng khách dưới lầu, tiếp đó ở trên sô pha ngượng ngùng mặc nam nhân mặc vào cho cậu quần áo thoải mái ở nhà. Nhìn thấy di động và túi xách của mình hoàn hảo đặt trên bàn trà, Liễu Mộ Nhiên hoàn toàn yên tâm. Mà khi nam nhân đem từng món ăn sắc hương bưng lên bàn, Liễu Mộ Nhiên lại khóc , thậm chí khóc lên tiếng, giống như nam nhân không nên làm việc này.

Hôn tới nước mắt Liễu Mộ Nhiên, Phong Khiếu Nhiên ở bên tai cậu nói một câu ý nghĩa không rõ:“Nhiên nhi, một đời này, tôi hầu hạ em.”

……………

Hai ngày sau đó, Liễu Mộ Nhiên và Phong Khiếu Nhiên đều không có ra khỏi cửa phòng, trừ bỏ ăn cơm tắm rửa ra, Liễu Mộ Nhiên cơ hồ đều là vượt qua trên giường. Cùng Phong Khiếu Nhiên một chỗ, cậu vẫn thường thường muốn khóc, mà đối với sự cầu hoan của Phong Khiếu Nhiên cho dù cậu đã muốn mệt đến nâng không nổi cánh tay cũng chưa từng cự tuyệt qua. Sau ba ngày, trên người Liễu Mộ Nhiên tràn đầy ấn ký tình sắc, giữa ánh mắt hơn một ít tình vận mà dĩ vãng không có, Phong Khiếu Nhiên nhìn nhìn cũng lần lượt không thể khống chế dục vọng của mình. Đúng tám giờ buổi sáng ngày thứ tư, chiếc xe từng bắt cóc Liễu Mộ Nhiên dừng ở cửa, Phong Khiếu Nhiên ôm Liễu Mộ Nhiên đi ra khỏi phòng, lên xe.

Liễu Mộ Nhiên không biết nam nhân muốn đem cậu đưa đi đâu, ba ngày ngày, cậu không hỏi qua tên của nam nhân, nam nhân cũng không có nói cho cậu. Nhưng có làm sao cậu cũng không có nghĩ đến nam nhân sẽ đem mình về nhà. Được nam nhân nắm tay xuống xe, Liễu Mộ Nhiên lo sợ bất an đứng ở cửa nhà. Ba ngày đều không có gọi một cú điện thoại cho lão cha, đây là chuyện luôn luôn chưa từng xảy ra, lão cha sẽ sinh khí đi. Nam nhân ấn vang chuông cửa, ngay sau đó tiếng bước chân vội vàng truyền đến, cửa mở.


Liễu Mộ Nhiên từ phía sau nam nhân đứng ra, kêu:“Lão cha.”

Giữ chặt tay con trai dùng lực đem con từ trên tay Phong Khiếu Nhiên đoạt đến, Liễu Ân Thế hung ác trừng mắt nhìn Phong Khiếu Nhiên một cái, kéo con trai đi hướng phòng khách. Liễu Mộ Nhiên thân thể đau nhức chật vật theo lão cha, mới vừa đi ra vài bước, cậu liền bị người chặn ngang ôm lấy, tay thoát ly tay lão cha, người đã ở trong lòng người còn lại.

“Phong Khiếu Nhiên !” Liễu Ân Thế nổi giận, Liễu Mộ Nhiên lại là ngạc nhiên nhìn về phía người ôm mình, người này kêu…… Phong Khiếu Nhiên? Tên này dũng mãnh ào vào trong đầu, nhất thời chấn động mê muội, màng tai ong ong ong vang.

Phong Khiếu Nhiên không e dè nói:“Nhiên nhi thân thể không thoải mái.” Hắn nói chưa dứt lời, phế Liễu Ân Thế đều phải khí tạc .

Lão đau lòng con trai đương nhiên sẽ không nói con nửa câu không phải, chỉ vào mũi Phong Khiếu Nhiên liền mắng:“Họ phong , ngươi còn có mặt mũi nói thân mình Nhiên nhi không thoải mái ! Thế trước ngươi hại Nhiên nhi thiếu chút nữa chết, thế này ngươi lại đạp hư nó ! Đời trước ta chết quá sớm, khiến ngươi có cơ hội thừa dịp, đời này ngươi mơ tưởng lại khi dễ Nhiên nhi !”

Liễu Ân Đình theo Liễu Ân Thế đi ra vội vàng kéo cánh tay ông anh nói:“Anh hai, có lời gì vào nhà nói, Nhiên nhi còn ở đây a.” Liễu Ân Thế lúc này mới phát hiện con trai sắc mặt tái nhợt nhìn Phong Khiếu Nhiên, lão phẫn nộ hừ một tiếng, xoay người liền đi. Phong Khiếu Nhiên ôm chặt người trong lòng, cằm buộc chặt đi vào. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành đều đến đây, sự kiện kiếp trước bọn họ đều có trách nhiệm. Hôm nay bọn họ một là tới hướng Liễu Ân Thế bồi tội, hai cũng là đến cho Phong Khiếu Nhiên phô thanh thế.


Đem người thả đến sô pha, tiếp đó ở bên cạnh ngồi xuống, Phong Khiếu Nhiên cầm lấy tay Liễu Mộ Nhiên hướng tới Liễu Ân Thế đang đầy mặt giận dữ nói:“Kiếp trước, ta đem Nhiên nhi để tại hậu sơn, khiến y suýt nữa trụy nhai mà chết, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ chính mình. Trên đời không có dược hối hận, chuyện đã làm không thể vãn hồi, nhưng ta sẽ không buông ra Nhiên nhi, ta thương y, cho dù lại luân hồi ta cũng phải tìm đến người này, dù chết cũng không tách rời.”

“Một câu sẽ không tha thứ, một câu ngươi yêu Nhiên nhi liền có thể chuộc tội của ngươi sao?” Liễu Ân Thế căn bản không tiếp thụ, nghiến răng nghiến lợi nói:“Hổ độc còn không ăn thịt con, ngươi so với súc sinh còn không bằng ! Nhiên nhi hài tử ngoan như vậy, ngươi khiến nó ở mùa đông giá rét đi ra bên ngoài tìm thức ăn . Nó bất quá là một hài tử mới năm tuổi, đói đến da bọc xương không nói, y phục trên người rách rách nát nát ngay cả che đậy thân thể đều miễn cưỡng thì làm sao chống lạnh? Ngươi ở trong phòng hảo ăn hảo uống, đối với hài tử thu dưỡng tận tâm chiếu cố, nhưng Nhiên nhi thì sao?! Cổ Hoài Ý ta một đời gặp qua bao nhiêu người sắp chết, không có một người thảm giống Nhiên nhi như vậy!”

Hầu kết Phong Khiếu Nhiên di động lên xuống, mu bàn tay nắm Liễu Mộ Nhiên gân xanh ứa ra. Nghe được Cổ Hoài Ý nói ra đủ loại hình ảnh năm đó nhìn thấy, cho dù đã là chuyện của tiền thế, hắn vẫn hối hận đến hận không thể ở trên người mình đâm một đao. Liễu Mộ Nhiên hoàn toàn nghe không được lão cha đang nói cái gì, trong óc cậu chỉ có một danh tự ── Phong Khiếu Nhiên Phong Khiếu Nhiên Phong Khiếu Nhiên Phong Khiếu Nhiên……

Đồng dạng, cho dù đã là chuyện đời trước, Liễu Ân Thế hồi tưởng lên vẫn là ngăn không được đau lòng. Hốc mắt chợt đỏ, tiếp tục chỉ trích:“ Trên người Nhiên nhi tất cả đều là máu, đá nhọn trực tiếp đâm xuyên qua bụng nó, trên người còn mang băng tra, tay chân đều nứt da, thân mình càng đã muốn đông cứng . Nếu ta chậm một chút nữa phát hiện nó, dù là đại la thần tiên cũng cứu không sống. Nhiên nhi có thể tiếp tục sống tất cả đều là lão thiên gia đáng thương nó ! Đáng thương nó có một người cha nhẫn tâm như vậy, không đành lòng nó còn tuổi nhỏ liền chết thảm dưới vách núi!”

Phong Khiếu Nhiên hô hấp bất ổn, một tay khác nắm thành quyền, khớp xương bởi vì quá độ dùng lực mà xanh trắng. Liễu Ân Thế nói tới đây đã là mắt rưng rưng nước. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành cũng là mi tâm nhíu chặt, cố nén xót xa và tự trách. Nuốt ngụm nước miếng, Liễu Ân Thế lại chỉ trích:“Mặc dù là như vậy, Nhiên nhi cũng không hận ngươi, nhưng ngươi thì sao! Ngươi là làm sao đối với nó! Ngươi khiến nó làm tiểu tư bên người của ngươi hầu hạ ngươi ! Ngươi khiến nó gọi nhi tử mà ngươi thu dưỡng là thiếu gia ! Ngươi khiến nó làm hết thảy công việc của hạ nhân! Ngươi làm nó mệt đến thiếu chút nữa liền chết bên ngoài Thích Nhiên lâu! Ngươi nói ngươi vẫn là người sao?! Ngươi xứng yêu Nhiên nhi sao !”

“Lão cha……” Liễu Mộ Nhiên vẫn đều không có ra tiếng đột nhiên khóc hô ra tiếng, tránh thoát tay Phong Khiếu Nhiên trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Liễu Ân Thế, ôm ông vừa hô lên tiếng:“Lão cha…… Ô…… Lão……”

“Nhiên nhi !”


“Tiểu Nhiên !”

Phong Khiếu Nhiên một bước xa tiến lên ôm lấy Liễu Mộ Nhiên sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vừa té xỉu trong lòng Liễu Ân Thế. Liễu Ân Thế sợ hãi, cũng không quản chỉ trích Phong Khiếu Nhiên, vội la lên ngăn lại người đang muốn đi ra ngoài:“Ngươi mau buông Nhiên nhi!”

“Khiếu Nhiên, mau đưa Nhiên nhi phóng tới sô pha, cho thế bá cậu kiểm tra !” Liễu Ân Đình giữ chặt Phong Khiếu Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lúc này mới phản ứng lại Liễu Ân Thế chính là bác sĩ. Hắn vội vàng buông Liễu Mộ Nhiên, Liễu Ân Thế đem hắn chen qua một bên, một tay ấn lên cổ tay con trai.

“Anh hai, Nhiên nhi xảy ra chuyện gì?” Liễu Ân Đình nôn nóng hỏi. Liễu Ân Thế thần sắc đại biến, nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên nhanh chóng nói:“Mau ôm Nhiên nhi đến trên lầu đi, ta phải thi châm cho nó!”

Phong Khiếu Nhiên lập tức ôm lấy Liễu Mộ Nhiên đi nhanh hướng lên lầu, miệng hỏi:“Nhiên nhi xảy ra chuyện gì? !”

“Chỗ ký ức xung yếu của Nhiên nhi muốn bùng phát, phải nhanh giải khóa !” Thúc giục Phong Khiếu Nhiên lên lầu, Liễu Ân Thế lấy tốc độ mà ở tuổi này tuyệt đối không nên có vọt vào hiệu thuốc lấy kim châm.

Phong Khiếu Nhiên vừa đem Liễu Mộ Nhiên phóng tới trên giường, Liễu Ân Thế liền đến. Đem tất cả mọi người đuổi tới một bên, lão dùng khăn ấm lau mặt cho Cô Nhiên, tiếp đó lấy ra kim châm vừa nhanh lại ổn ở đỉnh đầu và huyệt thái dương con trai đâm xuống mấy cây, đầu không quay lại nói:“Ân Đình, ngăn kéo bàn thứ hai trong phòng anh có một chiếc hộp, lấy lại đây cho anh. Phong Khiếu Nhiên, ngươi đi rót chén nước.” Hai người lập tức ra phòng ngủ, rất nhanh liền trở lại . Từ trong chiếc hộp Liễu Ân Đình mang đến lấy ra một bình sứ, đổ ra hai viên thuốc, Liễu Ân Thế đem hòa tan trong nước, uy con trai uống hết.

Làm xong tất thảy, Liễu Ân Thế mệt mỏi nói:“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, Nhiên nhi phải mấy giờ mới có thể tỉnh, ta ở chỗ này thủ .” Phong Khiếu Nhiên không muốn đi, Liễu Ân Đình hướng hắn lắc lắc đầu, kéo đi hắn. Người tạp vụ đều đi ra ngoài, Liễu Ân Thế sờ mặt con trai thương tâm chảy xuống hai hàng lão lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui