Buông điện thoại, Liễu Ân Thế thương tâm ngồi tại chỗ, đôi mắt đỏ. Đứa con ngoan của lão…… Bị tên khốn kiếp đó tìm đến…… Hấp hấp mũi, Liễu Ân Thế mắt thấy liền muốn khóc. Bằng cái gì, bằng cái gì nha, bằng cái gì con ngoan của mình cứ như vậy liền cho không tên khốn kiếp đó? Con hắn là hắn một phen thỉ một phen tiểu nuôi lớn, toàn thế giới cũng tìm không ra đứa ngoan như nó, bằng cái gì khiến cho tên khốn kiếp đó đạp hư nha. Liễu Ân Thế đau lòng a, đau đến lão lệ cứ như vậy rớt xuống dưới. Một người từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy hắn như vậy cũng đành thở dài. Đi đến bên người ngồi xuống, ôm lấy bả vai Liễu Ân Thế an ủi:“Đứa nhỏ lớn, vẫn phải gả cho người .”
“Muốn gả cũng không thể gả cho tên khốn đó a.” Liễu Ân Thế đại lực đấm ngực, đau a.
“Anh, đây là số mệnh, Phong Khiếu Nhiên và Nhiên nhi mệnh nhất định cùng một chỗ. Em biết anh luyến tiếc, em cũng luyến tiếc. Bất quá anh phải nghĩ đến, Nhiên nhi sau này sẽ thực hạnh phúc, nó hạnh phúc hai lão chúng ta cũng liền hạnh phúc . Qua hai năm, cho Nhiên nhi nhận con nuôi, chúng ta ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, tốt biết bao nhiêu a.”
“Anh không cần nhận cháu nuôi, anh muốn cháu ruột.”
“Này không khó, hiện tại cũng không phải ngày xưa, muốn cháu còn không đơn giản sao.”
“Hắn muốn cưới Nhiên nhi phải trước cho anh đứa cháu, không có cháu hắn đừng hòng cưới!”
Này không phải khó xử người sao. Liễu Ân Đình ở trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, ông anh này của hắn là muốn nghĩ biện pháp ép buộc Phong Khiếu Nhiên , bất quá thôi thôi, dù sao cũng phải khiến anh ấy xuất ra ngụm ác khí này, ai kêu chuyện Phong Khiếu Nhiên làm lúc trước rất vô liêm sỉ. Cái này kêu là trồng dưa được dưa trồng đậu ra đậu, trồng xuống nhân ắt gieo được quả..
Xe dừng lại trước biệt thự của Tô Hành Hải và Long Thiên Hành ở Thượng Hải, Phong Khiếu Nhiên trực tiếp ôm Liễu Mộ Nhiên bước xuống. Long Thiên Hành mở cửa, nhìn hai người lên lầu. Đóng cửa, Long Thiên Hành lại lên xe, đánh một cuộc điện thoại cho Lục Văn Triết:“Tôi hiện tại đi bên chỗ cậu, nơi này lưu cho Khiếu Nhiên đi. Chúng ta buổi chiều có cần đi bái phỏng Liễu lão tiên sinh hay không?”
“Cậu đã cùng Liễu Ân Đình lấy được liên hệ ? Được, cậu ở đó chờ tôi, tôi lập tức đi cùng cậu. Chuyện này chúng ta giúp Khiếu Nhiên giải quyết đi, gần đây anh ta hẳn là đều rút không ra thời gian.”
Treo điện thoại, ló ra cửa kính xe nhìn nhìn trên lầu, vừa lúc nhìn đến bức màn trong một gian phòng bị người kéo qua , Long Thiên Hành phát động ô tô, Tiểu Nhiên có thể nhớ tới kiếp trước hay không đã không còn trọng yếu, hiện tại quan trọng là nên bắt đầu trù bị hôn lễ .
Kinh ngạc nằm ở trên giường, nhìn nam nhân trước mặt cởi áo, cởi bỏ dây lưng quần, tim Liễu Mộ Nhiên sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, nhưng thân thể lại không có nửa điểm dục vọng đào tẩu, bộ vị nào đó giữa hai chân ngược lại bởi vì liên tưởng đến chuyện sắp phát sinh mà có phản ứng. Nhìn nam nhân so với mình cường tráng hơn rất nhiều lên giường, nhìn nam nhân kia cởi giày, cởi t-shirt, lột xuống quần dài lẫn quần lót của mình, thân thể Liễu Mộ Nhiên trong cái nóng bức của tháng bảy lại run nhè nhẹ, làn da bởi vì cực độ ngượng ngùng mà phấn hồng. Cậu không đi nghĩ nguyên nhân bản thân mình vì cái gì không trốn đi, ngược lại có chút chờ mong chuyện kế tiếp phải phát sinh.
Thân thể bị thân hình cường tráng cực nóng dán lên, hô hấp nháy mắt bị đối phương cướp đi, hai tay Liễu Mộ Nhiên đặt ở bên cạnh không có quá nhiều giãy dụa, chậm rãi nâng lên, tiếp đó ôm lấy thân thể nóng bỏng kia. Hảo khát vọng, thân thể cậu từ trong ra ngoài đều khát vọng vuốt ve cùng nhiệt độ cơ thể người này. Nụ hôn của bọn họ là phù hợp như thế, cậu thậm chí biết nơi nào của nam nhân này tương đối mẫn cảm, thậm chí biết nam nhân không thích cậu áp lực chính mình.
“Nhiên nhi……” Một tiếng kêu gọi thật giống như từ phía chân trời truyền đến, làm vỡ nát tâm Liễu Mộ Nhiên. Nước mắt lại trào ra, cậu ôm chặt người phía trên chủ động tách ra hai chân. Hảo thống khổ, hảo thống khổ, cậu chưa bao giờ thức tỉnh tình dục lúc này lại cực độ khát vọng nam nhân này tiến vào. Vô tâm đi suy tư tính hướng của mình, Liễu Mộ Nhiên khóc ra tiếng:“Ôm chặt ta…… Ôm chặt ta……” Trong cơ thể tựa hồ có một linh hồn đang khống chế cậu, khiến cậu nói ra lời bản thân căn bản không nên nói ra.
“Ta nhớ ngươi…… Ta rất nhớ ngươi……”
“Nhiên nhi, ta cuối cùng tìm thấy ngươi.”
Nước mắt phát tiết, tùy nam nhân càng thâm nhập vuốt ve hôn môi, cậu nâng lên hai chân kẹp lấy eo nam nhân, khát vọng .“Tiêu…… Ôm ta…… Ôm ta……”
Phong Khiếu Nhiên thân thể mạnh chấn động, chỉ thấy người dưới thân gắt gao nhắm mắt vô thanh khóc . Liếm đi nước mắt chua xót của người này, ngón tay tham nhập vào trong, cũng không quá ôn nhu mở ra thân thể thanh niên. Quả nhiên, ngay sau đó, hắn liền nghe thấy người này nói:“Khiến ta đau…… Khiến ta biết, là ngươi……”
Đây là lời cậu nói sao? Đau, đau quá, nhưng vì cái gì không muốn khiến nam nhân này dừng lại? Vì cái gì cậu sẽ kêu nam nhân này là Tiêu? Tiêu…… Nam nhân này gọi là Tiêu…… cậu không lý do khẳng định. Rối loạn, hoàn toàn rối loạn, trong đầu chợt lóe từng hình ảnh mơ hồ. Đình đài lầu các, sơn giả thanh trì, một nam nhân ăn vận cổ điển, thấy không rõ bộ dáng đứng ở cổng bán nguyệt hướng về phía cậu vươn song chưởng:“Nhiên nhi, lại đây.”
Cậu đi qua, lại tựa hồ không phải mình. Người nọ đồng dạng xuyên một thân trường y cổ điển, tóc dài buộc lơi sau lưng. Y đi đến trước mặt người nọ, bị người nọ ôm vào trong ngực, sau đó y ngửa đầu, người nọ cúi đầu, môi hai người dán ở cùng nhau. Cậu dường như nghe được mình kêu người nọ “Tiêu”. Tiếp theo hình ảnh hỗn loạn, khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, nhưng đều là y cùng với tên nam tử kia. Có khi y gọi người nọ “Tiêu”, có khi, y lại kêu người nọ “Cha”, hai người bọn họ đến tột cùng là thân phận gì?
“A !” Cơn đau khi bị tiến vào gọi trở về thần trí Liễu Mộ Nhiên, giờ khắc này, cậu rõ ràng ý thức được mình bị một nam nhân xa lạ lại vạn phần quen thuộc giữ lấy . Rất đau, trên người mỗi một lỗ chân lông đều chảy ra mồ hôi đau đớn. Hai tay theo bản năng càng ôm chặt lấy nam nhân đang xâm phạm mình, nước mắt Liễu Mộ Nhiên càng không ngừng chảy xuôi. Thực thương tâm, không phải vì bị xâm phạm, nhưng cậu vẫn nói không rõ ràng.
“Nhiên nhi, đau không?” Nhưng ngươi cũng biết, cho dù ta hiện tại ôm ngươi, tâm của ta vẫn là đau đớn khó nhịn.
Gật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, Liễu Mộ Nhiên đau đến nức nở:“Không, không biết…… Ôm chặt ta, ngươi, ôm chặt ta……” Ngay sau đó, thân thể cậu bị chặt chẽ khóa ở trong lòng đối phương, vật cứng ở trong cơ thể cậu chậm rãi động đậy mang ra trận trận độn đau, Liễu Mộ Nhiên cắn chặt môi, mặc kệ đối phương xâm phạm. Suy nghĩ hỗn loạn, trước mắt trong chốc lát là mặt người này, trong chốc lát lại là mặt nam nhân bới tóc trong đầu, Liễu Mộ Nhiên cũng bị trận hỗn loạn này bức điên rồi.
“Ôm chặt ta…… Tiêu…… Lại nhanh một chút, lại nhanh, một chút……”
Hai mắt đẫm lệ mông lung, tình triều trong cơ thể dần dần áp qua cảm giác đau đớn, Liễu Mộ Nhiên mới nếm thử tình dục căn bản thừa nhận không được kích thích như vậy. Còn chuyện sau khi bị lão cha biết có thể làm thịt nam nhân “Khi dễ” mình hay không, cậu cũng đều không có nghĩ tới, cậu chỉ muốn biết nam nhân này là ai. Khóc cầu đối phương chậm một chút, khóc cầu đối phương thả mình, nhưng đổi lấy lại là đối phương càng kịch liệt xâm phạm, hai tay Liễu Mộ Nhiên bị kiềm bên người không hề có lực chống cự mặc người nhấm nháp.
Phân thân phấn hồng non nớt giữa hai chân dưới thủ pháp thuần thục khiêu khích của đối phương rất nhanh bắn ra, tiếp theo liền nghe thấy nam nhân trên người gầm nhẹ hai tiếng, vật cứng trong cơ thể vốn đang nhanh chóng luật động cũng tốc độ chậm lại. Mồ hôi lẫn nhau lây dính đến trên người đối phương, chất lỏng nam nhân bắn ra chước nóng tràng đạo. Cậu và một nam nhân vừa mới gặp mặt lên giường . Chớp rơi nước mắt, Liễu Mộ Nhiên không nháy mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của nam nhân, nhìn trong chốc lát, đôi mắt đỏ, lại muốn khóc.
Môi bị ôn nhu hàm trụ, liếm hôn, Liễu Mộ Nhiên rút ra hai tay bị nam nhân kiềm chế, hoàn trụ cánh tay dài rộng của nam nhân, vô thanh khóc. Nam nhân không nói gì, phần eo lại chậm rãi luật động lên. Co lên hai chân vô lực, lúc này Liễu Mộ Nhiên vẫn không có cự tuyệt nam nhân, không muốn cự tuyệt, cũng không nguyện cự tuyệt.
Làm bao nhiêu lần, Liễu Mộ Nhiên căn bản vô tâm đi đếm, cậu chỉ biết là nam nhân vẫn không có rời đi thân thể mình. Đang buồn ngủ, Liễu Mộ Nhiên ôm chặt nam nhân, tựa hồ sợ sau khi tỉnh lại nam nhân sẽ không thấy . Bên tai có tiếng nước, có người dị thường ôn nhu chà lau thân thể cậu, Liễu Mộ Nhiên hoàn toàn thả lỏng ở trong lòng nam nhân đi vào giấc ngủ, an tâm, hảo an tâm, hảo muốn ngủ. Thậm chí lúc nào được nam nhân ôm lên giường , cậu cũng không nhớ gì cả.
Ôm người ở trong lòng mình đã say sưa đi vào giấc ngủ, Phong Khiếu Nhiên càng không ngừng trác hôn đối phương, nội tâm ba mươi năm lần đầu tiên chân chính bình tĩnh. Người trong lòng ngủ thật sự trầm, hắn làm mệt chết người này rồi, nhưng tay chân người này lại gắt gao triền ở trên người hắn, sợ bị bỏ lại. Kiếp trước, Nhiên nhi của hắn thực thích oa ở trong lòng hắn ngủ; Kiếp này, Nhiên nhi vẫn đồng dạng như thế. Ngón tay khẽ vuốt mi nhãn Liễu Mộ Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhíu chặt mày, Nhiên nhi của hắn xuất chúng như thế, lại ở thượng hải, còn ở đại học nổi danh tại nội địa học tập, vậy vì cái gì hắn lại tìm không thấy Nhiên nhi?
Nhiên nhi không có khôi phục kiếp trước ký ức, này có thể giải thích vi cái gì Nhiên nhi không có chủ động tìm đến hắn; Nhưng lấy Nhiên nhi gia thế, hắn phụ thân là bệnh viện viện trưởng, không có đạo lý hắn người tra không đến nửa điểm Nhiên nhi tin tức.
Hắn nghĩ đến Nhiên nhi sẽ theo y, cho nên trong sản nghiệp liền bao gồm bệnh viện, cho dù Liễu gia mở trung y viện, vậy cũng không hẳn là khiến hắn một chút phát hiện đều không có, trừ phi…… Phong Khiếu Nhiên trong mắt bắn ra hàn quang, trừ phi có người không để hắn tìm thấy Nhiên nhi. Đợi đã, Âu Dương từng nhắc tới cha Nhiên nhi kêu Liễu Ân Thế, chú kêu Liễu Ân Đình, Đình…… Đình…… Chẳng lẽ!
Di động vừa vặn vang lên, Phong Khiếu Nhiên buông ra Liễu Mộ Nhiên từ trong mớ quần áo dưới giường tìm ra di động, lập tức ấn xuống nút nghe. Người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, Phong Khiếu Nhiên nhanh chóng nằm yên đem người đang vươn tay tìm kiếm hắn ôm sát.
“Khiếu Nhiên, là tôi. Không có quấy rầy đến cậu đi.”
“Không có, Nhiên nhi đang ngủ.”
“Nga, tôi đây nhỏ tiếng một chút.”
Điện thoại là Lục Văn Triết đánh tới, anh lập tức phóng thấp thanh âm nói:“Tôi và Thiên Hành buổi chiều đến nhà Tiểu Nhiên bái phỏng , cậu đoán cha Tiểu Nhiên là ai?”
“Ai.”
“Nói dọa cậu nhảy dựng. Là Cổ Hoài Ý !”
Phong Khiếu Nhiên nháy mắt nắm chặt di động, tiếp theo sau Lục Văn Triết tiếp tục ném bom:“Chú Tiểu Nhiên dĩ nhiên là Y Đình ! Còn có một chuyện càng không thể tưởng tượng, Tiểu Nhiên năm nay mới 26 tuổi !”
Phong Khiếu Nhiên hô hấp có một lát ngưng trệ, Lục Văn Triết ở bên kia nói:“Như vậy tính xuống Tiểu Nhiên so với cậu chậm 4 năm mới chuyển thế. Lúc trước chúng ta vẫn đem mục tiêu đặt ở trên người những ai cùng tuổi với cậu, khó trách chúng ta tìm không thấy Tiểu Nhiên. Khiếu Nhiên, Tiểu Nhiên căn bản không có quên cậu, Cổ Hoài Ý cái gì cũng đều nói , là hắn khóa trụ ký ức Tiểu Nhiên, cho nên Tiểu Nhiên mới chưa tới tìm cậu.”
Phong Khiếu Nhiên sắc mặt nháy mắt băng lãnh, Lục Văn Triết ở trong điện thoại chi tiết nói cho hắn Cổ Hoài Ý là làm sao cùng bọn họ ngả bài , còn có yêu cầu của Cổ Hoài Ý. Nghe nghe , băng lãnh trên mặt Phong Khiếu Nhiên thối lui, đau lòng nhìn về phía người trong lòng, lại ở trên trán đối phương ấn một nụ hôn ôn nhu. Nói gần 40 phút, Lục Văn Triết mới tính là hội báo hoàn tất, tiếp đó hỏi:“Khiếu Nhiên, cậu tính toán làm sao đây?”
Phong Khiếu Nhiên nghĩ cũng không thèm nghĩ nói:“Ta sẽ không khiến Nhiên nhi khó xử, Cổ Hoài Ý muốn làm sao làm đều nghe cậu ấy. Cậu nói cho ông ta, ba ngày sau tôi mang Nhiên nhi đi gặp ông.”
“A? Cổ Hoài Ý nói, đêm nay hắn ‘Nhất định’ muốn nhìn thấy con mình.”
“Ông ta đoạt đi Nhiên nhi gần ba mươi năm, tôi chỉ bất quá là ba ngày. Ông là cha Nhiên nhi, tôi không muốn cùng ông ta nổi xung đột, nhưng không nên ép tôi.”
“A, được. Tiểu Hải để tôi nói cho cậu, trong tủ lạnh có thức ăn.”
“Tôi biết.”
Treo điện thoại, khóe miệng Phong Khiếu Nhiên có thêm một mạt cười vừa lòng. Nhiên nhi của hắn cũng không có quên hắn, kỳ thật, hắn vẫn là để ý . Đóng di động, nằm xuống, ôm chặt Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhắm mắt lại. Ba mươi năm , hắn có thể an tâm ngủ một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...